Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 148





Hàn Băng trực tiếp đốt cháy Thực Cốt Trùng vẫn còn sống trong tay nàng, nhìn về phía Hạ Vọng.
"Đi thôi, ta muốn đến nơi ở của ngươi!"
"Hả? Được được, ân nhân, ta dẫn ngươi đi!" Hạ Vọng ngay lập tức gật đầu đồng ý, trên mặt không giấu nổi vẻ vui mừng.
"Khoan đã Băng công tử, ta có thể đi theo không?" Tạ Dũng di chuyển bước chân hướng theo nàng, mặc dù là hỏi nhưng cũng không đợi nàng đồng ý.

"Ta rất có hứng thú về y thuật, độc thuật cùng cổ trùng."
Hàn Băng nhướng mày nhìn hắn, không từ chối cũng chẳng đồng ý.

Đường không phải do nàng mở, nàng có thể cấm người ta đi sao?
"Ể! Tạ Dũng, vậy còn nhiệm vụ thì sao? Nhiệm vụ chưa hoàn thành mà, sao ngươi lại bỏ đi như vậy?" Mạch Chúc ở phía sau kêu gào.
"Đi thôi! Đi theo tiểu huynh đệ xem kịch! Lần nào gặp đệ ấy cũng đều có sự việc kỳ lạ xảy ra!" Mạch Chúc kéo tay Tầm Niệm đi theo sau ba người.
Tầm Niệm nhìn bàn tay đang kéo tay hắn, khóe môi vô thức kéo lên một độ cong nhẹ khó thấy, ánh mắt nhìn nữ nhân tràn đầy dịu dàng.
Vốn dĩ hôm nay Hàn Băng dự tính sẽ trở về tụ họp với nhóm A Ngũ, nhưng chuyện trước mắt quan trọng hơn, nàng cần phải đi xem xét mức độ nghiêm trọng của sự việc lần này.

Hạ Vọng là một nam hài rất bình thường, không luyện võ nên đi chẳng được bao lâu đã thở hổn hển đầy mệt mỏi.
"Ta...!ta mệt quá! Phù phù..."
"Tạ Dũng, hay là ngươi cõng đệ ấy đi! Xem xong nhanh rồi chúng ta đi tìm Mê Tiềm thảo." Mạch Chúc híp mắt cười đầy gian xảo.
"Thể lực của ta cũng không bằng Tầm ca, sao ngươi không bảo Tầm ca cõng hắn đi?!" Tạ Dũng nhếch môi khinh thường đáp trả.
"Không bao giờ! Tầm Niệm là của ta, có cõng cũng chỉ có thể cõng ta mà thôi!"
"..." Hàn Băng chớp mắt, im lặng ăn cơm chó.
Lần đầu tiên gặp hai người, nàng đã cảm thấy không khí giữa bọn họ có gì đó mờ ám.

Đến hiện tại mới biết, người ta chính là vị hôn phu và vị hôn thê của nhau!
"Không...!không cần đâu, cũng sắp đến nơi rồi!" Hạ Vọng vừa nói vừa thở, tay chỉ thẳng về một hướng.
Từ vị trí hiện tại của họ có thể mơ hồ nhìn thấy hình bóng của một vài ngôi nhà tranh cũ kỹ.
Sau hai lần quẹo trái phải, đoàn người mới bắt đầu tiến vào khu vực ngôi làng.

Bao quanh làng là một hàng rào gỗ cây mây mọc đầy gai nhọn, có thể đuổi thú dữ và các loại động vật bò sát.
Những ngôi nhà bên ngoài cùng đều là nhà lá, đến gần giữa bên trong mới có một vài nhà được làm bằng gạch và lợp ngói đỏ.
Đứng trước cổng làng, Hàn Băng chậm rãi lấy ra một lọ dược tề, bôi đều lên chân và cổ chân, lại lấy ra hai chiếc khăn sạch cẩn thận bọc lại hai bàn chân của mình.
"Băng tiểu đệ, ta nữa!" Mạch Chúc vô cùng tự nhiên chạy đến chỗ Hàn Băng xin xỏ, cầm về dược tề, học hỏi theo thao tác của nàng.
Năm người chuẩn bị xong hết mới bắt đầu tiến vào, trong làng yên tĩnh không hề có một tiếng động nào, đến cả tiếng của chim hót gà gáy cũng chẳng thấy đâu.
"Người đâu? Sao lại vắng lặng như thế này? Ngay cả trẻ con cũng không thấy đứa nào, đây là ngôi làng bỏ hoang sao?" Mạch Chúc nuốt nước bọt, nắm chặt tay Tầm Niệm nhìn trái nhìn phải.
"Không phải làng hoang! Đây là nơi ta sinh sống, sao có thể là làng hoang được!" Hạ Vọng ngay lập tức quay lại phủ nhận.
"Ừ ừ, không phải làng hoang, ngươi phản ứng ngắt như thế làm gì?" Mạch Chúc cũng không muốn đôi co với tiểu hài nhỏ tuổi hơn mình nên không nói gì thêm.
Bịch! Bịch! Bịch!
Tiếng bước chân nặng nề đột nhiên vang lên.

Phía trước cách năm người không xa, một dân làng từ trong nhà bước ra, hướng về phía bọn họ đi tới.
"Đã nói rồi, đây không phải làng hoang, ngươi thấy chưa!?" Hạ Vọng nhìn Mạch Chúc nói, lại nheo mắt nhìn người đang tới hô lên.

"Uông thúc! Uông thúc, là thúc phải không? Cháu đã tìm được người về rồi đây, mọi người đâu hết cả rồi?"
Hàn Băng nhìn nam tử Uông thúc bước tới, chỉ trong chớp mắt con ngươi hơi co rút lại, kéo Hạ Vọng ra phía sau, giơ chân đạp Uông thúc bay ngược về sau.
Rầm!
"Uông thúc! Ân nhân, ngươi làm gì vậy? Sao lại..."
Hạ Vọng chưa kịp nói hết câu, đã bị cảnh tượng đáng sợ trước mắt làm cho câm nín.
Chỉ thấy nam tử sau khi ngã xuống đất liền nghiêng người nôn ra một đống dịch màu vàng trắng nhầy nhụa.

Dịch vàng khi rơi xuống đất, lấy tốc độ nhanh nhất mà lan ra xung quanh.
Là Thực Cốt Trùng! Đống dịch vàng đốm trắng đó chính là Thực Cốt Trùng còn sống!
Theo mắt thường có thể thấy được, Thực Cốt Trùng lăn lộn trên mặt đất, sau khi bò được một đoạn liền chui xuống dưới đất.
"...!Thiên a! Chúng..." Mạch Chúc cả người nổi da gà, lập tức nhấc đế giày lên nhìn, thế nhưng lại nhìn thấy một vài xác trùng bị dẫm nát.
"Đừng lo, có dược tề, chúng sẽ không tiến vào cơ thể chúng ta được!" Hàn Băng lạnh mắt nhìn nam tử Uông thúc kia.
Uông Thu sau khi ói xong liền nghiêng người bò dậy, toàn bộ cảnh tượng sau lưng liền rơi vào mắt mọi người.
"Đây là..!?"
Phía sau lưng áo Uông Thu thấm đẫm máu tươi đã khô, một số vị trí của áo còn bị xé xuống hở ra từng khoảng lưng rộng.

Mà trên lưng hắn lại chi chít dấu răng cắn, có chỗ còn thấy thịt bên trong lòi ra, giống như bị dã thú xé thịt xuống ăn vậy!
"Đói! Ta đói! Cho ta ăn! Mau cho ta ăn!" Uông Thu sau khi đứng dậy liền tiếp tục nhào tới chỗ bọn họ, há to miệng đầy chất dịch vàng kinh tởm.
Hàn Băng nghiêng người tránh đi, lại thẳng tay đấm vào mũi hắn, nghe "rắc" một tiếng, cả cơ thể ngã nhào ra sau.
Mà Hàn Băng sau khi đấm xong liền giơ tay lên nhìn, trên mu bàn tay nàng có ba con Thực Cốt Trùng đang cố bám dính vào, điên cuồng hút máu của nàng.
"Á! Băng tiểu đệ, tay ngươi có sâu kìa!" Mạch Chúc mặt tái mét lại.
"Không sao, chỉ khi bị thương chúng mới chui vào cơ thể được thôi!" Hàn Băng phủi tay gạt Thực Cốt Trùng trên tay xuống đất, giơ chân lên giẫm xuống.
Bộp bộp bộp!
Tiếng cơ thể Thực Cốt Trùng vỡ ra vang lên cực kỳ rõ ràng, rơi vào tai mọi người ở đây lại giống như âm thanh của ma quỷ.
Hàn Băng quấn khăn giả làm bao tay, không chút ngần ngại tiến lên đạp Uông Thu dưới mặt đất.
"Còn lí trí không?"

"Đói! Đồ ăn! Đói, ta đói!"
Hàn Băng mím môi nhíu mày.

Người này đã bị Thực Cốt Trùng khống chế không còn lí trí nữa, tất cả bản năng của hắn bây giờ chỉ có ăn, ăn và ăn mà thôi!
Bóp miệng Uông Thu ra nhét vào một viên thuốc đen, đợi hắn nuốt xuống liền một lần nữa hỏi lại.
"Có lí trí chưa?"
"Ta..

đói, không..

ngươi..

là..." Uông Thu khó khăn nói ra được vài chữ ngắt quãng, tròng mắt trắng dã có thể nhìn thấy được cơ thể Thực Cốt Trùng núc nhúc bò qua.
"Những thôn dân khác đâu?"
"Thành...!trong thành..

huyện thành...!Phong Dương...!đến đó.."
Hôm qua đi chơi hội mua được 2 bé hamster ú lụ, không biết nuôi được lâu không nữa! Sợ mỗi mèo nhìn thấy lại nhảy vào vồ, hix!
Có một vài bạn nói mình đăng chậm, muốn bão nhìu hơn và giảm ngày ra chap, nhưng mà các bạn ơi, mình viết chậm lắm lắm lun á, các bạn đừng giục mình mừ, hư hư!
Bất quá mỗi tháng mình có thể bão một lần, các bạn đừng giục nữa nha! ????????????.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.