Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 176





Võ Triển Long nhìn vào khuôn mặt có chút tái nhợt của Vũ Tiêu Kỳ hơi ngừng lại.

"Đối phương yêu cầu năm gốc Diệp Tinh Thảo, năm gốc Hỏa Liên Ma quả làm chi phí chữa trị."
"Ồ?!" Vũ Tiêu Kỳ có chút ngoài ý muốn nâng mày, lại ôn hòa cười.

"Vị đại phu này lấy phí cũng thật khiêm tốn, bất quá...!nếu y có khả năng chữa bệnh tốt như vậy, ta sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của y."
"Y thuật của Băng công tử vô cùng tốt, ngoài ra, theo như nhận xét của thần, y hẳn là một luyện dược sư ẩn danh."
"...!vậy sao?!" Vũ Tiêu Kỳ khẽ gõ ngón tay xuống dưới mặt bàn suy ngẫm.

"Vậy ngày mai ta sẽ cho người đi tìm kiếm Diệp Tinh Thảo cùng Hỏa Liên Ma quả.


Sau khi tìm đủ rồi sẽ cùng Võ huynh đến gặp mặt vị đại phu tài năng Băng Phong kia."
"Vậy cũng được." Võ Triển Long gật đầu đồng ý.

"Thời gian gần đây, phía bên Thái tử bắt đầu có nhiều hành động hơn, Ngũ hoàng tử nên đề cao cảnh giác, chuẩn bị sẵn một số phương án phòng bị."
"Ta đã biết rồi! Có lẽ hoàng huynh bắt đầu không chờ nổi nữa a!" Vũ Tiêu Kỳ nở một nụ cười bất đắc dĩ, lắc đầu thở dài.
"Chuyện nên đến cuối cùng cũng sẽ đến..."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hai ngày sau Vũ Tiêu Kỳ cải trang thành một thư sinh, theo sau Võ Triển Long tiến vào gian phòng của Hàn Băng khám bệnh.
"A?! Là công tử sao?" Vũ Tiêu Kỳ nhìn gương mặt từng gặp qua một lần của Hàn Băng có chút ngạc nhiên.
"Hai người có quen biết sao?" Võ Triển Long nhìn nam tử đứng bên cạnh mình hỏi.
"Cũng không gọi là quen biết, chỉ là từng gặp qua một lần, cũng rất lâu rồi." Vũ Tiêu Kỳ phe phẩy quạt giấy trong tay, vẻ mặt vẫn mang theo sự ôn hòa xen lẫn nghiêm túc.
"Hai người ngồi đi." Hàn Băng cũng chẳng ngạc nhiên lắm khi bệnh nhân biết mình.

"Trà của tiệm nhỏ đơn sơ, mong hai vị khách quý không chê bai ghét bỏ."
"Sẽ không đâu."
Hai người vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống, Vũ Tiêu Kỳ còn nhận lấy chén trà từ Hàn Băng, thản nhiên nhấp môi.

"Trà kỹ* của công tử thật điêu luyện, tại hạ bội phục bội phục, hi vọng công tử có thể chỉ điểm đôi chút."
*trà kỹ: kỹ năng pha trà.
"Ngũ hoàng tử quá lời rồi." Hàn Băng lạnh nhạt đáp trả, cũng không nói gì thêm, hoàn toàn là một bộ dáng cự tuyệt người tới gần.
Cạnh!
Võ Triển Long đẩy về phía Hàn Băng hai hộp gỗ vuông cỡ vừa, nghiêm túc thuật lại.


"Đây là Diệp Tinh Thảo cùng Hỏa Liên Ma quả mà ngươi yêu cầu, bây giờ có thể bắt tay chữa trị chưa?"
"Có thể." Hàn Băng nhận lấy hộp gỗ mở ra, hài lòng với giao dịch lần này gật đầu, nhẹ nhàng đặt gốc dược liệu qua một bên.

"Mời Ngũ hoàng tử đưa tay ra để thảo dân bắt mạch chuẩn bệnh."
Vũ Tiêu Kỳ chậm rãi kéo ống tay áo lên, nhìn Hàn Băng để gối gấm nhỏ dưới tay hắn, lại phủ một lớp khăn tay trắng lên trên rồi mới chuẩn mạch.
Trọng thương rất nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng có tình trạng xuất huyết.

Trong cơ thể chứa một loại độc mãn tính, nếu sử dụng quá lâu sẽ biến thành một người tàn bạo khát máu, không khống chế được cảm xúc, dễ xúc động điên cuồng, có thể làm ra hành động thái quá cực đoan.
"Ngũ Thạch Tán là một phương thuốc tốt, nhưng nếu dùng quá lâu, sẽ biến thành một loại độc mãn tính đáng sợ, có thể khiến một người ôn hòa thành ác quỷ trong im lặng, nên hạn chế sử dụng." Hàn Băng lấy ra kim châm, đâm vào mạch máu ở cổ tay Vũ Tiêu Kỳ, nhìn vệt xám đen dần hiện lên trên tay hắn.
"Đa tạ công tử nhắc nhở, tại hạ sẽ chú ý hơn về phương thuốc này." Vũ Tiêu Kỳ hơi thu lại nụ cười trên môi, nhè nhẹ gật đầu nhìn những đường gân đen nổi trên cánh tay mình.
Ngũ Thạch Tán này hắn đã dùng được gần nửa năm, cảm thấy cơ thể mỗi ngày được cải thiện trở lên mạnh khỏe hơn, nhưng hiện tại nhìn từng đoạn gân đang nổi lên, trong lòng liền lạnh lẽo.
Trước khi sử dụng phương thuốc này hắn đã thừ nghiệm trên người kẻ khác, lại không ngờ vấn đề chính là ở thời gian!
Hàn Băng cũng không quá quan tâm đối phương sẽ tiếp tục dùng Ngũ Thạch Tán hay dừng lại, thuần thục hội tụ độc tố trên tay y về một điểm, dùng dao cắt bỏ đi phần thịt đen đáng sợ lồi lên rồi cẩn thận băng bó lại vết thương.
"Hạn chế đụng vào nước, nếu không sẽ nhiễm trùng và phát sốt."
"Tại hạ đã nhớ kỹ." Vũ Tiêu Kỳ thu lại cánh tay đã băng bó xong, buông ống tay áo xuống.
"Thảo dân sẽ viết một đơn thuốc cho hoàng tử điện hạ, mỗi ngày cần phải uống đủ ba lần.

Cứ cách hai ngày, thảo dân sẽ giúp ngài châm cứu." Hàn Băng hạ bút viết chữ, trong đầu đã có được đan dược để điều trị cho bệnh nhân lần này.
Phục Hoàn đan, Thải Độc đan, Mệnh Chi đan, Phục Thể Tái Tạo đan cùng Thoát Lãnh Bộc Phá đan.
"Chiếu theo đơn thuốc, mỗi phần dược liệu chuẩn bị ba phần, sau khi chuẩn bị đủ hãy mang đến chỗ của thảo dân." Hàn Băng đưa cho Vũ Tiêu Kỳ hai tờ giấy có ghi chú rõ ràng.
"Đa tạ công tử, tại hạ sẽ nhanh chóng đưa thảo dược đến." Vũ Tiêu Kỳ nhận lấy phương thuốc, nhìn qua chữ viết rắn rỏi hữu lực trên giấy.

"Bất quá, có lẽ tiểu viện này cách xa như vậy cũng không tiện chữa trị liên tục, chi bằng công tử chuyển đến ở trong trang viên gần chỗ tại hạ, như vậy sẽ thuận tiện hơn."

Hàn Băng hạ mắt suy nghĩ, sau đó gật đầu chấp nhận lời đề nghị của đối phương.

"Thảo dân yêu cầu một nơi yên tĩnh không ai làm phiền, cũng hy vọng không có kẻ nhiều chuyện nào khác."
Vũ Tiêu Kỳ hiểu được lời ám chỉ của Hàn Băng mỉm cười, đưa ra thời gian cụ thể để đón nàng xong liền cùng Võ Triển Long rời đi.
Hàn Băng cũng thông báo cho A Ngũ cùng Nam Thiên Sang nên khi người của Vũ Tiêu Kỳ đến đón, hai người cũng không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên.
"Ca ca! Dạo gần đây đệ luyện chế Tịnh Thần Hạ Ức đan toàn bị hỏng, ca có thể chỉ điểm cho đệ một chút không?" Nam Thiên Sang đưa lên phế phẩm cho Hàn Băng xem.
Nhận lấy gói giấy chứa đựng Tịnh Thần Hạ Ức đan bị bể bát hư hỏng, Hàn Băng chăm chú nhìn đống bột phấn đen đó, đưa lại gần mũi ngửi một cái liền phát hiện ra nguyên nhân.
"Trong khoảng thời gian cho cỏ Tịnh Tâm vào nên khống chế lửa xuống mức nhỏ nhất.

Sau khi đem tất cả dược liệu luyện chế xong, đệ có thể hòa tan một viên Hoàn Tịnh đan và đổ chung vào, như vậy sẽ tăng khả năng thành công lên bảy phần."
"Vâng, đệ nhớ rồi, cảm ơn ca ca!" Nam Thiên Sang mở sổ tay ghi chép của mình ra, tay cầm bút than mà Hàn Băng tự sáng chế miệt mài viết chữ.
Trang viên mà Vũ Tiêu Kỳ chuẩn bị cho Hàn Băng nằm trong một con hẻm nhỏ, cực kỳ yên tĩnh, bài trí trang nhã thanh lịch.
Đối phương ngoại trừ cung cấp nơi ở ra còn cử thêm hai nha hoàn, ba gia đinh đến chăm sóc và dọn dẹp.
Đối với những sự sắp xếp này của Vũ Tiêu Kỳ, Hàn Băng không cho bất cứ ý kiến nào.
Ngày châm cứu sẽ ra khỏi phòng châm cứu, ngày không có việc sẽ nhốt bản thân trong phòng không ra ngoài.
Hôm qua mình vừa đi TB ăn cưới một người chị, trời nắng kinh luôn, đi đường toàn thấy ảo ánh vũng nước.

Xong về đến nhà nhìn hai mu bàn tay bị cháy nắng đen nhẻm lại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.