Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 177





Ngày châm cứu sẽ ra khỏi phòng châm cứu, ngày không có việc sẽ nhốt bản thân trong phòng không ra ngoài khiến cho Vũ Tiêu Kỳ đến tìm nàng đều phải ra về trong tiếc nuối.
Mà Hàn Băng sau khi nhận đủ dược liệu liền tập trung vào việc luyện chế, mỗi một phần thảo dược đều được nàng sử dụng triệt để, cấp phẩm đan dược bởi vì có nguyên liệu tốt nên vô cùng cao, công dụng càng không cần phải nói.
"Băng công tử, y thuật của công tử cao thâm như vậy, không biết là đã học từ ai?" Vũ Tiêu Kỳ nằm úp sấp trên giường, cảm nhận từng kim châm đâm xuống lưng mình.
"Sư phụ của thảo dân là một người thích ngao du thiên hạ, cảm thấy có duyên nên thu nhận thảo dân.

Sau khi thảo dân kế thừa y đức từ sư phụ, thì ngài ấy liền tiếp tục du hành tứ hải." Hàn Băng chăm chú hạ kim châm, rất thoải mái mà bịa ra một câu chuyện không có thật.
"À, ra là vậy! Lão tiền bối quả là một nhân vật tựa phong vân*, khiến cho Vũ mỗ đây hâm mộ trong lòng."
*tựa phong vân: giống như gió thổi mây bay, ý chỉ những người tự do không chịu ràng buộc.

"Bất cứ một ai, từ khi được sinh ra trên thế gian này, đều sẽ có một điểm đặc biệt riêng, giúp họ sinh tồn trong hoàn cảnh dù là khốc liệt nhất." Hàn Băng hơ đầu kim qua ngọn nến, hờ hững nói.
"Giống như một con chim vậy, điểm đặc biệt của nó chính là bay lượn thật cao thật xa, như vậy sẽ dễ dàng quan sát và săn bắt con mồi.

Con người cũng giống như vậy, mỗi một người đều có một điểm đặc biệt riêng để có thể tồn tại."
"..." Vũ Tiêu Kỳ sau khi nghe câu nói đó liền trầm ngâm suy nghĩ.
"Cuộc sống này vốn không hề công bằng nhưng thực tế lại vô cùng công bằng.

Có người gia cảnh nghèo khó nhưng lại sống vô cùng hạnh phúc tự do, có kẻ giàu nứt đổ vách lại chẳng được một ngày vui vẻ.

Ngũ hoàng tử, ngài cảm thấy sao?"
"Ha ha, Băng công tử nói rất đúng!" Vũ Tiêu Kỳ nhìn màn giường trước mặt, lại nói tiếp.

"Sư phụ của công tử đây có thể vì sở thích ngao du tứ hải mà từ bỏ tiền tài quyền thế địa vị, người như vậy trên thế gian này vô cùng hiếm có!"
Hàn Băng không tiếp lời của hắn, vận chuyển linh khí vào bàn tay, di chuyển qua đầu của những kim châm đang cắm trên cơ thể nam tử.
"Băng công tử, ta có thể mạo muội hỏi một câu riêng tư được không?" Vũ Tiêu Kỳ hơi nghiêng đầu nhìn bóng dáng trắng ngồi cạnh mình.
"Nếu thảo dân nói không, liệu Ngũ hoàng tử sẽ không hỏi nữa sao?"
"Tất nhiên là không rồi!"
"Mời Ngũ hoàng tử hỏi, nếu có thể trả lời được, thảo dân sẽ trả lời." Hàn Băng búng nhẹ từng cây kim, âm thầm khống chế linh khí đi vào cơ thể hắn.

"Công tử đã có...!ý chung nhân chưa?"
.....................
"Ngươi nói sao? Hắn đã chuyển đi rồi? Chuyển đi đâu?" Kiều Đàm ném vỡ ấm trà trên bàn, vẻ mặt vặn vẹo đến cùng cực.
"Dạ...!dạ, nô tỳ không biết! Tiểu nhị khách điếm nói, nói rằng hắn đã rời đi từ sáng mấy hôm trước, trèo lên một chiếc xe ngựa đơn giản hướng về phía cổng thành." Nha hoàn sợ hãi quỳ dưới đất, trán liên tục đổ mồ hôi, không ngừng cầu xin tha thứ.
"Không! Chắc chắn hắn ta vẫn còn ở đây! Chắc chắn vẫn còn ở đây! Ta phải tìm ra hắn và biết hắn! Đúng, phải giết hắn!" Kiều Đàm vò nát khăn gấm trong tay, nghiến răng gằn giọng, trong ánh mắt tràn đầy thù hằn.
"Ai da! Đại tỷ, tỷ sao lại hành hạ trút giận lên nha hoàn nữa rồi!" Kiều Trấn Quy ngả ngớn từ bên ngoài bước vào, ánh mắt dâm tà quét một lượt trên người nha hoàn đang quỳ dưới đất.
"Ngươi...!ngươi đến đây làm gì?" Kiều Đàm nhìn đệ đệ ruột của mình đột nhiên xuất hiện, thu lại một phần cảm xúc, khó chịu hỏi đối phương.
"Chính là dạo này thấy đại tỷ tâm tình không tốt nên muốn qua tìm tỷ, giúp tỷ giải tỏa tâm trạng nha!" Kiều Trấn Quy nhìn chằm chằm vào phần ngực của nàng ta, sâu trong ánh mắt hiện lên sự nóng bỏng khe khẽ nuốt nước miếng chảy ra.
Nữ nhân này bị không ít người đè rồi, nếu hắn đè thêm hẳn cũng không tính là nhiều đâu nhỉ? Dù sao cũng không còn là xử nữ, để hắn đè một vài lần coi như nể tình tỷ đệ trong nhà cũng được đi?!
Đại tỷ này của hắn khuôn mặt không tính là quốc sắc, nhưng cơ thể lại chính là cực phẩm báu vật nha! Nơi cần lồi chắc chắn sẽ không lõm, chỉ nghĩ thôi đã làm cho người ta hưng phấn rồi!
"Nếu đã biết tính tình ta không tốt vậy ngươi mau đi về đi! Đừng có lượn lờ qua lại trước mắt ta nữa!" Kiều Đàm ghét bỏ nhìn nam tử mập mạp đứng trong phòng mình, cũng không thèm để ý tới hắn, trực tiếp đuổi người.
"Ôi ôi, đại tỷ đừng phũ phàng xa cách như vậy! Nếu đại tỷ gặp chuyện khó giải quyết, hãy nói với Tiểu Quy, nhất định Tiểu Quy sẽ không bỏ rơi tỷ đâu a!"
Kiều Trấn Quy giống như không nghe thấy lời xua đuổi của Kiều Đàm, mặt dày đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh nàng ta, trong miệng thì thào đủ các loại câu từ.
"Không cần! Ngươi mau biến về tiểu viện của ngươi đi, thật chướng mắt! Tiểu Trúc, lôi hắn ra ngoài cho bản tiểu thư!" Kiều Đàm đứng dậy đi vào phía bên trong bình phong, ra lệnh cho nha hoàn đang quỳ dưới đất.
"Được rồi được rồi! Đại tỷ không muốn trò chuyện tâm sự với đệ thì thôi, đệ đi vậy."
Kiều Trấn Quy nắm lấy tay nha hoàn Tiểu Trúc vuốt ve vài cái, lại nháy mắt nhỏ giọng với nàng ta rồi mới rời đi.

"Tối nay ta chờ nàng ở trong đình nha, tiểu yêu tinh!"

Nha hoàn Tiểu Trúc đỏ mặt nhìn xung quanh một lượt, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt long lanh nước đưa tình nhìn hắn.
.............................
"Ai da thiếu gia, người thật là vội vã quá đi a!" Tiểu Trúc lén lút đi vào đình viện bỏ trống, lại bị một thân ảnh to lớn kéo vào sau bụi cỏ.
"Trúc Nhi làm ta nhớ thương quá đỗi, không thể kiềm chế được."
Kiều Trấn Quy liên tục sờ nắn cơ thể nữ nhân trong lòng mình, ánh mắt dâm tà nói ra lời không biết xấu hổ.
"Thiếu gia a, người ta đã theo chàng rất lâu rồi, bao giờ mới có thể chính thức gả cho chàng đây? Cho dù là nha hoàn thông phòng hay tiểu thiếp, Trúc Nhi cũng đều nguyện ý nha!" Tiểu Trúc chủ động ôm cổ Kiều Trấn Quy, giọng nói ngọt ngào, lại còn cố ý kéo dài âm cuối tạo cảm giác nũng nịu vuốt ve lòng người.
"Rất nhanh thôi! Chỉ cần tiếp theo, nàng nghe lời ta, bỏ cái này vào bình trà cho Kiều Đàm kia uống, ta sẽ xin mẫu thân lấy nàng làm tiểu thiếp, có được không?" Kiều Trấn Quy dúi vào vạt áo trước ngực nữ tử một gói thuốc bột nhỏ, híp mắt dâm tà dụ dỗ.
Tiểu Trúc cẩn thận nhìn ngắm gói thuốc nhỏ trong tay mà suy nghĩ.
Đi theo Đại tiểu thư đã lâu nên nàng ta gần như rất hiểu tính tình của chủ tử như thế nào.

Hiện tại có cơ hội trèo cao như vậy, làm sao có thể bỏ lỡ được chứ?
Một bên cả ngày nơm nớp lo sợ bị mất mạng, một bên làm tiểu thiếp sung sướng thoải mái chỉ việc sai xử người hầu, vừa nhìn thôi đã biết nên chọn bên nào! Với cả, nàng ta đã là người của Đại thiếu gia, nếu không thể gả cho hắn, e rằng sau này sẽ không gả được cho ai nữa!
"Được a! Thiếu gia, ngài nhớ giữ lời hứa đó nha!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.