Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 22: Vẽ Tranh Vòng Ba Bức Tranh Đả Động Tâm Hồn





"Tùng!"
Tiếng trống mạnh mẽ vang lên, một số người cố líu kéo viết thêm vài câu nhưng không kịp, bài thơ lập tức bị tiểu đồng thu đi.
Mỗi người một vẻ mặt khác nhau, kiêu ngạo có, thất vọng có, vui mừng có, lo lắng có...
Phạm Minh Thuận lại nghiêng người qua, vẻ mặt gian manh:
"Băng huynh đệ, ngươi viết được không? Ta viết được mười hàng, hi vọng ổn! Ôi trời ơi, ta mà không qua được vòng ba thì về nhà bị phụ thân hành hạ chết mất! Băng huynh đệ, phụ mẫu ngươi đâu?"
"Chết rồi." Hàn Băng mặt lạnh tanh trả lời.
"...!Ta xin lỗi, ta không cố ý, ta..." Phạm Minh Thuận lúng túng ngãi đầu.
"Không sao."
Phạm Minh Thuận lâm vào trầm mặc không nói gì.

Mộ Anh Thiên đứng đằng sau lưng Hàn Băng nhìn nàng đồng tình.


Hắn hiểu được cảm giác của Hàn Băng! Bởi vì hắn cũng từng mất đi người thân mà!
"Mọi người, vòng thi thứ hai đã qua, chúng ta liền bắt đầu với vòng ba! Vòng ba này là tỉ thí họa! Đề tài là tự do! Nếu ai ở vòng hai chưa qua được thì đây chính là cơ hội để gỡ điểm đấy! Thời gian là một ném hương, bắt đầu!" Nghiêm Thanh không cho họ nghỉ ngơi nhiều liền bắt đầu vòng ba.
*một nén hương tầm 20 đến 25 phút.
Khi nghe đến tin này, những người khuôn mặt ủ rũ nhanh chóng vui lên, còn những người tươi tắn thì nhanh chóng xụ xuống.

Hi vọng lẫn bực tức hiện thị lên mắt bọn họ một cách rõ ràng.
"Tùng tùng!"
Tiếng trống vang lên, mọi người lại cắm cúi vẽ.

Đây là hi vọng vào vòng trong cuối cùng của họ! Họ phải nắm cho thật chặt!
Hàn Băng vẫn như cũ, điềm đạm cầm lên cây bút, dự tính vẽ một bức tranh hoa lá bình thường nhưng hình ảnh Mộ Anh Thiên mài mực lại đập vào mắt nàng, hình ảnh những ngôi nhà lợp lá hiện lên khiến Hàn Băng dừng lại bút giữa không trung, một giọt mực nhanh chóng rơi xuống tờ giấy trắng.
"Tách!"
Hàn Băng nhìn vào vết mực kia, hít một hơi thật sâu, đổi một tờ giấy khác.

Lần này, Hàn Băng cẩn thận vẽ từng nét từng nét một.

Mặc dù vẽ bằng bút lông khó hơn bút chì thời hiện đại nhưng không làm khó được nàng.
Hàn Băng chia bố cục làm hai, như đối xứng với nhau, hai bên giấy có vô số căn nhà nhưng bên này là đình lầu đài cát, con người ăn mặc thời thượng! Nhà cửa ngựa xe qua cây bút của Hàn Băng linh động như thật, tạo nên khung cảnh đông vui, sầm uất, nhộn nhịp.
Bên còn lại là những túp lêu, căn nhà khu ổ chuột rách nát tiêu điều, con người ăn mặc rách nát nằm co ro trên đất lạnh.

Không dừng lại ở đó, hình những người ăn xin lê lết, hình người dân còng lưng lao động cực khổ, hình ảnh tranh nhau từng cái ăn...!Nếu hình vẽ bên kia là hạnh phúc thì hình ảnh bên này là đau khổ, oán than, là mặt đen tối của xã hội!
Ở giữa ngăn cách hai hình ảnh đối lập đó là hình của một con người, đang gồng mình giẫm đạp lên người nhỏ kẻ yếu hơn mà bước đi.
Người ở giữa hình đứng gập người theo góc vuông chín mươi độ, hai tay để thẳng ra đằng sau, hai chân hơi khụy xuống.


Một chân nhấc lên, đạp lên lưng người nhỏ hơn mình, bàn chân người ở giữa này lại to gấp rưỡi lưng người bị đạp.

Hình ảnh người bị đạp là phiên bản thu nhỏ của người ở giữa bởi trên lưng của người ở giữa cũng có một gót hài vô cùng lớn đạp lên, như người khổng lồ đạp lên lưng người tí hon vậy! Người nhỏ bé về sau vẽ không được rõ cho lắm nhưng nhìn qua ba giai đoạn này, ai cũng đều có thể hiểu!
Chậm rãi đề nên bức tranh một câu ca dao châm biếm, Hàn Băng mới bỏ bút xuống.

"Hơn nhau tấm áo tấm quần.

Bạ???? có biết tra????g tru????ệ???? ﹛ TrU????Tru???? ệ????.???????? ﹜
Cởi ra mình trần ai cũng như ai*."
(*Trích ca dao châm biếm về cuộc sống.)
Hàn Băng nhẹ cầm tờ giấy lên khẽ thổi cho khô mực đi, nhìn kĩ lại bức tranh này.

Đây sẽ là điều duy nhất nàng làm cho Mộ Anh Thiên đang đứng phía sau.

Mặc dù hắn không thật sự tình nguyện làm thư đồng cho nàng hoặc nói thẳng ra là bị ép buộc nhưng Hàn Băng cảm thấy, nàng đây là đang thiếu Mộ Anh Thiên một cái nhân tình nhỏ đến nỗi...!hạt cát cũng không bằng!
Nhưng Hàn Băng đâu phải là người bình thường! Nàng tính tình cổ quái, hỉ nộ vô thường khó đoán a!
Đem tờ giấy đưa cho tiểu đồng trước, Hàn Băng bỏ qua ánh mắt kinh hãi của cậu bé, trở về chỗ ngồi.

Hành động này của Hàn Băng thu hút vô số ánh mắt của mọi người, ngay cả hàng ghế dài của các hoàng tử công chúa cũng vậy!
Mộ Anh Thiên chỉ nhìn sơ qua nhưng không quá hiểu Hàn Băng vẽ gì nên rất chăm chú mài mực, không quá chú ý đến Hàn Băng.
Nhưng Mộ Anh Thiên không biết cũng không đồng nghĩa với người khác cũng không biết giống hắn.


Tiểu đồng thu bài cầm bài thi của Hàn Băng trên tay, hai con ngươi mở lớn.
Dần dần, mắt hắn bắt đầu đỏ lên, mũi khẽ sụt sịt, hai mắt mọng nước.

Hai tay tiểu đồng run run, cắn chặt môi, nước mắt bắt đầu úa ra.
Hình ảnh thư đồng thu bài cầm bài thi của thí sinh khóc đập vào mắt mấy hoàng tử.

Thái tử Minh Khang Chiêu thấy vậy, đầu nhanh chóng lóe lên, đứng dậy nói:
"Vòng thi thứ ba này ta tình nguyện nhận năm bài thi hoàn thành đầu tiên để chấm điểm, nếu ai xong rồi hãy giao cho tiểu đồng trước giống công tử kia.

Còn tiểu đồng thu bài kia, làm phiền mang bài thi của vị công tử kia lên đây, ta sẽ nhìn chút!"
Mọi người nghe thấy tiếng của Minh Khang Chiêu thì giật mình ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong lòng mừng quýnh lên, đặc biệt là bên phía nữ nhân ngồi, vội vàng muốn hoàn thành bài thi của mình, hận không thể mọc thêm hai tay nữa, mong bài thi của mình có thể gây ấn tượng tốt với Thái tử, từ đó con thể lôi kéo làm quen, thậm trí có thể gả vào phủ thái tử không chừng!
Nhưng khi nghe hắn nói đã có một người đã nộp trước liền "chíu chíu" đem ánh mắt bắn về phía Hàn Băng, trong mắt chứa đựng ghen tị với căm tức.
Giọng của thái tử vô cùng dịu dàng nhưng lại không mất đi uy nghiêm làm cho tiểu đồng thu bài thi của Hàn Băng nhanh chóng tỉnh lại, lau nước mắt của mình, chậm rãi đi tới, ánh mắt lưu luyến dán vào tờ giấy.
"Nào nào mọi người, cố gắng hoàn thành bài thi của mình nào! Thái tử là người chấm điểm rất dễ, phải tranh thủ cơ hội này đấy!" Nghiêm Thanh thấy mọi người ngẩn ngơ liền lập tức nhắc nhở.
Tiểu đồng cầm bài thi của Hàn Băng chậm chạp đưa cho thái tử, cắn môi dưới, dè dặt cẩn thận.
Thái tử Minh Khang Chiêu cầm lấy bài thi, mắt thấy tiểu đồng chưa muốn đi liền nhìn hắn một cái khiến hắn run người, vội vã hành lễ lui xuống.
Thái tử Minh Khang Chiêu lúc này mới từ từ nhìn xuống tờ giấy trong tay, nhìn cẩn thận hết cả bức tranh liền trầm ngâm không nói gì.
Tam hoàng tử Hoàng Tiêu Dương ngồi cạnh hắn cũng hơi liếc mắt nhìn tờ giấy sau đó liền giật mình kinh diễm không thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.