Nhìn thấy bọn họ rời đi, Vũ Uy Nghị cũng nhận thức được tình huống hiện tại, đầu óc cũng không bị bết nhão ngay lập tức phân phó cho đám thuộc hạ đi theo chia làm hai nhóm, một nhóm tiến đến cổng thành tìm hiểu chi viện giúp đỡ khi cần thiết, một nhóm khác sẽ hộ tống những người Hưng Công trở về trạm dịch, bảo vệ an toàn khỏi tẩu tán của bá tánh.
"Sự việc cấp bách, thứ lỗi bản hoàng tử không thể tiếp tục khoản đãi các vị, bản hoàng tử sẽ cho người hộ tống mọi người về trạm dịch, nơi đó có cẩm y vệ bảo vệ an toàn của mọi người." Vũ Uy Nghị nghiêm túc.
"Cửu hoàng tử, chuyện thủy triều linh thú này có chút kỳ lạ, nếu không thì chúng ta cùng nhau tiến đến xem xét, nhiều người biết đâu sẽ tìm ra nguyên do!" Hàn Ân Ý đúng tình hợp lý mà đề nghị.
Tông chủ và nữ nhân kia đã rời đi, không biết sẽ làm những việc gì sau lưng nàng ta, nàng ta phải đi theo để giám sát bọn họ.
Ngoài ra, nếu có thể nhân cơ hội này để thu hút sự chú ý của Tư Đồ Vũ Thiên cũng không tồi!1
Hoàng Tiêu Dương không chút do dự đã cùng nhóm người tiến đến cổng thành, nếu bọn họ thật sự trở về trạm dịch thì có chút không hay lắm! Có khi còn bị kẻ thù bới móc bắt bẻ, nói bọn họ nhu nhược chết nhát, sau đó sẽ tuyên truyền trong nhân gian rồi loại bỏ cơ hội tranh giành vị trí ghế rồng kia của họ!
Chỉ thoáng suy nghĩ qua như vậy, Hưng Công ánh mắt thâm trầm liếc nhìn Hàn Ân Ý một cái, chủ động đứng lên đồng ý.
"Hàn tiểu thư nói rất đúng, nếu bây giờ bọn ta trở về trạm dịch cũng không tốt lắm, lại còn ảnh hưởng đến các binh lính phải túc trực bảo vệ bên cạnh, vậy thì thà rằng cùng nhau tiến lên, tìm ra cách ngăn chặn tai họa lần này!"
Vũ Uy Nghị vốn muốn từ chối nhưng suy nghĩ lại cảm thấy cũng đúng liền đồng ý, ra lệnh cho cấp dưới nhanh chóng mang kỵ mã tới, mỗi người một ngựa tức tốc tiến đến cổng thành.
Mà Hàn Băng ngồi trên lưng Tiểu Mã hạ mắt nhìn dòng người hỗn loạn bỏ chạy bên dưới, cảnh tượng chen lấn xô đẩy giẫm đạp nhau giống như ngày tận thế đã đến, trên mặt mỗi người dân đều mang theo nét hoảng sợ và d*c vọng cầu sinh.
Nam Thiên Sang thấy những nam nhân vì muốn nhanh chóng chạy trốn mà đẩy ngã những nữ tử cùng lão nhân và hài tử trên đường mày kiếm khẽ nhíu lại, mặc dù có chút thương tội nhưng chỉ có thể cắn răng nhắm mắt bỏ qua.
Cậu hiểu được việc quan trọng nhất bây giờ chính là phải giải quyết thủy triều linh thú bên ngoài, một khi đầu nối của hỗn loạn được giải quyết, mọi thứ ắt sẽ ổn định lại!
Tiểu Mã dường như cũng cảm thấy được bạo động của linh thú bên ngoài, tốc độ càng thêm tăng nhanh, chiếc cánh trắng to lớn liên tục vỗ đập.
Ðến gần cổng thành, người dân chạy loạn càng thưa thớt hơn, hầu như chỉ có một số binh lính tuần tra, thị vệ canh giữ và một tốp cấm vệ quân vừa được điều tới để tiếp viện liên tục giữ chặt cổng thành.
Hàn Băng chỉ huy Tiểu Mã thả chậm tốc độ lại, ngay sau đó bị Tư Ðồ Vũ Thiên ôm trong lòng không báo trước một câu mà nhảy xuống khiến trái tim nàng có chút giật thót lơ lửng.
Võ Triển Long đã sớm đứng trên tường thành quan sát đám linh thú đông nghìn nghịt vẫn đang không ngừng kéo đến, tạm thời không biết nên làm sao, chỉ có thể ra lệnh quân lính đóng chặt cửa thành ngăn linh thú tiến vào bên trong.
Ngay khi nhìn thấy bóng dáng Phi Mã linh thú trên bầu trời, Võ Triển Long nhìn thấy chấm đen đang rơi xuống cứ ngỡ là Hàn Băng tới, lại không ngờ khi nhìn rõ chấm đen liền có chút ngoài ý muốn.
Hắn không nghĩ một nhân vật cao cao tại thượng như Tư Ðồ Vũ Thiên sẽ trực tiếp đến đây, không những vậy trong lòng còn ôm một tiểu cô nương nhan sắc tuyệt đỉnh bất phàm.
Linh thú kia không phải là của Băng Phong công tử sao? Tại sao bây giờ lại chở theo vị đại nhân kia xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ hai người này có quen biết liên quan gì đến nhau sao?
Võ Triển Long đưa tay ngăn lại một lính cấm vệ quân đang muốn tiến lên đuổi người, chủ động tiến đến gần.
"Tình huống bên ngoài có chút không thích hợp, không biết Tông chủ đại nhân tại sao lại đến nơi này?"
Tư Ðồ Vũ Thiên nhẹ nhàng thả Hàn Băng xuống, sau khi chỉnh lại tóc mai bị toán loạn hơi rối của nàng mới nhìn Võ Triển Long lạnh nhạt.
"Bản tông chủ đến xem xem lý do tại sao linh thú lại bị bạo động lớn như vậy, ngoài ra còn nghĩ có thể giúp đỡ tướng quân đây một chút."
Võ Triển Long ánh mắt khẽ lộ vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc nhưng rất nhanh đã giấu đi, nếu như y nói tiện đường đến nơi này du ngoạn ngắm cảnh hắn cũng không thể làm gì y được, chính vì vậy nên Võ Triển Long cũng thẳng thắn.
"Bản tướng đã để cấp dưới đi điều tra nguyên nhân linh thú bạo động, trước mắt chỉ có thể chờ đợi và ứng phó tạm thời với linh thú bên dưới."
Cách tạm thời của hắn chính là đứng trên tường thành ném đá lớn và cho cung thủ bắn tên những linh thú bên dưới, giết được con nào liền hay con đó, bất quá nhìn qua thật giống như muối đổ biển, linh thú phía trước ngã xuống linh thú phía sau lập tức dẫm đạp mà tiến lên, hoàn toàn không sợ chết.
Hàn Băng từ khi chân chạm đất đã tiến sát đến rìa ngoài tường thành, nhìn linh thú đang điên cuồng công phá bên dưới kêu gào, lại yên lặng quan sát hành động của từng tốp binh lính, mày liễu nhíu lại đầu óc liên tục hoạt động suy nghĩ đối sách cùng biện pháp.
Phải làm gì đó để đám linh thú an tĩnh trở lại, nếu chúng cứ mãi điên cuồng tấn công chân tường như vậy, chỉ sợ không bao lâu tường thành sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Phải có một cái gì đó có sức tấn công diện rộng cực lớn!
"Báo!" Một cấm vệ quân nhanh chóng chạy về phía Võ Triển Long ôm quyền cúi đầu.
"Bên dưới có Cửu hoàng tử cùng các sứ thần các quốc tiến đến, nói rằng muốn hỗ trợ ngăn chặn thủy triều linh thú."
Ðám người Vũ Uy Nghị cũng không chờ lệnh đồng ý của Võ Triển Long đã nhanh chân tiến lên, ngay sau khi nhìn thấy Tư Ðồ Vũ Thiên, trong lòng càng thêm ngưỡng mộ tốc độ của Phi Mã linh thú.
"Võ tướng quân, tình hình mọi thứ như thế nào?"
Võ Triển Long đúng như sự thật mà thông báo lại.
"Đã cử người đi tìm hiểu nguyên nhân, còn về tình hình hiện tại có chút không ổn, biện pháp cũng chỉ có thể kiên trì thêm một chút thời gian ngắn ngủi ngăn không để linh thú tiến công vào bên trong thành.
Toàn bộ người dân ở gần đây đã được sơ tán đi vào nơi khác."
Vũ Uy Nghị liếc nhìn thế tấn công ồ ạt bên dưới thành, trong lòng dâng lên sự sợ hãi vô bờ khẽ lùi lại hai bước, không dám nhìn lâu thêm dù chỉ một giây.
Vương Minh Nguyên hạ mắt phe phẩy quạt giấy che trước mặt, không chút biểu cảm nhìn cửu hoàng tử nhát gan kia, từ sâu ánh mắt hiện lên tia khinh thường nhàn nhạt.
Hưng Công cũng nhíu mày nhìn linh thú kéo đến không dứt bên dưới, xoa cằm đề nghị.
"Chúng ta thử dùng đến cột ném đá được không? Nếu dùng..."
"Không thể." Võ Triển Long chưa nghe hết đã ngay lập tức lắc đầu từ chối.
"Thứ nhất hiện tại chúng ta đang không có vị trí phù hợp để có thể lắp đặt cột ném đá, sau một tường thành cao như vậy độ ngắm bắn cũng không thể hoàn toàn chuẩn xác..."
Được rùi nè, ngày thứ 2 năm mới tặng mn thêm 1 chap như đã hứa nè, ahihi, hẹn gặp lại vào mấy ngày nữa nhé!
Cơ mà mik tính phân bộ này ra làm 2 phần, cũng sẽ cố gắng đẩy nhanh phần 1 ở Chiêu Ngọc đại lục, phần 2 sẽ đi từ Linh Pháp đảo đến hết nhé! Moah moah, mn đọc truyện vui vẻ nhoa! ????????.