Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 238





Sau một hồi trao đổi, Tiểu Hồ quay người lại, nhanh chóng nhảy trở về vai Hàn Băng, bắt đầu kể cho nàng nghe nội dung nói chuyện vừa rồi của bọn chúng.
Tử Loan Điểu Linh vốn là linh thú bậc cao nhất trong sâm lâm Mê Vụ, nhiệm vụ của nó chính là canh giữ tiên thảo cùng một quả trứng, còn có sở thích sưu tầm minh châu phát sáng.
Nhưng hôm nay nó vừa ra ngoài một lúc, khi trở về liền thấy hang động bị đột nhập, tiên thảo không thấy đâu, kho báu mà nó tích góp giữ gìn bao lâu nay cũng biến mất, và đặc biệt là, quả trứng nó canh giữ cũng không thấy tung tích!
Tử Loan Điểu Linh thú vô cùng tức giận, nương theo Truy Hương thảo mà nó đã bôi lên quả trứng mà tìm đến nơi này, sau khi xác định được vị trí liền dùng uy áp của linh thú cao cấp, khống chế linh thú tạo thành thủy triều vây công kinh thành, ý muốn lấy lại đồ vật vốn thuộc về nó.
Hàn Băng nghe xong liền hiểu, gật đầu.

"Ngươi hỏi nó, nếu bây giờ ta tìm được người đã lấy đi những đồ đó và trả lại làm điều kiện trao đổi, nó thu binh không tấn công kinh thành nữa xem được không."
Tiểu Hồ gật gật đầu nhỏ nhảy xuống khỏi vai nàng, một lần nữa ngồi trên đầu Tiểu Mã trao đổi với Tử Loan Điểu Linh.

"Chủ nhân, nó nói rằng nó chấp nhận điều kiện trao đổi đó, bảo người nhanh một chút, nội trong một canh giờ mà không tìm ra người sẽ điều khiển linh thú tấn công." Tiểu Hồ sau khi chuyển lời xong liền quay lại.
Hàn Băng ôm tiểu thú vào lòng, nhìn Tư Đồ Vũ Thiên vẫn luôn đứng sau lưng bảo hộ nàng mím môi, ra lệnh cho Tiểu Mã bay thấp xuống rồi thu nó vào trong khế ước.
Không để mọi người kinh ngạc bởi tốc độ triệu hồi giấy khế ước, Hàn Băng liền đơn giản nói ra nguyên nhân của cuộc thủy triều.
"Các người còn một canh giờ để tìm ra được đám người đó."
"Tại sao lại là đám người mà không phải một người chứ?!" Hàn Ân Ý có chút không cam lòng, ngay lập tức bắt bẻ lời nói của Hàn Băng.
Hàn Băng liếc nhìn nàng ta như một tên ngốc, chẳng thèm trả lời đối phương, đưa cho Võ Triển Long một lọ thuốc nhỏ.

"Nếu người nào từng chạm vào Truy Hương thảo trong ba ngày gần đây, khi tiếp xúc với mùi hương này, không gian xung quanh sẽ tự động phát ra hương quế trầm."
"Ta hiểu rồi." Võ Triển Long vươn tay nhận lấy, nhanh chóng phân phó cấp dưới dựa theo danh sách ghi chú những người lập đội đã vào thành ngày hôm nay.
"Đặc biệt chú ý đội ngũ của những kẻ mạo hiểm ra vào trong hai ngày gần đây, đội ngũ ít nhất từ ba người trở lên."
Hàn Ân Ý hoàn toàn nghi hoặc.

"Sao phải là đội ngũ ba người trở lên?"
"Bởi vì chỉ có những đội mạo hiểm mới dám đi vào Mê Vụ sâm lâm lịch luyện, ngoài ra, kho báu mà Tử Loan Điểu Linh linh thú tích trữ hẳn không ít, nếu một người chắc chắn không thể thu thập hết, từ đó có thể suy ra, chúng ta cần tìm chính là một đoàn đội trên ba người, thậm chí năm đến bảy người cũng có thể." Vương Minh Nguyên ý vị thâm tường nhìn Hàn Ân Ý, phe phẩy chiết phiến trước mặt.
Ha!? Tài nữ thông minh nhất Ngạo Hùng quốc chỉ có như vậy thôi sao? Thật khiến người khác phải mở rộng tầm mắt mà nhìn a!
Hoàng Tiêu Dương từ khi Hàn Băng bước xuống vẫn luôn không rời mắt khỏi nàng, trong lòng gào thét muốn tiến lên xác nhận nhưng bàn chân lại cứ như đóng đinh tại chỗ, muốn bước nhưng chẳng thể nào nhấc lên được.
Nếu là nàng thì sao? Mà không phải nàng thì sao? Ngày hôm đó nam nhân kia đã thể hiện chủ quyền ngay trước mặt hắn, bây giờ hắn có tiến lên xác nhận liệu còn có ý nghĩa không?!
Hưng Công liếc nhìn Hàn Băng mấy lần, lại bị ánh mắt cảnh cáo của Tư Đồ Vũ Thiên dọa cho hoảng hốt, những ý định cùng mưu tính chưa kịp nảy sinh đã ngay lập tức dập tắt.


Nữ nhân của người kia, hắn không dám cũng đừng nghĩ muốn mơ tưởng!
Một cấm vệ quân nhanh chóng dâng lên danh sách những đoàn đội mạo hiểm tiến vào thành trong hai ngày gần đây, tìm ra được ba nhóm người nằm trong diện tình nghi, dưới sự chỉ đạo của Võ Triển Long rất nhanh liền tìm ra vị trí cư ngụ hiện tại của ba nhóm người và tìm được hung thủ gây ra bạo loạn ngoài kia.
Lúc binh lính xông vào, đội mạo hiểm vẫn còn đang vui vẻ chè chén, bên cạnh là tay nải chứa đầy minh châu lấp lánh ánh sáng.

Ngụy Viêm là đội trưởng đoàn mạo hiểm, nhìn thấy tình huống bất ngờ bị bao vây cũng không hoản loạn mà bình tĩnh đối đáp.

"Tại hạ là Ngụy Viêm, không biết Võ tướng quân vì sao lại cho người bao vây lấy bọn ta?"
"Thời gian cấp bách, bản tướng sẽ không nói dài dòng." Võ Triển Long lạnh lùng nhìn năm người đang nghi hoặc trong phòng.
"Có phải thời gian ngắn gần đây đoàn đội của Ngụy huynh đã thu hoạch được một quả trứng linh thú? Hiện tại bên ngoài thành vì quả trứng đó mà xảy ra thủy triều linh thú, bản tướng hi vọng Ngụy huynh đây vì đại cuộc mà nhịn đau, bỏ nó ra đây, ta có thể dùng vật phẩm tương ứng hoặc mua lại với một giá hợp lý."
Ngụy Viêm không ngờ bên ngoài lại xảy ra chuyện lớn như vậy ngay lập tức cảm thấy có lỗi.

"Không giấu gì Võ tướng quân, quả thật ta vừa thu hoạch được một quả trứng linh thú, nhưng đã bán trao tay cho người khác rồi."
"Người đó là ai?"
"Ta đã giao dịch cho hội đấu giá Triệu gia, nếu Võ tướng quân muốn vậy ta có thể đi cùng ngài đến hội quán giao dịch để mua lại." Ngụy Viêm chủ động đề xuất.
Nghe thấy người mua là hội đấu giá Triệu gia, Võ Triển Long ngay lập tức quay người rời đi, một mạch chạy thẳng đến cơ sở Triệu gia, không ngờ lại nhìn thấy Hàn Băng đã đứng ở nơi đó từ bao giờ.

Mà Triệu Sơn cũng đang đưa cho tiểu tử Nam Thiên Sang một hộp gỗ.

Hàn Băng liếc thấy đoàn quân của triều đình đã đến liền gật đầu với Triệu Sơn một cái, Nam Thiên Sang cũng nhanh chân tiến lên đưa hộp gỗ trong tay cho Võ Triển Long.

"Võ tướng quân, trứng linh thú mà Tử Loan Điểu Linh linh thú cần, ngài mau mau mang đi đi."
"Được, ta sẽ cảm tạ các người sau." Võ Triển Long cũng không tỏ vẻ ngập ngừng mà nhanh tay nhận lấy, sau khi nói xong liền nhảy thẳng lên yên ngựa phi đi.
Mặc dù trong lòng nghi vấn tại sao nhóm người Hàn Băng ở đây nhưng cũng không hỏi ra.

Dù sao một lát nữa hỏi lại binh lính canh tường thành hắn cũng sẽ biết, việc cấp bách nhất bây giờ chính là trả lại đồ vật cho linh điểu kia.
Hàn Băng nhìn bóng lưng quân đoàn rời đi liền quay đầu không quan tâm nữa, thả tiểu phi điểu nhỏ nhắn trong tay ra, để nó tự do bay trở về bầu trời.
"Tiểu đệ...!tiểu muội, chúng ta vào bên trong nói chuyện một chút thôi." Triệu Sơn khuôn mặt nghiêm túc bước vào trước.
Hàn Băng hơi mím môi, nhấc bước chân tiến vào, cũng kéo theo Tư Đồ Vũ Thiên vẫn luôn nắm chặt tay nàng vào chung.

Nam Thiên Sang lạch bạch theo sau bọn họ, Vu Cầm cùng Tố Phụng nháy mắt biến mất, hóa thân thành ám vệ trốn ở góc tối.
"Chuyện này là sao?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.