Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 257





Trên thuyền, Nam Thiên Sang không chút luống cuống lấy đũa làm vũ khí đánh bay tất cả những con châu chấu ma bay đến khiến Nhất Tông cùng Quốc Lôi kinh ngạc đến trợn mắt, cũng nhanh chóng học tập theo tiểu tử, cầm lấy đồ vật thuận tay mà phòng thủ.
“Tiểu Nam đứng sát bên bọn thúc, đừng để đám người hỗn loạn đẩy đến nơi khác.” Quốc Lôi đánh bay một con châu chấu ma lớn giọng nhắc nhở tiểu tử, lo lắng hoàn cảnh náo loạn này sẽ khiến bọn họ tách ra.
Nếu hai người không thể bảo vệ tiểu chất (cháu) của họ cho tốt, khiến tiểu tử xảy ra chuyện hoặc bị thương, chỉ sợ không còn mặt mũi mà gặp lại Hàn Băng.

Càng không có mặt mũi nào để nói chuyện với những huynh đệ khác của Hội đấu giá Triệu gia.
“Quốc thúc cẩn thận, ta không sao!” Nam Thiên Sang nghiêng người tránh đi côn trùng đáng sợ, cầm lên chiếc đ ĩa tròn trên bàn ăn phi một đường, ném rơi một lúc ba con châu chấu ma đang bay trên không trung.
Nhất Tông cầm chắc sáo trúc trong tay, mỗi một lần nhấc lên đều đánh trúng hai con côn trùng nhảy đến, vẫn luôn cố gắng đem Nam Thiên Sang bảo hộ sau lưng, ngăn cản hầu hết những nguy hiểm ở phía trước, bộ y phục màu thanh ngọc cũng bị hỗn hợp máu cùng nội tạng thi thể côn trùng làm cho bẩn thỉu tanh tưởi đến không lỡ nhìn.

“Nhất huynh, cây sáo trúc đó là đồ tốt đấy, nhưng sau này sợ không dám dùng nữa mất! Sau lần này, để ta tặng huynh cây khác nhá!” Quốc Lôi nhìn một thân nhếch nhác của Nhất Tông vẫn có tâm trạng cười đùa, nói một câu trêu chọc.
“…” Nhất Tông nhìn toàn thân cây sáo dính toàn máu xanh của châu chấu ma, nghĩ đến việc sau này sẽ đưa nó lên miệng để thổi liền cảm giác bụng có chút không ổn.

Nén lại sự sôi trào của dạ dày, Nhất Tông vừa gi3t chết một con côn trùng xong liền không chút lưu tình vẩy tay một cái, máu trên thân sáo liền bắn thẳng vào mặt Quốc Lôi.
“Vãi thật Nhất Tông! Huynh con mẹ nó vậy mà…” Quốc Lôi cảm nhận được máu tanh ở trên mặt mình liền không nhịn được kinh tởm buông lời chửi bậy, nhưng lại nhanh chóng kìm hãm lại, tức giận nhìn Nhất Tông một cái.

“Nhất Tông huynh được lắm! Tiểu Sang, con mau đưa ta một con châu chấu ma, để ta nhét vào miệng hắn trả thù.”
“…” Nam Thiên Sang nhìn hai người dù có chật vật đến đâu cũng vẫn vui vẻ như vậy liền mỉm cười, Mặc Hoa trên tay tiểu tử nhìn đám côn trùng có chút thèm thuồng, đầu lưỡi vươn ra rồi lại rụt vào chỉ có thể nín nhịn, không có lời kêu gọi của chủ nhân, nó không thể tự ý hành động.
Cả thuyền hoa bắt đầu bốc cháy, ngọn lửa giống như một hỏa long hung hãn, gặp phải những mảnh vải dễ cháy liền không chút ngần ngại mà bám vào, châu chấu ma lại là loài côn trùng thích ánh sáng, chỉ cần thấy sáng liền sẽ bay đến khiến những người trên thuyền chỉ có thể kêu gào tránh né.
Thuyền hoa cháy cũng không phải không có cách, thời điểm hiện tại ở Ngạo Hùng quốc đã bắt đầu vào hè, cho dù có nhảy xuống hồ cũng sẽ không thấy quá lạnh, chỉ tiếc cho những tiểu thư lá ngọc cành vàng không biết bơi kia, nhảy xuống hồ mà không có ai cứu sẽ bị chết chìm, ở lại trên thuyền sẽ bị chết cháy.
“Cứu với! Có ai trên bờ không, mau cứu chúng tôi với!”
“Mau quay vào bờ! Thuyền gia đâu, lái thuyền vào bờ đi, mau lên!”
Những cấm vệ quân đứng trên bờ hồ nhìn thấy sự hỗn loạn trên thuyền hoa liền mau chóng thả thuyền con xuống muốn chèo lên trên cứu viện, nhưng chỉ cần đi ra đến gần giữa hồ sẽ gặp phải châu chấu ma bay loạn đến tấn công khiến người ngã thuyền lật, chỉ đành bất lực bơi về bờ, sau đó nhao nhao tìm cách khác.
Hoàng đế nhìn tình cảnh hỗn loạn cảm thấy đầu đau như muốn nứt toác, trong ngực nóng đến lợi hại, một ngụm máu tanh nghẹn ứ ở cổ họng, lại bị lão cưỡng chế nuốt trở về.

“Hàn Ân Ý, ngươi mau mau đàn một khúc gọi linh điểu đến dẹp loạn đi, nếu không tất cả mọi người sẽ chết mất!” Hoàng đế dùng sức hét lớn.
“Hàn nhị tiểu thư, ngươi có nghe thấy gì chưa?! Hoàng thượng bảo ngươi đàn gọi linh điểu đến đấy, mau mau đàn đi!”
“Hoàng thượng ra lệnh rồi, Hàn Ân Ý còn không mau mau thực hiện, đứng ngơ ngác ra đó làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn mọi người chết mới vừa lòng? Hay là nói, đây là kế sách ám sát hoàng thượng của các ngươi bày ra nên mới do dự chậm chạp không muốn hành động như vậy?”
Hàn Ân Ý lấp sau lưng Hàn Trịnh để hắn bảo vệ, hoảng hốt không thể tin nhìn về phía hoàng đế Hưng Thành Vạn, bên tai ngoại trừ tiếng la hét thì chỉ còn lại âm thanh thúc giục nàng đánh đàn.
“Ca… ca ca, làm sao bây giờ? Muội… muội không thể làm được đâu!” Hàn Ân Ý run rẩy túm lấy tay áo nam nhân bên cạnh.
Hàn Trịnh đương nhiên biết nàng ta không thể dùng tiếng đàn điều khiển linh thú, càng đừng nói đến việc gọi tới linh điểu, nhưng những người ở nơi này toàn bộ đều đang nhìn về phía nàng ta, lại còn những kẻ đang ẩn nấp trong bóng tối tìm cơ hội đâm bọn họ một đao, tình thế tiến thoái lưỡng nan như này hắn cũng không thể làm gì khác ngoài bất lực câm nín.
“Ý Nhi, hay là muội cứ đàn thử một khúc…” Hàn Trịnh kéo nàng né tránh một con châu chấu ma bay tới, thở hắt đề nghị.

“… dù cho không gọi đến được, thì cũng có thể viện cớ, lần trước đã… tiêu hao hết công lực.”
“Nhưng mà…” Hàn Ân Ý ngập ngừng nhìn tứ phía, lại nhìn về phía đại hoàng tử Hưng Công đang bảo vệ hoàng tử phi của hắn bên người.
Lời nói dối đó sẽ không bị hắn vạch trần chứ?! Dù sao lần trước hắn cũng có mặt ở đó, cũng chứng kiến cảnh tượng kỳ ảo đấy, biết được sự thật là như thế nào!
Hàn Hải Nguyên đứng gần phía hoàng đế mượn sự bảo vệ của đám công công mà tạm thời chưa quá thảm hại, xuyên qua đám đông hỗn loạn chạm được ánh mắt cầu cứu của nữ nhi, không cần đối phương lên tiếng nói ra cũng có thể hiểu được, liền nghiêm mặt khẽ gật đầu một cái đồng ý.
Hàn Ân Ý c ắn môi dưới một cái, ôm lấy Bạch Ngọc cầm đặt lên một chiếc bàn ngay đó, hai tay múa lượn trên những sợi dây, trong lòng run rẩy lo lắng cầu nguyện.


Trong khung cảnh hỗn loạn như vậy, tiếng đàn của nàng ta đặc biệt rõ ràng.
Chẳng biết đã đàn bao lâu, Hàn Ân Ý chỉ biết rằng nàng ta đã liên tục lặp đi lặp lại thủ khúc ấy, ngón tay lướt qua dây đàn sắc bén đến chảy máu cũng không dám dừng lại dù chỉ một phân, cảm giác tuyệt vọng trong lòng dâng lên theo từng giây từng phút.
Có lẽ ông trời cũng bị đả động bởi tiếng đàn êm ái của nàng ta, một đàn Biên Bức khổng lồ không biết từ nơi nào bay đến, liên tục chao lượn trên bầu trời, đem châu chấu ma đang nhảy loạn làm thức ăn, chăm chỉ săn bắt con mồi.
“Chúng ta được cứu rồi sao? Thật đáng sợ quá đi a!”
“Mặc dù châu chấu ma đáng sợ thật nhưng Biên Bức linh thú cũng rất đáng sợ, chúng to lớn như vậy, liệu sẽ không đem chúng ta làm thành đồ ăn chứ?”
“Chắc… chắc sẽ không đâu?! Dù sao thì cũng là linh thú do Hàn nhị tiểu thư gọi đến, chắc nàng ta có thể điều khiển được thôi!”
“Ta cũng hi vọng là như vậy!”
“Mau tìm cách dập lửa đi, còn đứng nơi đó hóng hớt sao? Các ngươi muốn chết à, còn không mau lại đây phụ một tay!”
“A, đến ngay đây!”
Số lượng châu chấu ma từ khi đám Biên Bức linh thú xuất hiện đã giảm đi đáng kể nên mọi người liền tập trung vào dập lửa, người thì cởi áo ngoài ra đập xuống đống lửa, kẻ thì nhanh tay mở bình trà hất thẳng vào chỗ cháy, mỗi người một cách riêng khác nhau, trong chốc lát đám cháy đã được dập tắt hoàn toàn, chỉ còn lại khói đen nghi ngút bốc lên từ tàn gỗ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.