Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 277





“Không… không, nương nương, người không thể làm như vậy!” Hàn Ân Ý khàn giọng kêu gào, lại bị hai nha hoàn vô tình mạnh mẽ lôi đi, cũng không quan tâm cơ thể ả ta có bị lộ ra ngoài hay không.
Hàn Trịnh lo lắng nhìn về phía Hàn Ân Ý, thấy ả như điên dại mà gào thét giãy giụa, trong lòng đau nhói muốn chạy theo an ủi bảo vệ, lại bị hai gia đinh lực lưỡng đ è xuống dưới mặt đất không thể phản kháng, chỉ có thể trừng to mắt nhìn theo phương hướng muội muội bị kéo đi.
Trưởng công chúa tức giận đến cả ngực phập phồng, sau khi tiễn hết khách khứa trong phủ về liền đúng như lời đã nói, ngay lập tức tiến cung gặp mặt thánh thượng, kể lại sự việc đã xảy ra.
Chỉ qua một đêm, ngõ lớn ngõ nhỏ trong kinh thành đều lan truyền chuyện loạn luân của hai huynh muội Hàn gia, tam sao thất bản, càng truyền đi càng thêm gay cấn k1ch thích, những lời nhạo báng khinh thường Hàn Ân Ý tựa như gió bão càn quét, càng lúc càng lớn.
Khi Hàn gia nhận được tin tức, Lộ Ngọc liền lảo đảo suýt ngất.
Hàn Trịnh không phải con ruột thị sinh ra mà là do một nha hoàn trong phủ hạ sinh, sau ba năm thì bị bệnh nặng rồi chết, chủ mẫu bấy giờ là mẫu thân của Hàn Băng lại đang mang thai không tiện chăm sóc đứa trẻ, thị liền đứng ra chủ động nhận nuôi nó.
Bởi vì là đại nhi tử nên thị không dám đối xử lạnh lùng cay nghiệt, lại còn ôm suy nghĩ tương lai về sau có thể nhẹ nhàng thoải mái nên muốn nhờ vào đứa trẻ này để có thể mẫu bằng tử quý*, bởi vì điều đó nên thị mới vô cùng săn sóc mà chăm bẵm nó như con ruột.
*mẫu bằng tử quý: mẹ giàu sang phú quý nhờ con cái.
Vậy mà không ngờ tới, hai đứa con thị tự tay nuôi lớn lại làm ra chuyện lớn tày trời, đại nghịch bất đạo như vậy!
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết! Tể tướng Hàn Hải Nguyên dạy con không nghiêm, thân là quan lớn trong triều lại để xảy ra chuyện làm ô nhục thanh danh quan lại, ảnh hưởng lớn đến mặt mũi quốc gia, nay giáng hạ xuống làm quan tam phẩm, phạt bổng lộc hai năm.

Hàn Trịnh coi thường quốc pháp, không xem trọng lời nói của hoàng đế, đã có tội còn dám cãi lệnh, chưa cấm túc đủ một tháng đã trốn ra bên ngoài, phạt năm mươi đại bản, tước bỏ tư cách tham gia thi cử trọn đời.

Vốn dĩ hoàng thượng rất tức giận vì bị khiêu chiến uy quyền, nhưng vì Tể tướng đã lập nhiều công trạng cho quốc gia, nên miễn xá cho Hàn Trịnh tội sung quân ba năm, giảm thành cấm túc trong phủ ba năm, nếu còn vi phạm một lần nữa, liền đày đến biên quan không được phép trở lại!
Về phần Hàn Ân Ý, là nữ tử mà không biết giữ đạo trinh tiết, hành vi dụ dỗ cùng giao cấu với thân ca ca đã khiến cho toàn bộ danh tiếng của nữ tử trong thiên hạ bị ảnh hưởng cực lớn, nay tước bỏ danh hiệu Thiên Nữ, phạt bốn mươi đại bản.

Xét thấy lúc trước ả ta từng có công trạng lớn, miễn xá tội cạo trọc đầu bêu tấu giữa phố cùng dìm lồ ng heo thả lồ ng trôi sông, nay đổi thành tự nhốt mình kiểm điểm bản thân trong phủ năm lăm không cho phép ra khỏi phủ một bước, nếu dám tái phạm, lập tức chém đầu không cần hỏi!" Công công mở thánh chỉ đọc một hơi thật dài, sau đó từ trên cao nhìn xuống ra vẻ thương tiếc.
“Tạ thánh thượng khoan dung độ lượng, thần xin tiếp chỉ.” Hàn Hải Nguyên quỳ dưới đất dập đầu tạ ơn, sau đó nhận lấy thánh chỉ vàng trong tay công công, chậm rãi đứng dậy.
“Nếu Hàn đại nhân đã không có ý kiến gì, vậy nô tài xin phép cáo lui về bẩm báo với hoàng thượng.” Công công phất cây phất trần cao giọng nói, không kiêu ngạo không nịnh nọt mà cúi người.
“Công công vất vả rồi, để hạ quan tiễn công công ra phủ, nhân tiện cho người gỡ tấm biển phủ bên ngoài xuống.”
Thấy Hàn Hải Nguyên thức thời như vậy, công công hài lòng gật đầu “Ừm” một tiếng, xoay người rời đi.
Lộ Ngọc quỳ dưới đất nước mắt rơi như mưa, nếu không có nha hoàn bên cạnh đỡ lấy, chắc có lẽ đã nằm rạp xuống mặt đất mà khóc gào thảm thiết.
Cùng ngày hôm đó, Hàn Trịnh và Hàn Ân Ý bị đưa về trước cửa Tể tướng phủ, trước mặt bàn dân thiên hạ bị cấm vệ quân đè trên ghế gỗ, đánh đại bản.
.................
Đối với những biến đổi phía bên Hàn gia, Hàn Băng chỉ cảm thấy đối phương nhận đúng quả báo, gieo nhân nào gặp quả đó.

Nếu như là ở kiếp trước, dám thuê người giết nàng như này, chắc chắn kẻ đó đã chết không dưới trăm lần rồi!
Tố Phụng là nha hoàn đã chuẩn bị hương thảo trong lư hương ở phủ trưởng công chúa, còn Vu Cầm thì cung cấp cho nàng ấy một vài loại thuốc hữu dụng, bắt tay làm việc xấu vô cùng nhuần nhuyễn.
Khoảng thời gian tiếp theo không có ai đến làm phiền Hàn Băng khiến nàng cảm thấy cực kỳ hài lòng, cả ngày rúc ở trong phòng luyện chế thuốc cùng đan dược, khi rảnh rỗi lại học cách bày bố trận pháp cùng tu luyện.
Sự việc nội bộ mà Tư Đồ Vũ Thiên cần xử lý cũng dần đâu vào đó, mọi thứ diễn ra rất thuận lợi.
Vào một buổi tối không trăng không sao, ngay lúc Hàn Băng đang ngồi đọc sách về các loại thảo dược, một phi tiêu đâm thủng lớp giấy dán cửa sổ ghim thẳng vào bàn trà cạnh tay nàng.
Hàn Băng ngước nhìn lỗ thủng một cái, sau đó bình tĩnh lấy phi tiêu lên, nhìn thấy trên đó có buộc một mảnh giấy nhỏ liền mở ra đọc.

Tể tướng, Hàn Hải Nguyên, gặp mặt.
Chỉ vài chữ đơn giản nhưng Hàn Băng có thể hiểu được.

Nhìn nét chữ cứng cáp hữu lực trên giấy, nàng chẳng có chút cảm giác nào như khi đọc thư của mẫu thân, thẳng tay đốt đi không chút do dự.
Đêm nay Tư Đồ Vũ Thiên có việc nên đã ra ngoài, có lẽ đến sáng sớm hoặc trưa mai mới trở lại, Hàn Băng cũng không có ý định sẽ chờ hắn quay lại rồi đi chung, liền mặc vào một lớp áo choàng đen, cứ vậy hòa lẫn vào màn đêm.
Hàn Hải Nguyên không nghĩ Hàn Băng tới nhanh như vậy, gần như tử sĩ của lão về báo cáo, chưa đến nửa khắc sau nàng đã đến.
Nhìn nữ tử chìm trong áo choàng, Hàn Hải Nguyên bình tĩnh rót trà.

“Nếu đã tới vậy thì ngồi xuống nói chuyện một chút đi.”
Hàn Băng trực tiếp ngồi trên khung cửa sổ, lưng dựa vào khung gỗ, cũng không kéo mũ áo choàng xuống, hơi nghiêng đầu nhìn lão.
“Tể tướng đại nhân không biết vì sao lại cho người ‘gửi thư mời’ kêu ta đến đây, không biết là có chuyện gì muốn chỉ giáo?”
“Hiện tại ta đã không còn là Tể tướng đương triều, những việc hai người kia làm ra ta đều biết, bọn họ bị vậy coi như là quả báo phải nhận lấy, ta sẽ không tìm kiếm nguyên nhân sâu xa hơn.” Hàn Hải Nguyên cũng không vì nàng lạnh lùng mà mất tự nhiên.

“Hôm nay ta gọi con đến đây, là có chuyện muốn thương lượng.”
“Thương lượng?” Hàn Băng hơi nhếch mày.

“Không biết Hàn đại nhân có chuyện gì muốn ‘thương lượng’ với kẻ nghèo hèn này?”
“Ta biết con là ai.”
Hàn Băng không nói không rằng, chẳng có chút phản ứng nào với lời của lão.


Dù sao thì với nhân lực của Hàn Hải Nguyên, muốn tra ra nàng cũng không quá khó, con gái cùng thê tử của lão còn ra tay với nàng nhiều lần, chỉ cần lão để tâm liền sẽ tìm thấy chút ít manh mối, huống chi khuôn mặt này của nàng còn rất đặc biệt!
“Hôm nay ta gọi con đến đây là để nói một vài chuyện về mẫu thân con.” Hàn Hải Nguyên không thấy được rõ nét mặt nàng nên im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói tiếp.

“Thật ra con không phải con gái ruột của ta.”
“Ha.” Hàn Băng cười nhẹ một tiếng.

“Chuyện này không cần Hàn đại nhân nói ta cũng có thể đoán ra được.”
Xét về dung mạo, hai người chẳng có một chút điểm tương đồng nào.
Xét về cách đối xử, chỉ cần nhìn thôi cũng biết được lão đã ‘thiên vị’ nguyên chủ bao nhiêu.
Người có đầu óc chỉ cần suy nghĩ một chút liền hiểu được, huống hồ chi, Hàn Băng lại là một người cực kỳ thông minh.
“…” Phản ứng của nàng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hàn Hải Nguyên, lão bình tĩnh nhấp một ngụm trà, sau đó mới tiếp tục nói tiếp.
“Năm đó khi gặp mẫu thân con, ta đã có vài cơ thiếp trong phủ.

Lần đó nàng ấy bị thương rất nặng, cả người bê bết toàn là máu, cứ ngỡ sẽ không sống được, nhưng không ngờ được, trong cơ thể yếu ớt đó lại có thể chứa đựng một ý chí kiên cường đến vậy.”
Hàn Băng ngồi trên cửa sổ lắng nghe Hàn Hải Nguyên kể chuyện ngày xưa, trong đầu dần hình thành một câu chuyện cẩu huyết không ngờ được.
..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.