Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 286





Hàn Băng nằm nghiêng trong chăn nhìn hai thân ảnh cao lớn đứng trước giường, ánh mắt lạnh lẽo không chút độ ấm, ngón tay nhẹ chuyển động, một cây kim châm nhỏ xíu b ắn ra, chuẩn xác ghim vào cơ thể hắc y nhân.
Hắc y nhân chỉ cảm thấy cơ thể bỗng tê rần, hai mắt tối sầm lại không nhìn thấy gì, cả người mềm nhũn không chút sức lực đổ phịch xuống đất, hai gối quỳ thẳng xuống nền gỗ tạo nên tiếng vang trầm đục.
Tư Đồ Vũ Thiên phối hợp thu kiếm về, nhìn cũng không thèm nhìn gã một cái mà xách thẳng cổ áo đối phương lên kéo lê gã ra xa khỏi chiếc giường, vứt ra giữa phòng sau đó xoay người thắp nến.

Ánh sáng vàng nhanh chóng soi sáng cả căn phòng nhỏ, hắc y nhân vô lực nằm giữa phòng, dao găm trong tay gã ngay khi gã bị ngã xuống đã rơi mất, bây giờ gã giống như một con cá nằm trên thớt mặc người chém giết định đoạt.
Hàn Băng bình tĩnh bước xuống giường, đi đến cạnh bàn trà ngồi xuống.

Tư Đồ Vũ Thiên cực kỳ quen thuộc mà tự pha một ấm chè mới rồi rót cho nàng một ly, cũng không thèm nhìn ngó gì đến hắc y nhân vừa đột nhập vào phòng.
Gã hắc y nhân không nghĩ mục tiêu lần này lại cảnh giác và mạnh đến như vậy liền nhanh nhảu đảo mắt, mở lời cầu xin tha thứ.


"Hai vị đại hiệp tha mạng, tiểu nhân chỉ là muốn trộm một ít tài sản mà thôi!"
Tư Đồ Vũ Thiên liếc nhìn gã một cái sau đó không nói gì, Hàn Băng thừa biết đối phương đang nói dối nhưng cũng không vạch trần.

"Trộm cướp sao? Làm sao ngươi biết chúng ta có gì đáng giá để trộm?"
"Hai vị đại hiệp cả người toát ra khí thế cao sang quý phái không ai bắt chước được, mà người dân ở nơi này đều sinh sống cực khổ ngày ngày đánh giết linh thú, chỉ cần nhìn qua cũng nhận thấy được hai ngài khác với mọi người." Gã hắc y nhân nằm trên mặt đất yếu ớt trả lời, sau đó liền lấy hơi dài mà cầu xin.
"Tiểu nhân cũng chỉ là không còn cách nào mới phải hành nghề trộm cắp, trên tiểu nhân có cha già sắp tám mươi, dưới có con thơ vừa tròn ba tuổi mất mẹ sớm, mong hai ngài mủi lòng thương sót mà tha cho tiểu nhân lần này! Tiểu nhân thề sau này sẽ không dám làm như vậy nữa, tiểu nhân sẽ hoàn lương tìm công việc đàng hoàng để sinh sống!"
Nghe thì có vẻ như vô cùng khổ sở đáng thương nhưng nhìn điệu bộ quen thuộc kia của gã, chắc chắn từng cầu xin như vậy không dưới chục lần! Đối với kẻ mồm miệng lươn lẹo mở lời ra là thề thốt như gã, một chữ Hàn Băng cũng không tin.
"Ngươi có biết những kẻ hay nói dối khi chết sẽ như thế nào không?"
Hắc y nhân đột nhiên bị hỏi như vậy có hơi ngơ ngác xong đầu óc vận chuyển một hồi liền hiểu được ý tứ của nàng.

"Vị tiểu thư xinh đẹp này, tiểu nhân nói tất cả đều là sự thật mà! Xin tiểu thư ban phát lòng thương, tiểu nhân cũng chưa trộm thành công vật gì của ngài, vậy nên ngài tha cho tiểu nhân đi được không?"
"Vậy ý của ngươi là ngươi không trộm được đồ gì là lỗi của ta? Ta đã sai khi mà bắt ngươi lại? Bởi vì là ta sai nên phải thả ngươi đi?" Hàn Băng hơi nghiêng đầu nhìn gã nhướn mày.
"Không không không! Ý của tiểu nhân không phải vậy! Tiểu thư, ngài..."
Không đợi gã nói xong, một đường kiếm đã huy đến chĩa thẳng vào cổ gã khiến lời nói tiếp theo của hắc y nhận nghẹn lại giữa cổ họng không tài nào thốt ra được.

Tư Đồ Vũ Thiên hai mắt lạnh lẽo nhìn gã như nhìn một người chết, giọng nói không chút độ ấm vang lên..
"Ai đã phái ngươi đến đây?"
"Không có ai hết, là do tiểu nhân tham chút tài sản nên.."
Nhẹ nhàng ấn sâu mũi kiếm hơi, mỗ nam nhân không nhanh không chậm nói.


"Nếu còn không trả lời, vậy ngươi chết được rồi."
Hắc y nhân mồ hôi rơi như mưa, gã biết nam nhân đáng sợ kia nói được làm được, cảm nhận lưỡi kiếm chạm mạnh vào cuống họng khiến gã như sắp đi gặp tử thần, lắp bắp run rẩy trả lời.

"Là...!là thành chủ thành Phục Hoàng sai tiểu nhân đến lấy thủ cấp (đầu) của hai vị."
"Lý do tại sao?" Hàn Băng chống khuỷu tay lên bàn tỳ cằm vào lười biếng hỏi.
"Do...! do hôm nay hai vị đại hiệp cướp mất, cướp mất linh thú mà Hoàng Phí Thủy tiểu thư nhìn trúng, còn có...!còn có, hai vị đã gi3t chết toàn bộ hộ vệ đi theo tiểu thư..."
Nhớ lại nữ nhân kiêu ngạo tùy hứng ương ngạnh như công xòe đuôi đã gặp hồi ban ngày, Hàn Băng có chút ngoài ý muốn với thân phận của đối phương, lại chẳng để trong lòng, chỉ hời hợt hỏi tiếp.

"Chỉ có như vậy thôi? Lúc chủ nhân ngươi ra lệnh không nói ngươi biết người đó mạnh yếu ra sao sao?" Lại dám cả gan đến đây một mình để giết nàng với Vũ Thiên.

"Hoàng Phí Thủy tiểu thư nói hai người là kẻ nhiều tiền, chỉ được vẻ ngoài chứ thực lực chẳng đáng để tâm, chỉ cần búng nhẹ tay một cái liền...!liền đi đời nhà ma.

Với cả, tiểu nhân ôm chút lòng riêng, muốn nuốt riêng một chút tài sản..." Gã hắc y nhân càng nói càng nhỏ, mồ hôi trên trán vẫn rơi xuống như mưa, cả cơ thể xụi lơ dưới sàn nhà không thể động đậy.

Gã khóc thầm trong lòng, nếu biết trước hai người này thực lực mạnh mẽ như vậy gã thà chọn lưu lạc trong sâm lâm một tháng để lịch luyện còn hơn a! Chỉ tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận cho gã cơ hội chọn lựa lại lần nữa.
Biết rõ ngọn nguồn của cuộc ám sát lần này, Hàn Băng liền không thèm quan tâm nữa để mặc Tư Đồ Vũ Thiên xử lý gã ta.

Mỗ nam nhân thu lại mũi kiếm, nhẹ vỗ về mái tóc của người thương, dỗ dành nàng đi ngủ trước, sau đó liền xách theo hắc y nhân như diều hầu quắc gà con theo hướng cửa sổ bay ra ngoài.
Hắc y nhân cứ ngỡ bản thân đã tìm được một con đường sống, lại không ngờ Tư Đồ Vũ Thiên thẳng một đường mang gã bay đến biệt phủ của thành chủ, dưới sự chỉ dẫn của gã tìm được tiểu viện của Hoàng Phí Thủy, chớp mắt liền đột nhập vào trong phòng.
Đêm khuya thanh vắng, Hoàng Phí Thủy náo loạn cả một ngày trời sớm đã mệt mỏi mà ngủ say, bên ngoài chỉ có hai nha hoàn trông cửa chờ mệnh lệnh bất ngờ từ chủ nhân, cả tiểu viện yên tĩnh vắng vẻ.


Tư Đồ Vũ Thiên dễ dàng giải quyết hai nha hoàn bên ngoài, vô cùng tự nhiên mà đẩy cửa chính căn phòng ra, lôi theo hắc y nhân bước đến bên cạnh giường, nhìn thấy nữ nhân ban ngày từng gặp ở trên quảng trường hiện đang nghiêng người nằm ngủ, thanh kiếm trong tay đưa lên dự tính chặt đầu ả ta xuống lại ngừng giữa không trung.
Nhìn hắc y nhân trong tay rồi lại nhìn nữ nhân trên giường, Tư Đồ Vũ Thiên liền nảy sinh ra một suy nghĩ khác.

Để hai kẻ này chết đơn giản như vậy là sự quá hời cho bọn chúng, vậy nên thay vì một kiếm lấy mạng thì Tư Đồ Vũ Thiên lại đem thuốc bột trong vạt áo lấy ra, phất tay hất thẳng chúng lên mặt Hoàng Phí Thủy, còn hắc y nhân thì lại bị hắn cưỡng chế nhét vào một viên thuốc kỳ lạ, sau liền bị hắn ném lên giường của nữ tử duy nhất trong phòng.
"Khụ khụ khụ..." Hắc y nhân kìm nén lại tiếng ho khan của bản thân, cả người vô lực nằm đè lên Hoàng Phí Thủy đang ngủ say như chết, hai mắt nghi hoặc không hiểu Tư Đồ Vũ Thiên làm vậy là có ý gì.
Thứ mà Tư Đồ Vũ Thiên vừa cho gã uống là Mười Đêm Xuân, thuộc hàng độc dược nguy hiểm mang tới cái chết cực kỳ thống khổ.

Sau khi uống phải Mười Đêm Xuân, cả người sẽ có cảm giác khô nóng, dục hỏa bốc cháy đến đỉnh điểm giống như trúng xuân dược cực mạnh cần phải tìm nữ nhân để giải tỏa, nhưng một khi bắt đầu liền sẽ như bị trăm ngàn con kiến cắn xé da thịt, cả quá trình giải quyết nhu cầu s1nh lý đều là đau đớn thống khổ lại không thể dừng lại, quá trình dằn vặt như vậy diễn ra trong mười ngày liên tiếp, sau đó liền tinh tẫn nhân vong, chết ở trên giường.
Còn về phần thuốc bột mà Hoàng Phí Thủy dính phải chính là Tương Nhưỡng phấn.

Một khi dính phải loại bột phấn này, cơ thể sẽ tự động sản sinh ra cảm giác trống rỗng khó nhịn khiến người trúng độc không kiềm chế được mà muốn dâng hiến cơ thể lên cho nam nhân đầu tiên nhìn thấy, cả đời chỉ có thể khuất nhục cầu hoan dưới thân nam nhân, bù đắp lại hư vô mờ mịt bên trong cơ thể, không thể làm gì khác ngoài cả ngày lăn lộn trên giường, đến khi chết mới dừng lại.
Tư Đồ Vũ Thiên đứng trong góc tối nhìn hai cơ thể dần quấn lại với nhau của hai người, khuôn mặt lạnh băng không chút cảm xúc, xoay người rời khỏi nơi nhơ nhuốc bẩn thỉu này.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.