Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 51: Huyện Thành Chiêu Tiêu 2





"Khách quan, ngài là từ Vân Tinh quốc đến đúng không? Ha ha, ngài muốn ở lại nơi này bao lâu? Ngài muốn thuê gian phòng như nào? Ngài muốn ăn uống gì không?"
"Một gian phòng tốt nhất mà các ngươi có."
"Vâng vâng, khách quan mời vào trong! Mời vào trong!"
Quãng đường đi đến phòng trọ, Hàn Băng biết được rằng Dực Hoàng quốc và Vân Tinh quốc đi qua lại không bao giờ kiểm tra thẻ thân phận.

Mà lí do vì sao hắn nhận ra nàng là người từ nước khác là bởi vì nước da của Dực Hoàng quốc đều hơi ngăm đen do cháy nắng, còn nàng thì rất trắng!
Người dân nơi này đều mặc y phục dài tay nhưng vải mỏng lên không quá nóng.

Ngoài ra còn có mũ voan có màn che nắng rất được ưa chuộng, còn có ô dù và áo choàng chống nắng nữa.
Hàn Băng sau khi vào trong phòng liền tắm rửa thay y phục của Dực Hoàng quốc vào.

Làn váy dài màu trắng tinh khôi, tay áo ống rộng điểm xuyến đường chỉ bạc mỏng.


Tóc búi cao dùng ngọc quan* cố định lại.

Nhìn qua vừa thanh thuần lại không nữ tính, rất trẻ trung tươi mát.
*ngọc quan: vật cố định tóc của nam nhân ngày xưa.
Đội thêm một chiếc mũ voan chùm đầu màu trắng, Hàn Băng cầm quạt phe phẩy bước xuống dưới phố thăm thú.
Nơi này có rất nhiều các quán trà đạo nhỏ, ngoài ra còn các sạp bán mũ voan cùng quạt giấy, các vật dụng đơn giản cho người dân.
Người dân của huyện thành vô cùng cởi mở, các nam nhân đều mặc những y phục gọn gàng để tiện làm việc, tóc cắt ngắn gọn gàng.

Các nữ nhân mặc y phục đơn giản, không nhiều tầng lớp như những nước còn lại, nên nhìn qua rất có phong thái đơn giản, gợi cảm, phóng thoáng.

Những cô nương cầm ô chống nắng thướt tha di chuyển, bởi vì quanh năm ở nơi nóng nắng nên nước da có chút ngăm đen, nhưng nhìn kĩ lại lại cảm thấy có chút ý vị.

Những tửu lâu khách điếm mở cửa buôn bán cũng có không ít khách ghé vào, nhưng chủ yếu là y phục và lương thực được mở bán nhiều nhất.
Hàn Băng đi dạo chán liền trở về, nhốt mình trong phòng tu luyện.

Ngày hôm sau, Hàn Băng leo lên hắc mã của mình, bắt đầu một chặng đường mới.

Lần này nàng không thuê xe ngựa bởi vì nơi này rất ít người chạy đường xa như vậy, lần này nàng đi theo một đoàn thương buôn đường dài đến kinh thành.

Đoàn thương buôn chở vải vóc cùng các vật phẩm lương thực nơi đây cũng thường hay nhận dẫn đường cho các khách quan, điều này cũng không còn mới mẻ nên mọi người đều rất thoải mái vui vẻ.

Đoàn thương buôn có người dẫn đầu là Triệu Sơn, tầm ba mươi tuổi, dáng người khá cao nhưng hơi gầy, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng ngũ quan đoan chính.
Đoàn người có hơn mười người cùng đi, mỗi người đều cưỡi một con lạc đà, ngoài ra còn có một linh thú sa mạc Bạch Tượng* linh thú kéo theo xe chở hàng.
*Bạch Tượng: voi trắng.

Tượng là voi.
Bạch Tượng tính tình khá ôn hòa, cũng rất thông minh, chỉ khác những con voi ở hiện đại về màu sắc và kích thước mà thôi.

Hàn Băng chậm rãi cưỡi hắc mã đi trong đoàn người, nhìn qua vô cùng nổi bật.

Trong đoàn thương buôn, có một thanh thiếu niên mười tám tuổi vô cùng hoạt bát, đi cạnh Hàn Băng kể cho nàng nghe mọi thứ hắn biết.
"Kha Vũ, ngươi nói nhiều như vậy có khát không? Uống nước đi rồi đừng nói nữa." Một người trong đoàn thương buôn nói với thanh thiếu niên hoạt bát đó.

"Không! Đệ không khát! Đệ chỉ đang kể cho Băng Phong đệ đây những chuyện đệ từng gặp qua thôi mà! Với cả, Băng Phong đệ là khách của chúng ta, chúng ta phải đối xử tốt với đệ ấy!" Kha Vũ cười tươi tự biện hộ.

Hàm răng của Kha Vũ rất trắng, khi cười còn để lộ má lúm đồng tiền, nhìn qua vừa dễ thương vừa dễ có thiện cảm.
"Băng Phong đệ, Dực Hoàng quốc của chúng ta năm nay kinh thương* đã gia tăng hơn những năm trước rất nhiều.

Tam hoàng tử Hoàng Tiêu Dương mấy tháng vừa qua đã được chỉ định đi chúc thọ hoàng thái hậu của Minh Thần quốc.

Ngài ấy chính là một anh tài! Võ công tuyệt đỉnh, tài trí hơn người, chính là thiên tài ngàn năm có một!"
*kinh thương: kinh tế + thương mại.
Hàn Băng nghe đến cái tên cảm giác như đã gặp ở nơi nào đó, sau khi biết rằng Hoàng Tiêu Dương là người đã đến Minh Thần quốc chúc thọ, hình ảnh của hắn liền hiện ra trong đầu nàng.
Kha Vũ thao thao bất tuyệt, mang những từ ngữ tốt đẹp nhất hắn biết để ca tụng vị hoàng tử gia kia, hoàn toàn là hình dáng của một fan cuồng!!!
"Nhưng mà nghe đồn rằng...!Tam hoàng tử là một người đoạn tụ.

Ngài ấy chỉ có hứng thú với nam nhân mà thôi! Hầy! Điều này làm vô số trái tim nữ nhân của Dực Hoàng quốc tan nát mà!"
"Đúng vậy, nghe đồn Tam hoàng tử chỉ thích những nam nhân trắng trẻo xinh xắn! Chính là điển hình của những tên tiểu bạch kiểm!" Tư Gia Lâm_một người trong đoàn buôn, chen vào nói.
Tư Gia Lâm này lớn hơn Kha Vũ hai tuổi.

Tính tình cười mở hòa đồng, là huynh đệ chí cốt của Kha Vũ.

Hai người thường xuyên làm trò để giải trí cho mọi người.

Tư Gia Lâm có làn da màu lúa mạch vô cùng khỏe mạnh, tóc cắt ngắn để lại một túm dài sau rồi gáy buộc vào, nhìn rất khôi ngô.

Hàn Băng nhìn Tư Gia Lâm, im lặng gật đầu, nghe hai người kể chuyện tiếp.
...........................!
Trời tối, bọn họ đi đến một nơi có các gò cát cao và có núi đá bên cạnh, dừng chân nghỉ ngơi.

Mọi người thuần thục tháo xe hàng hóa trên người Bạch Tượng linh thú để cho nó nghỉ ngơi, vô cùng chu đáo cho nó ăn uống đầy đủ và các chú lạc đà cũng được chăm sóc tận tình như vậy.
Từ dưới người của lạc đà, Kha Vũ rút ra một ít củi khô, bắt đầu nhóm lửa.
"Ở sa mạc này, ngày nắng như lửa đốt, nhưng ban đêm lại có chút lạnh lẽo.

Mà ban đêm, thường là thời gian của các loại thú săn mồi hoạt động.

Hàn Băng, ngươi nên cẩn thận một chút!" Kha Vũ đưa cho nàng một con cá khô và một miếng thịt khô đã nướng chín, dặn dò.

Hàn Băng cầm đồ ăn trong tay, mùi thơm từ đồ ăn nhanh chóng tiến vào mũi nàng.

Hàn Băng cũng không khách khí, từ tốn ăn đồ ăn và uống nước Kha Vũ đưa.

Bầu trời có rất nhiều sao, những vì sao chi chít nối liền nhau tạo nên một bầu trời đêm thật đẹp đẽ.
Hàn Băng hai tay gối đầu, lưng dựa vào tảng đá cao, ngắm nhìn cảnh đêm.

Bên kia đoàn thương buôn sau khi ăn uống no đủ, liền phân công nhau gác đêm.
Tiếng lửa cháy tí tách vang lên khiến không khí như ấm hơn, Mạc La gảy gảy đống than đỏ dưới đáy đống lửa, ánh mắt nhìn Hàn Băng đang vô tư ngắm sao trời kia..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.