"Ngươi đi bắt thêm mấy con thỏ nữa đi! Không thì gà cũng được.
Nhanh lên, nếu không đừng hòng ăn!"
Hàn Băng cầm vật nhỏ trên vai đặt xuống đất, chỉ về hướng trong rừng.
Vật nhỏ rũ bộ lông nhăn nhúm vì bị nắm, chít chít hai tiếng kháng nghị.
"Không đi thì đừng ăn!" Hàn Băng nhìn nó cười lạnh.
"Chít chít chít!" Chỉ biết bắt nạt người khác, nếu không phải ngươi nấu ngon, ta...!ta đi!
Vật nhỏ quay đầu "vèo" cái biến mất.
Hàn Băng nhìn hướng nó đi liền cười.
Ai bảo lúc nãy nó ép nàng phải lấy những thứ kia chứ!
Vật nhỏ rời đi nhanh mà về cũng nhanh, kéo theo là một con gà rừng to ngang với con của Nam Thiên Sang.
Sau đó lại tha về thêm một con thỏ khác.
Dường như khắp nơi trong rừng này nó đều biết vậy!
"..."
Vật nhỏ xong khi mang đồ về xong liền nhảy lên vai nàng làm đồ trang trí không động đậy.
Hàn Băng cũng mặc kệ nó, xử lý hết đồ ăn rồi mang về chỗ dựng lửa.
"Ca ca, sắp chín rồi! Ôi, sao lại nhiều thêm hai con vậy!?"
"Nó bắt đấy!"
Hàn Băng hất cằm về vai mình chỉ về vật nhỏ kia.
Nam Thiên Sang sau khi xác nhận nó không ăn thịt người liền không còn sợ hãi nó như trước nữa, nhưng mà cũng không dám đến gần vật nhỏ kia.
Hàn Băng lại lấy gia vị ra rồi chà lên người con gà và thỏ, sau đó lấy xiên vào cây gỗ sạch rồi đặt lên nướng.
Mùi thịt nướng vô cùng thơm, lại được quét lên một lớp mỡ cùng mật ong, nhìn qua cực kỳ ngon mắt.
Vật nhỏ trên vai nàng có chút rục rịch nhìn đồ ăn trên tay nàng.
"Chít chít!"
"Chưa ăn được! Ngươi chờ chút đi!"
Hàn Băng lật thịt thỏ nướng mặt khác, nhỏ giọng nói với đồ ham ăn kia.
Nam Thiên Sang biết nàng không nói chuyện với hắn nên cầm trái táo ra, bắt đầu gọt vỏ rồi thái nhỏ.
"Ca ca, huynh ăn thử miếng táo này!"
Nam Thiên Sang cẩn thận đưa cho nàng, hai mắt mong chờ.
Hàn Băng đưa tay nhận lấy, cắn một miếng.
Quả táo này hơi chua, không ngọt.
"Ừ, đưa hết đây, đệ gọt quả khác đi!"
Nam Thiên Sang ngoan ngoãn đưa hết cho nàng, vui vẻ gọt quả táo khác.
Lần này hắn ăn thử một miếng, cười híp mắt lại.
"Thật ngọt!"
Hàn Băng nhìn hắn như vậy cũng mỉm cười, chậm rãi ăn từng miếng táo.
Đợi lật thêm ba lần nữa thì thịt đã chín, Hàn Băng chậm rãi để nó qua một bên cho nguội bớt, sau đó bắt đầu tách bốn đùi thỏ ra, đưa cho Nam Thiên Sang hai cái, còn lại đều cho vật nhỏ kia hết.
"Ca ca, huynh ăn cái này đi, đệ ăn một cái cũng được." Nam Thiên Sang nhìn hai cái đùi thỏ trên tay, rất thoải mái đưa nàng một cái.
"Đệ ăn đi, ta chưa đói!" Hàn Băng lắc đầu, tiếp tục lật thịt gà.
Nam Thiên Sang do dự một chút xong cũng bắt đầu ăn.
"Ngon quá! Ca ca, huynh nấu thật ngon!"
Hàn Băng sau khi xác nhận con gà cũng chín liền cắm cây xiên để qua một bên, lại lật mặt thịt thỏ.
Đợi thịt gà nguội rồi, nàng lại chia cho tiểu tử đó một cái đùi gà và một cái cánh.
Vật nhỏ kia lại một lần nữa được ăn hết phần còn lại.
Nó vô cùng vui vẻ và thỏa mãn, yên tĩnh đứng bên chân nàng chờ ăn.
Nam Thiên Sang sau khi ăn thêm được một chút liền no không ăn nữa.
Sau hắn lại đứng dậy chạy vào trong rừng khám phá tiếp, dù sao ban ngày nơi này sương mù cũng thưa thớt.
Hàn Băng cũng không cấm cản hắn, chỉ bảo cẩn thận xung quanh, nếu gặp nguy hiểm phải hét thật to cho nàng biết.
Đợi hắn đi rồi, Hàn Băng vẫn tiếp tục công cuộc nướng thịt vinh quang.
.......................!
Khi đến huyện thành lớn hơn, Hàn Băng liền dừng lại nơi đó một tuần để nghỉ ngơi.
Nơi này là thành trì cố thủ của Thiên Linh quốc, có tên là thành Vân Sơn.
Thành Vân Sơn cách sông ranh giới tổng cộng một tháng đi đường.
Nam Thiên Sang nhìn thấy thành trì náo nhiệt này liền lộ ra vẻ mặt trẻ con đầy háo hức và mong chờ.
Nơi này so với kinh thành Dực Hoàng quốc hắn từng sinh sống thì không biết thú vị gấp bao nhiêu lần!
Có những món đồ thật kỳ lạ và mới mẻ, hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ.
"Ca ca, thứ này thật đẹp!"
"Ca ca, đây là gì vậy?"
"Ca ca, huynh xem huynh xem! Cái đó thật tuyệt đúng không?"
Sau khi thuê được phòng ở cùng nghỉ ngơi đầy đủ, Nam Thiên Sang liền kéo nàng xuống phố, mỗi nơi đều ghé qua nhìn ngắm.
"Đệ có tiền mà, thích gì thì cứ mua!" Hàn Băng nhắc nhở hắn.
Tiền lì xì của nhóm Triệu Sơn cho hắn, nàng vẫn đang cầm.
Nam Thiên Sang gật đầu hiểu ý nàng nói, nhưng hắn vẫn không mua thứ gì.
Hàn Băng biết đứa trẻ này rất hiểu chuyện, liền kéo hắn vào một cửa hàng y phục, mua cho hắn thêm mấy bộ độ mới.
Sau đó lại mua cho hắn một vài vật dụng như ngọc quan búi tóc, quạt xếp, giày dép,....!
Nam Thiên Sang ôm đống đồ đi theo sau nàng về quán trọ, cảm thán việc đi mua đồ này thật mệt mỏi!
"Ừ hử! Nhóc con, than thở cái gì? Mau về phòng thay quần áo rồi nghỉ ngơi đi!" Hàn Băng xếp quạt lại gõ nhẹ lên đầu hắn một cái, đuổi hắn về phòng.
Sau khi tiễn được một gánh nặng đi, Hàn Băng liền bắt đầu ngâm người dưới nước tu luyện nội lực.
Khoảng thời gian này cơ thể nàng bắt đầu phát triển đều đặn hơn.
Cao hơn so với trước đây không ít, những nơi cần lớn cũng bắt đầu lớn hơn rồi!
Sau khi ngâm đủ thời gian ước định, Hàn Băng bước ra khỏi thùng nước tắm, lau khô người, bắt đầu quấn băng ngực rồi mới mặc y phục ngoài vào.
Vật nhỏ kia không biết đã nằm trên gối ở giường ngủ lúc nào rồi, cực kỳ yên tĩnh.
Hàn Băng cũng chưa cảm thấy buồn ngủ, liền ngồi xuống bàn tròn giữa phòng, lấy quyển sách úa vàng lần đó trong hang động thu được ra đọc.
Ngoài bìa sách có ghi là Nhất Nhất Ảnh Tâm, có lẽ là một bộ sách võ công kỳ lạ nào đó.
Hàn Băng chỉnh sửa ngọn đèn dầu cho sáng lên một chút, bắt đầu mở ra xem nội dung bên trong.
Những trang sách có chút úa vàng nhưng bên trong lại rất sạch sẽ, không bị mốc hoặc mục nát theo thời gian.
Nhất Nhất Ảnh Tâm là một bộ môn tu luyện bí thuật hiếm có.
Người sáng tạo ra bí thuật này có tên là Nhạc Khánh.
Nhạc Khánh tạo ra bộ sách này sau khi được làm Minh chủ võ lâm, chỉ tiếc rằng sau đó lại bị người hãm hại, tẩu hỏa nhập ma, người người đuổi giết, trốn chạy khắp nơi.
Trong lúc chạy trốn đó đã tích lũy được vô số các loại công pháp khác nhau, tự mình viết và sáng tạo ra Nhất Nhất Ảnh Tâm này.
Nhất Nhất Ảnh Tâm có thể nói là một tà tu!
Gọi là tà tu không phải vì nó không tốt, mà là nó sẽ sao chép chiêu thức của người khác thành của riêng, thậm chí là cướp đoạt đi chiêu thức đó!
Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé! ????????????.