Nghịch Thiên Kỹ

Chương 25: Xác ướp cổ thần bí



-Tiểu Điêu, xem ra ngươi cũng không đơn giản chỉ là thú cấp 3. -Hàn Phong Tuyết nói

- Đương nhiên rồi - Tiểu điêu cũng chả ngượng ngùng gì mà nhận luôn. - Chủ nhân này, thực ra trong đầu tôi luôn có một thứ âm thanh rất kỳ lạ, nó bảo tôi không được dễ dàng ký kết giao ước với con người cho dù người kia có mạnh đến mấy cũng không được, dù có phải chết cùng không được ký kết. Đây cũng là lý do mà tôi phân vân khi quyết định ký kết khế ước với ngài. Nhưng tôi cảm thấy chủ nhân là một người phi phàm, tôi cũng không biết sao mình lại cảm thấy thế nữa. nhưng trong chốn u minh này, có thể cảm ứng được với tôi và làm chủ nhan của tôi thì chỉ co mình ngài thôi, chủ nhân.

Hàn Phong Tuyết kinh ngạc trước những gì mà thái điểu nói, cậu cười:

- Tiểu điêu, cuối cùng thì ngươi là thể loại ma thú nào vậy, mà trong linh hồn ngươi lại có thể cảm ứng mạnh mẽ được như thế? Xem ra là ta đã vô tình nhặt được bảo bối rồi.

Tiểu điêu liền tiếp lời:

- Chủ nhân, người không cần khiêm tốn như thế, như tôi đã nói rồi, tôi có cảm giác rằng tương lai sau này chủ nhân nhất định là một người phi phàm. Chả lẽ chủ nhân, người lại không thể biết được cái bí mật trên bản thân mình hay sao?

Hàn phong Tuyết hoài nghi hỏi:

- Trên cơ thể ta thì có gì mà bí mật, ý ngươi nói là toàn hệ giáo kỹ sao? - Phong Tuyết biết rằng thông qua cảm ứng nguyên tố ở hai người nên tiểu điêu cũng biết về chuyện cậu là giáo kỹ toàn hệ

Tiểu điêu trả lời:

- Không chỉ có vậy đâu, chủ nhân là toàn hệ giáo kỹ nhưng trong trí nhớ của tôi thì chuyện đó chả có gì là hiếm cả, mà cái lạ là chủ nhân có tới những 5 viên nguyên tố thủy tinh

- Chả lẽ toàn hệ giáo kỹ lại không có 5 viên nguyên tố thủy tinh à? - Hàn Phong Tuyết hỏi dồn.

- Đương nhiên là không phải như thế, vậy chủ nhân này, ngài nghĩ là có thể dùng được bao nhiêu hệ là có bấy nhiêu viên nguyên tố thủy tinh à? Đa phần thì các giáo kỹ chỉ có thể sử dụng được 1 viên nguyên tố thủy tinh mà không thể dùng được vài viên 1 lúc vì như thế là chuyện không tưởng. Nhưng cuối cùng thì tôi cũng chả biết là tại vì sao cũng có thể sau này chủ nhân sẽ tự mình giải đáp cho câu hỏi đó. Tôi chỉ biết là ngài đã dùng 1 viên để ký kết với tôi và điều đó cũng có nghĩa là ngài còn có thể ký kết thêm được 4 bản khế ước ma thú nữa - Tiểu diêu chầm chậm giải thích cho Hàn Phong Tuyết hiểu

Trong lòng Hàn Phong Tuyết như đang hình thành một lỗ hổng về kiến thức, cậu nghĩ thầm: "Hóa ra là mình vẫn còn đánh giá thấp thiên phú của bản thân, giáo kỹ đa hệ trên đại lục vốn rất ít huống chi là giáo kỹ toàn hệ. Nếu không phải là tiểu điêu thì số người biết được về chuyện này cũng rất ít. Xem ra mình lại cần phải đánh giá lại từ đầu năng lực của bản thân mình và tiểu điêu rồi.

Hàn Phong Tuyết nói với tiểu điêu:

- Tiêu điêu này, ngươi cũng không cần phải gọi ta là chủ nhân này chủ nhân nọ nữa đâu, ta nghe thấy kỳ lắm. Ngươi có thể gọi ta là Phong Tuyết, thiếu gia hay đại ca gì gì đại loại thế cũng được.

Nghe những lời của Phong Tuyết, tiểu điêu trong lòng cảm thấy rất vui, có lẽ sự chọn lựa của mình là chính xác? Tuy nhiên trong linh hồn của nó vần tồn tại cái ngạo khí rất mãnh liệt, nó không dễ dàng gì mà tùy tiện ký kết khế ước. Nhưng chỉ một lúc sau khi ký kết nó đã cảm thấy sự lựa chọn của nó là không sai lầm và nó muốn tận trung với người chủ nhân mà nó đã chọn. Và đây cũng là cái nguyên nhân mà nó nhắc đi nhắc lại nhiều lần với Hàn Phong Tuyết. Nó có thể hiểu được câu nói của Hàn Phong Tuyết là do xuất phát từ sự chân thành sâu thẳm trong lòng nó chứ không phải là do cái thiên phú bất phàm của nó từ hồi mới được sinh ra.

- Vâng, đại ca - Tiểu điêu hưng phần gọi một tiếng đại ca, sau đó liền trở lại giọng điệu như trước - Chủ nhân, tôi đưa ngài đến một nơi, đảm bảo người sẽ thấy rất vui.

- Ơ..., là nơi nào thế

- Bí mật - Nói rồi tiểu điêu dang rộng hai cảnh, mặc dù lưng của tiểu diêu không rộng lắm nhưng hai người ngồi lên thì lại chả chật tý nào, mà lại còn thoải mái nữa chứ

Trong lòng Hàn Phong Tuyết và Tàn Nguyệt đều muốn nói chuyện với đối phương nhiều hơn nhưng kỳ thực mà nói thì cũng không có thời gian, suốt từ lúc Phong Tuyết nói chuyện với tiểu Điêu, Tàn Nguyệt chỉ ngồi cạnh chăm chú ngắm nhìn con ma thú mà cô nói là đáng yêu ấy thôi. Lên lưng Tiểu điêu, Hàn Phong Tuyết thu độc giác mã cho vào trong Huyền Nguyệt giới, sau đó tiểu điêu cõng hai người bay vút lên không trung. Tiểu điêu bay rất nhẹ nhàng, không hề tạo cho hai người trên lưng có cảm giác nôn nao, gió thì cứ rít ào ào hai bên tai, tàn Nguyệt thì miễn bàn, nàng ta vẫn cư hồi hộp, thích thú từ nãy tới giờ. Cứ huơ tay múa chân ngoặng xạ lên có vẻ như thích thú lắm:

- Mình đang bay. mình quả thật là đang bay, đây không phải là mơ chứ, haha

Phong Tuyết thấy Tàn Nguyệt vui thế cậu cũng rất vui, đây cũng là lần đầu tiên cậu được bay trên không trung "Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ dựa vào chính sức lực của bản thân mình mà bay lên" - Phong Tuyết hứng khởi nghĩ thầm trong lòng. Tiểu điêu dần dần hạ cánh, bay lại gần 1 ghềnh đá cao, ghềnh đá đó cao vút, nhìn xuống dưới sâu thẳm không thấy đáy đâu. Tiểu điêu rẽ sang phải khoảng 10 dặm rồi hạ cánh xuống 1 tảng đã lớn bên cạnh dốc đá cao. Phong Tuyết đang định mở miệng hỏi thì thấy tiểu điêu dùng cánh của mình vỗ mạnh xuống tảng đá lớn trước mặt, tảng đã nứt ra rồi đổ sang hai bên. Trước ánh mắt kinh ngạc của Phong Tuyết và Tàn Nguyệt lại hiện ra thêm một cái động sâu hun hút, tiểu điêu không chút do dự chạy thẳng vảo trong cái động đó. Trước lúc đi còn không quên lăn lại cho hai tảng đá bị vỡ khớp lại nhau như cũ bịt chặt cửa động lại. Trong động tới đen như mực, nửa canh giờ sau từ phía trước truyền lại vài tia ánh sáng, tia ánh sáng càng ngày càng nhiều và chắc chắn đó là cửa ra của động. Tiểu điêu đưa hai người bay ra khỏi động, ánh sáng đột ngột tăng cao làm mắt của hai người nhất thời chưa thể quen được, hai mắt cứ nhíu lại một lúc mới có thể mở ra mà nhìn xung quanh. Thấy quang cảnh xung quanh, hai người mặt cứ nghệt ra như phỗng. Sự ngạc nhiên trong lòng họ thật không thể hơn lên được nữa.

"Tiên cảnh nhân gian" - Trong đầu Hàn Phong Tuyết chỉ hiện ra được có 4 chữ này. Cậu không nghĩ trên đời này lại có một cảnh đẹp như vậy. Đây quả là một bức tranh làm lay động lòng người. Sương mù mờ mịt, bao chùm hết cả sơn cốc này, các cánh hoa cỏ đủ màu sắc đua nhau khoe sắc. Có thể nói là ở đại lục khó mà tìm thấy một nơi đẹp như vậy, nhiều động vật thân thiện thoải mái hoạt đông như nơi này. Trên mặt đất chúng nhàn nhã tản bộ, trên trời chim chóc tha hồ bay lượn. Thác nước, núi cao, cầu nhỏ bắc qua suối, tất cả ở đây đều có đủ. Ở nơi đây không có sự tranh đấu, ngay cả Phong Tuyết lúc này trong lòng cậu cũng như trút bỏ hết sự thù hận, lòng quyết chí báo thù. Nhìn cái bức tranh do thiên nhiên ban tặng đang bày ra trước mắt cậu không còn một chút ý niệm tranh đấu nào nữa. Đây gọi là sự gột rửa tâm linh, cậu muốn cậu và gia đình mình mãi mãi được sống ở đây.

- Đẹp quá đi - Tàn Nguyệt tỉnh lại sau cơn ngạc nhiên vừa rồi, cô thì thầm trong miệng

- Tiểu điêu, sao mà ngươi lại phát hiện ra nơi này thế. - Phong Tuyết hỏi 

- Một lần tôi ngẫu nhiên nhìn thấy ghềnh đá đó nên muốn xuống xem thì phát hiện ra cái động sâu, vốn dĩ trước giờ cửa động không có viên đá to kia chặn cửa, nó là do tôi sau khi tới đây đã mang tới mà chặn vào đấy, sau đó tôi đi thẳng thì phát hiện ra nơi này. Đại ca, đằng trước còn có điều ngạc nhiên hơn cơ, chúng ta đi - Nói xong tiểu điêu bay thẳng lên trời. Ngồi trên không trung ngắm nhìn cái thâm sơn tuyệt mỹ này, hai người Hàn Phong Tuyết chỉ cảm thấy hoa mày chóng mặt. Cảnh đẹp từ trên này nhìn xuống cứ như mơ như ảo, có dùng cả đời để tán thưởng cũng không đủ

- Có người ở? - Hàn Phong Tuyết nhìn thấy đằng xa có một căn nhà được xây dựng bằng lá, tiểu điêu đưa hai người bay lại gần đằng đó. Tiểu điêu dừng lại trước gian nhà lá đó, Hàn Phong Tuyết đi lại nhìn hoa cỏ xung quanh gian nhà, hai con ngươi lập tự co lại tỏ vẻ kinh hãi lắm. - Hoa sen, hoa thất sắc, quả bồ đề - những thứ này chỉ có tồn tại ở trong truyền thuyết vậy mà nay lại hiện ra trước mắt

- Vãn bối mạo muội đến thăm, xin tiền bối thứ lỗi - Phong Tuyết cung kính nói với người mặc áo xanh ở gian nhà lá đằng sau lưng. Cậu không cách nào thấy rõ được mặt của người tiền bối đó. Nhưng người mà ở trong một nơi như thế này ắt phải là thần tiên, nhất định không phải người phàm

Người đó không nói gì, Hàn Phong Tuyết đang định mở lời thì nghe tiếng tiểu điêu truyền laii

- Đại ca, đó là một thi thể cổ

- Xác chết? - Hàn Phong Tuyết ngẩn người ra rồi thận trọng đi đến gần gian nhà lá, khi đến gần người ở trước gian nhà lá mới biết quả nhiên đó là một bộ xương khô. Phong Tuyết vái lạy vài cái trước bộ xương khô tỏ lòng cung kính

Đột nhiên tiếng của tiểu điêu lại vang lên trong đầu

- Đại ca, bên cạnh bộ xương đó có một quyển thư tịch, tôi không có cách nào xem hiểu được nó cả, hay là huynh xem đi rồi sau đó cho tôi biết nó là cái gì

Hàn Phong Tuyết nhìn quả thật là có một quyển thư tịch tử kim thành chú bên cạnh xác chết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.