Mang truyện kể lại từ đầu đến đuôi cho Tiểu điêu nghe nhưng Hàn Phong Tuyết lại không nói cho Tàn Nguyệt biết, chỉ kể qua loa cho nàng đỡ tò mò thôi. Chẳng phải Hàn Phong Tuyết có ý che giấu, mà là vì suy nghĩ cho sự an toàn của Tàn Nguyệt. Nếu như việc này truyền ra ngoài, đối với bọn họ mà nói thì đó là một tai họa.
Làm xong tất cả, Tàn Nguyệt gặng hỏi:
-Thiếu gia, chúng ta có thể ở lại đây lâu thêm 1 chút có được không? - Tiên cảnh như thế ai cũng không nỡ dời đi nói chi là Tàn Nguyệt đang đầy 1 nỗi bi thương ở trong lòng - Hàn Phong Tuyết cười cười nói:
- Tiểu Nguyệt muốn như thế thì người làm anh này biết làm sao? Phải chiều ý tiểu muội thôi.
Hàn Phong Tuyết gọi tiểu điêu đi lên trên ngồi nghỉ cùng rồi mở tử kim thư tịch ra, bắt đầu tu luyện võ giả công pháp mà Long Chiến để lại.
Đầu tiên đọc qua công pháp một lượt “Thì ra hiện tại cái gọi là võ giả cũng chẳng phải chân chính ý nghĩa là võ giả, phương pháp bọn họ tu luyện hoàn toàn sai rồi, thảo nào liên cao cấp võ giả đều rất ít người đạt đến”. Hàn Phong Tuyết trong lòng thở dài nói. Hiện tại người trong đại lục đối với tu luyện võ giả chú trọng luyện thể, không ngừng đột phá bản thân đến cực hạn, đạt đến cấp độ cao. Mà chiếu theo công pháp có nói, tu luyện võ giả quan trọng là luyện khí, đem các loại nguyên tố khác nhau trong không khí vào trong người, sau đó kết tinh ra tinh túy của công pháp, dựa vào tuyết đường vận hành nhất định, thông qua kinh mạch toàn thân, cuối cùng hội tụ trong đan điền.
Hàn Phong Tuyết xem xong liền bắt đầu luyện tập theo quyển công pháp mà vị tiền bối kia để lại, nguyên khí trời đất trong không khí từ từ đi vào trong người. Trong không khí không chỉ có ngũ hành nguyên tố, là giáo kỹ chỉ có thể cảm ứng được ngũ hành nguyên tố mà thôi còn những nguyên tố khác chỉ mơ hồ biết là có chúng chứ cũng không biết chúng là gì. Lượng lớn nguyên tố trời đất hội tụ trong khí hải huyệt, không ngừng ngưng tụ lại, chẳng mấy chốc nguyên khí biến thành tinh khí, nhưng tinh khí dư thừa hóa ra lại không đến một phần trăm, cuối cùng quanh quẩn ở trong đan điền của Hàn Phong Tuyết.
Hàn Phong Tuyết hoàn toàn chìm đắm trong luyện khí. Nguyên tố trời đất đi qua lần lượt hấp thu rồi ngưng tụ, lần lượt thông qua kinh mạch toàn thân, kinh mạch của Hàn phong Tuyết dần dần cũng được mở rộng ra đáng kể.
Mở to hai mắt, toàn thân xương cốt kêu răng rắc “Thật thoải mái, toàn thân tràn đầy lực lượng”, Hàn Phong Tuyết sảng khoái nói. đánh một quyền vào không trung, sức cản phá không khí của một quyền ấy cũng khá ghê gớm, sản sinh tiếng huýt gió như tiếng huýt sáo lớn.
- Lực trong cơ thể như mạnh gấp hai lần. - Hàn Phong Tuyết hưng phấn nói
-Thiếu gia, người tỉnh rồi. - Thanh âm vang lên, Tàn Nguyệt đi đến chỗ Hàn Phong Tuyết. Lúc này Tàn Nguyệt có chút tủi thân, hai mắt hơi hồng.
- Lai còn hỏi nữa, chả phải thiếu gia ngài đã ngồi ở đây liền năm ngày hay sao?.
- Hả? Liền năm ngày rồi sao, sao ta chỉ cảm thấy như có một lúc à. - Hàn Phong Tuyết thấp giọng nói.
Hừ lên một tiếng, Tàn Nguyệt mân mê vạt áo của mình.
Hàn Phong Tuyết nói với Tiểu Điêu:
-Tiểu Điêu à, Tiểu Nguyệt không biết ta đang tu luyện, ngươi cũng không biết sao, sao lại không nói cho muội ấy biết.
Tiểu Điêu trừng cả hai mắt, nói:
- Đại ca, huynh bảo ta phải nói cho cô ấy thế nào đây, cô ấy lại nghe không hiểu lời ta nói. Ta chỉ có thể để cô ấy dựa sát vào huynh, sau đó chỉ vào huynh, rồi lắc đầu với cô ấy, ý là huynh không sao. Nhưng mà, cô ấy nào biết ta muốn nói gì, chỉ là vội vàng vây quanh.
Hàn Phong Tuyết ngại ngùng xoa xoa đầu mình, nói:
- Ta ngốc thật,có vậy cũng quên được.
Phong Tuyết đi đến phía Tàn Nguyệt nói:
-Tiểu Nguyệt, đại ca không tốt, quên mất nói với muội ta đang tu luyện, lần sau ta nhất định nói cho muội biết trước tiên.
Tàn Nguyệt lúc này mới gật đầu cười cười, nhỏ giọng ừ một tiếng.
-Đại ca, tu luyện thế nào rồi?- Tiểu Điêu chờ mong nhìn Hàn Phong Tuyết. Nó chỉ có thể cảm ứng được Hàn Phong Tuyết tu vi giáo kỹ bên ngoài, lại không cách nào cảm ứng được tu vi võ giả của Hàn Phong Tuyết.
- Theo như trên công pháp có nói thì ta đang là võ giả cấp thấp rồi. - Hàn Phong Tuyết trả lời
-Nhanh như vậy, -Tiểu Điêu kinh ngạc nói.
-Ừ, có thể mới là gốc rễ của công pháp thôi. -Hàn Phong Tuyết nói - năm ngày rồi, chúng ta cũng nên rời khỏi đây thôi.
-Đại ca, dệ còn muốn mang huynh đến một nơi. - Tiểu Điêu thần bí nói
Hàn Phong Tuyết dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Tiểu Điêu, nói:
-Không biết đệ lại tìm ra được một nơi kỳ quái nào nữa đây.
Bị Hàn Phong Tuyết nhìn thấu Tiểu điêu xù lông rồi không khách khí nói:
-Nào có nhiều nơi tốt như vật, đệ mang huynh đi đến chỗ phía trước không xa, nơi đó đặc biệt kỳ quái.
-Nơi kỳ quái. - Hàn Phong Tuyết nói nhỏ một tiếng rồi mang theo Tàn Nguyệt đặt lên trên lưng Tiểu Điêu.
Mang theo hai người bay lên không trung, không lâu sau Tiểu Điêu dừng xuống. Chỉ thấy một màng mỏng trong suốt xuất hiện trước mắt, bên ngoài màng mỏng là một rừng rậm, Hàn Phong Tuyết kinh ngạc nhìn thấy một vài ma thú chuyển động ở trong rừng cây .
-Vì sao nơi này lại tồn tại một tấm màng mỏng như vậy đem hai phần không gian ngăn cách ra, ma thú bên đó và động vật chỗ này sao lại không va vào màng - Hàn Phong Tuyết trong lòng nghi hoặc nói.
Đi lên phía trên, Hàn Phong Tuyết dùng tay nhẹ nhàng chạm vào màng mỏng, sự ngăn cản quá mạnh làm Hàn Phong Tuyết văng ra ngoài
-Kết giới, kết giới rất mạnh nhưng chỉ làm người ta bắn ra, lại không gây chấn thương. Đây lại là vị tiền bối nào bố trí kết giới tại chỗ này. Long Chiến sao? - Hàn Phong Tuyết nghĩ ngợi. - Không đúng, sau khi Long Chiến đến chỗ này đã không có năng lực bố trí kết giới lớn mạnh như vậy rồi. Phạm vi kết giới lớn như vậy, cho dù Long Chiến không bị thương cũng không thể bố trí ra được, - Hàn Phong Tuyết nháy mắt đã gạt bỏ suy đoán vừa rồi. - Chỗ này vì sao lại có một mảnh kết giới, kết giới phía trước lại là nơi nào. Tại sao lại có một mảng kết giới ở nơi tiên cảnh của nhân gian như vậy?. - Hàn Phong Tuyết nảy sinh vài nghi vấn, thở dài nói: - - Bỏ đi, hiện tại ta cũng không có năng lực làm rõ những điều này, đợi sau này thực lực cường đại rồi lại đến
-Tiểu Điêu, nguwoi cũng khá là nham nhiểm đấy - Hàn Phong Tuyết đối với Tiểu Điêu cười nham hiểm.
Tiểu Điêu rụt rụt cổ nói:
-Nào có, cho dù ta có nói huynh liệu có dằn lòng nổi mà không tiến lên chạm vào mảng kết giới đó hay không?
“Cũng đúng, cho dù Tiểu Điêu nói cho mình, kiểu gì mình chả tò mò mà tiến lại chạm vào thử?” - Hàn Phong Tuyết thầm nghĩ. Mấy ngày tiếp theo, quan hệ của Phong Tuyết và Tiểu điêu dường như đã thật sự trở thành huynh đệ. Cho dù huynh đệ ruột thịt, cũng không thể nào ngày ngày ở cùng nhau tại một chỗ được.
-Chúng ta lên đường thôi. - Hàn Phong Tuyết nhìn ra phía xa nói.
-Được, chúng ta đi nơi nào?
-Đế đô
Một ngày sau, một đôi thiếu niên nam nữ ngồi trên lưng một con tiểu điêu nhiều màu sắc nhanh chóng bay tới đế đô. Thiếu nữ nằm ngủ ngoan trong lòng người thiếu niên, trên người khoác một bộ y phục nam tử. Từ không trung nhìn xuống phía trước thành thị to lớn mênh mông, Hàn Phong Tuyết thở dài một tiếng: “Không hổ là đế đô”.