- Không sai, ngươi quả thật rất bình tĩnh, số người có thể giữ nguyên sự bình tĩnh trước ánh mắt của ta không nhiều. - Trong giọng nói Âu Hạc mang theo ý tán dương, nhưng sát khí trong mắt lại để lộ ra mà không hề giấu giếm.
- Có chuyện gì? - Hàn Phong Tuyết nhíu mày, hắn rất ghét ngữ khí kiểu bề trên như này.
- Chuyện gì ư? Ba năm trước ngươi giết con trai ta, cách đây một tháng lại giết cháu ta, ngươi còn hỏi ta chuyện gì? Ngươi cũng thật biết nói chuyện đấy. - Kẻ lên tiếng là một trung niên toàn thân mặc 1 bộ y phục màu vàng đứng bên cạnh Âu Hạc, Âu Lương - trưởng tử của Âu Hạc, lúc này trong mắt hắn nổi lên những tia máu nhỏ như chứng thực cho cơn giận đang nổi lên trong lòng của hắn, hắn hận nỗi không thể ngay lập tức nuốt sống Hàn Phong Tuyết.
Hàn Phong Tuyết hơi giật mình, không ngờ chuyện 3 năm trước làm kín đáo như vậy mà vẫn bị phát hiện.
- Đó là bởi vì hai người bọn chúng nói lời không nên nói, đều đáng chết như nhau. Ai làm người đó chịu, người các người tìm chính là ta, không liên quan tới người khác. - Nếu đã bị phát hiện, Hàn Phong Tuyết dứt khoát thừa nhận, hiện giờ cậu chỉ lo cho an nguy của Viên Mộng Dao.
- Hừ, lúc này mà ngươi còn muốn lo lắng cho tiểu nương tử bên cạnh ngươi, hôm nay toàn bộ các người đều phải chết - Âu Lương không phải loại người lương thiện, dám giết con hắn thì phải trả lại gấp trăm, gấp vạn lần.
Nghe dứt lời Âu Lương, sắc mặt của Hàn Phong Tuyết trở nên lạnh lẽo, Phong Tuyết tuy chẳng phải người lương thiện gì, nhưng cậu là người làm việc có nguyên tắc. Vì thế lần trước hắn chỉ giết Khang Hoằng, mà bỏ qua Khang Nam tước.
- Nếu đã như vậy thì cũng đừng trách ta - Nghĩ tới đây Phong Tuyết liền sử dụng kỹ năng THIỂM THƯỚC. Với tu vi Ký tông của Hàn Phong Tuyết hiện giờ thì có thể sử dụng Thiểm thước 3 lần trong ngày, khoảng cách tăng thêm 5m.
Lúc này sắc mặt Viên Mộng Dao trắng bệch, nói không ra lời.
Hàn Phong Tuyết từ trong Huyền Nguyệt Giới triệu huán ra Tiểu Điêu, truyền âm nói:
- Tiểu Điêu, bảo vệ tốt Mộng Dao, đợi chút nữa khi ta phát động công kích, người lập tức rời đi tìm Lão Sư. - Tiểu Điêu nay đã tiến hóa tới Ma thú cấp 4, thân thể to hơn trước rất nhiều
Tiểu Điêu thông qua liên hệ linh hồn với Hàn Phong Tuyết đã hiểu rõ tình huống trước mặt, nó cũng biết, với khoảng cách gần như vậy, muốn mang theo Hàn Phong Tuyết bỏ trốn từ tay của Kỹ vương cường giả chẳng khác nào người si nói mộng, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
Hàn Phong tuyết quay người nói với Viên Mộng Dao: “Mộng Dao, nàng leo lên Tiểu Điêu đi, nó sẽ mang nàng rời khỏi đây”. Nói xong liền đặt Mộng Dao lên lưng tiểu điêu.
- Âu đại Công tước, không ngờ ta đây lại có phước tới vậy, lại phiền đến Công tước đại nhân xuất động đội hình mạnh nhường này. - Hàn Phong Tuyết nhìn Âu Hạc cười lạnh.
- Nếu không muốn phải chết quá thảm, vậy hãy bó tay chịu trói đi, ngươi không có bất cứ cơ hội nào đâu.
- Bó tay chịu trói? Để ngươi từ từ giày vò sao, thì ra chỉ số thông minh của Âu đại công tước cũng chả ra gì cả?
- Hắc hắc, nếu ngươi đã muốn chết sớm, vậy ta sẽ thành toàn cho người. - Nói xong Âu Hạc quay người nói với trung niên mặc bố y: - Tiên sinh, phiền ngài rồi.
Bố y trung niên gật gật đầu, đi tới trước mặt Hàn Phong Tuyết, trong mắt không che dấu vẻ tán thưởng, nhàn nhạt nói: - 17 tuổi, cửu tinh Kỹ tông, chẹp chẹp, tiền đồ thật vô lượng, chỉ tiếc, ngươi đã làm việc không nên làm.
- Việc nào gọi là việc không nên làm, chỉ cần trong lòng ta cho là đúng, thì đó là điều nên làm. Làm người phải giữ vững lương tâm, không hổ thẹn với thiên địa. Ngược lại, các hạ đường đường là một Kỹ vương cường giả, lại cam tâm làm chó săn cho người khác làm chuyện xấu, không thấy sỉ nhục tôn nghiêm của cường giả sao?
- Hay cho một câu giữ vững lương tâm, không thẹn với thiên địa, chả trách tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thành tựu bậc này, tâm trí quả nhiên cũng phi phàm. Liên quan đến việc của ta, tự ta khắc hiểu, không cần ngươi dạy, ngươi là vãn bối, xuất thủ đối phó ngươi cũng là ta đã hạ thấp thân phận rồi, ra tay trước đi. - Ngữ khí của Bố y trung niên không hỷ không nộ, dường như đối với mọi thứ đều lãnh đạm như vậy.
- Vậy vãn bối không khách khí. - Lần này Hàn Phong Tuyết không hề ẩn giấu lực nguyên tố, hỏa nguyên tố hùng hậu từ kinh mạch toàn thân hướng ra ngoài, Viên Mộng Dao ở bên cạnh bị lửa đốt, không chịu được thét lên. Phong Tuyết đạp chân mạnh lên mặt đất, thân ảnh như ngôi sao băng vọt qua bầu trời, di chuyển với tốc độ kinh hồn, Hàn Phong Tuyết đã tới trước mặt Bố y trung niên.
Một mảnh chưởng ảnh hỏa hồng sắc bao trùm lấy Bố y trung niên, không có một chút âm thanh, đây chính là Hàn Phong Tuyết đã đem lực của hỏa nguyên tố dung hợp với Võ kỹ - VÔ ÂM CHƯỞNG.
- Đây là cái gì vậy - Bố y trung niên lần đầu tiên nhìn thấy, hắn kinh hãi phát hiện ra thân thể đang phải chịu sức ép của nguyên tố không dưới sức ép mà mình đã thi triển với Hàn Phong Tuyết.
- Lẽ nào hắn giấu thực lực, nhưng một Kỹ vương mới có 17 tuổi thì cũng thật không thể tưởng tượng được. - Nhưng ngay lập tức hắn bác bỏ suy đoán này, dù rằng Hỏa nguyên tố trên người Hàn Phong Tuyết vô cùng nồng nặc, nhưng tuyệt đối chưa đạt tới cấp bậc Kỹ vương, nhưng tại sao áp lực quanh người hắn lại lớn đến như vậy, cho dù nghĩ đến nát óc hắn cũng chẳng thể nào đoán ra được.
Bởi vì hắn đang phải đối mặt với một Toàn hệ Kỹ sư, 5 loại nguyên tố trong không khí đồng thời đè nén, áp lực sinh ra lẽ nào lại không lớn? Đây cũng là lần đầu tiên Hàn Phong Tuyết đem 5 nguyên tố nén lại thi triển ra toàn bộ.
Trên trời, Tiểu Điêu cũng đang gặp rắc rối khi bị tới 03 con tứ cấp Ma ưng vây chặn.