Hàn Phong Tuyết chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, mờ mịt không biết phải làm sao. Trong lòng cảm thấy rất phức tạp, tức giận, không cam lòng thậm chí còn có chút cô đơn. Cậu có thể vì người thân, bằng hữu không tiếc thứ gì.
Cậu thật sự cũng làm như vậy. Vì Viên Mộng Dao và Ngao Vân Tinh, cậu có thể tự nguyện mạo hiểm tánh mạng, đi giết thái tử, nhưng mà đổi lại, cậu nhận được điều gì ? Lừa dối, âm mưu, tất cả đều là âm mưu từ lâu của người mình coi là huynh đệ và người con gái mình yêu thương. Cậu không biết mình làm thế là đúng hay sai, vì sao bỏ ra thật tình mà nhận lại toàn là bi thương.
" Cũng có thể là do ta đã quá tự đề cao mình, cũng có thể trong mắt người khác, ta chẳng là cái gì cả". Hàn Phong Tuyết trong lòng cười nhạo chính mình.
- Đại ca, Tuyết Phong, huynh không sao chứ - Nhìn thấy Hàn Phong Tuyết bình tĩnh đứng lại , Lãnh Vô Nhai và Tề Vũ lo lắng hỏi, theo như bọn cậu nghĩ, Hàn Phong Tuyết phải cực lực phát tiết một lần mới đúng, bây giờ cậu bình tĩnh như vậy ngược lại khiến bọn hắn càng không yên tâm.
Ngẩng đầu nhìn hai người, thấy trong mắt hai người lo lắng, Hàn Phong Tuyết khổ sở cười cười, thật may mình vẫn còn có hai người huynh đệ, còn có sư phụ, còn có người thân.
- Yên tâm, một chút trắc trở như vậy ta vẫn còn chịu đựng được.
Lúc này hai người mới yên tâm. Tề Vũ vỗ vỗ vai Hàn Phong Tuyết nói:
- Lúc này mới giống người huynh đệ của chúng ta, Tuyết Phong, làm người nên rộng rãi một chút. - Thật sự có thể nghĩ thoáng ra sao, nói dễ hơn làm, Tề Vũ trong lòng cũng khó chịu, tư vị gì đều có.
- Uh - Hàn Phong Tuyết gật đầu nói.
- Được rồi, ta còn muốn đi tu luyện, ta đi trước. - Hàn Phong Tuyết hiện nay chỉ muốn chơi một bản đàn, khiến cho tất cả uất ức trong lồng ngực đều có cơ hội phát tiết ra ngoài.
Buổi tối Diệu Huy học viện rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có một đôi nam nữ học viên từ bên cạnh đi qua, Hàn Phong Tuyết lại nghĩ đến bản thân mình, đi tới rừng cây yên tĩnh, từ trong Huyền Nguyệt giới lấy ra Cửu tiêu hoàn, đây là lần đầu tiên cậu dùng thử cây đàn này.
Hai tay nhẹ nhàng xoa thân đàn, Hàn Phong Tuyết trong lòng yên tĩnh lại, tất cả mọi thứ bên ngoài dường như không còn quan hệ gì với cậu, đầu ngón tay khẽ rung lên, tiếng đàn xuất hiện, giống như đang cùng ánh trăng nói ra những nỗi buồn trong lòng cậu. Hàn Phong Tuyết giống như cùng đàn hợp thành một, cậu chưa bao giờ tập trung giống như lúc này.
Khi còn bé cha mẹ yêu thương, bản thân mình lại là một kẻ không có năng lực gì, đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của người trong gia tộc mà lớn lên. Cha mất, mẹ mất tích, kẻ thù tìm đến, gia tộc tan rã, ông nội đau lòng, làm cho hắn trong khoảng thời gian ngắn lớn lên. Gặp Tàn Nguyệt, tiểu điêu, Võ thần Long Chiến, sư phụ, .....từ từ xuất hiện trong cuộc đời cậu, từ kẻ không có năng lực gì trở thành tu luyện thiên tài, cảm nhận được sự quan tâm của mọi người, lòng cậu cũng dần dần rộng mở. Sau đó lại bị lợi dụng, bị âm mưu hãm hại, từng chuyện từng chuyện hiện lên trong tâm trí của cậu.
Tiếng đàn du dương uyển chuyển, khi thì cao vút sục sôi, khi thì trầm thấp bình thản, Hàn Phong Tuyết đem tất cả những cảm nhận của mình đối với những chuyện đã qua thể hiện qua tiếng đàn.
" Cha, mẹ, ông nội, sư phụ, mọi người yên tâm, mọi chuyện giao hết cho ta."
Đàn hết bản nhạc, Hàn Phong Tuyết cảm thấy trong lòng rất thoải mái, sáng sủa, trong lồng ngực chứa đầy hậm hực cũng bị quyet sạch, chậm rãi mở mắt, trong mắt tràn đầy tự tin, không nhìn thấy sự hụt hẫng lúc trước.
- Uh
Hàn Phong Tuyết cất đàn đi, muốn đứng dậy lại cảm thấy trong biển tinh thần có chấn động. Hai mắt sáng lên, bắt đầu tu luyện tinh thần công pháp, ý thức chìm vào tinh thần hải, chỉ thấy 5 nguyên tố màu sắc khác nhau đang xoay tròn nhanh chóng, tốc độ so với tất cả những lần trước càng nhanh.
Trong lòng cảm thấy vui vẻ, Hàn Phong Tuyết bắt đầu tập trung tu luyện, trong không khí ngũ hành nguyên tố cuồn cuộn không ngừng đi qua kinh mạch tập trung tại biển tinh thần. sau khi đột phá võ tông, đả thông kinh mạch toàn thân, Hàn Phong Tuyết nguyên tố càng nhanh, thời gian không lâu lắm đã nhìn thấy nguyên tố thủy tinh lớn lên, nhưng nó cũng không có dấu hiệu dừng lại, vẫn đang xoay với vận tốc Nhaih, Hàn Phong Tuyết biết lần này một trăm phần trăm do lúc nãy bản thân quá tập trung vào bản nhạc khiến cho tinh thần lực được đề cao, thế nhưng cậu cũng hiểu rằng loại chuyện này chỉ có thể tùy duyên, có thể gặp nhưng không thể yêu cầu được, loại trạng thái này là do trong lòng sinh ra, cho dù lần sau cậu có muốn cũng chưa chắc lại làm được, cái này gọi là kỳ ngộ.
Nếu chuyện đã như vậy, Hàn Phong Tuyết đương nhiên sẽ không khách khí, không ngừng hút ngũ hành nguyên tố. Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, tốc độ của nguyên tố thủy tinh bắt đầu chậm lại, dần dần chậm chạp giống như ốc sên, Hàn Phong Tuyết dừng tu luyện nhưng lúc ngày hình dáng của nguyên tố thủy tinh đã lớn hơn gấp hai lần lúc trước.
" điều này làm sao có thể sảy ra" - Hàn Phong Tuyết trong lòng kêu to, lại cẩn thận nhìn một chút, thật sự không phải là ảo giác, 5 viên nguyên tố thủy tinh đúng là tất cả đều lớn hơn lúc trước gấp đôi
Tinh thần kẽ động, một tia cảm ứng được đưa vào trong biển tinh thần, Hàn Phong Tuyết biết, tất cả đều là sự thật, cậu thật sự đột phá, sau nửa năm dốc lòng tu luyện cậu cũng đột phá, cũng có nghĩa là cậu đã bước chân vào nhóm kỹ vương cường giả.
Hai mắt mở ra, chỉ một suy nghĩ, xung quanh nguyên tố dao động mạnh.
" Thật mạnh mẽ, thảo nảo ở chín sao kỹ tông trước mặt ta chẳng là gì cả". Hàn Phong Tuyết cảm than nói.
- Đây là cái gì nhỉ ?
Hàn Phong Tuyết nghi hoặc, cậu hình như cảm thấy một cỗ lực lượng vô hình, sờ không được cũng không nhìn thấy.
" Linh hồn " Hàn Phong Tuyết trợn to mắt lẩm bẩm nói " Đây chính là cái mà cha từng nói, khi đặt kĩ vương có thể nắm giữ linh hồn, cái mà ta cảm ứng được chính là linh hồn của mình "
Lại một lần nữa nhắm mắt lại, Hàn Phong Tuyết đem tất cả tinh thần toàn bộ chìm vào tinh thần hải, càng cảm thấy linh hồn trở lên rõ ràng hơn.
" đây là ?" Ngoài linh hồn của bản thân , Hàn Phong Tuyết còn cảm thấy được hai luồng linh hồn, một trong số đó cậu cảm thấy rất thân thiết, trái tim cảm thấy hơi đau, mắt có chút ướt, nói thầm :" Cha, người vẫn ngủ đấy à?"
Liên tục gọi vài lần cũng không nghe thấy tiếng trả lời, Hàn Phong Tuyết biết bản thân vẫn chưa đủ mạnh mẽ, ý nghĩ phải trở lên mạnh mẽ ngày càng mãnh liệt. Hàn Phong Tuyết có thể cảm thấy hai luồng tàn hồn có điểm khác nhau, của cha cậu thì rất yếu ớt, còn một cái khác lại khiến cậu sợ hãi.
" Cha, ta nhất định sẽ cho người sớm thức dậy " Hàn Phong Tuyết ở trong lòng nói thầm.
Lần thứ ba mở mắt ra, trời đã gần sáng, như vậy Hàn Phong Tuyết đã ngồi cả đêm nhưng cậu vẫn cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, thực lực hay tinh thần đều gia tăng lực lượng.
Mỉm cười, Hàn Phong Tuyết đi về phía kí túc, " Một đêm ta không trở về hai người kia chắc là rất lo lắng".