Lục Tuyết mang theo tâm tình áy náy và dứt khoát,đi tới bên cạnh Hàn Phong Tuyết:
-Chờ một chút, chúng tôi sẽ cố hết sức cầm chân bọn chúng, các ngươi nhân cơ hội đó mà chạy nhanh đi!
-Tại sao chúng tôi phải chạy? - Hai mắt Tàn Nguyệt đen như mực, đen nhánh sâu thẳm hoàn toàn không giống một thiếu nữ mười sáu tuổi nên có. Lục Tuyết vội la lên:
-Bọn họ là người của tiểu đội Giảo sát lạp ma, tuy là tất cả đều trẻ tuổi thôi nhưng thực lực không hề yếu hơn ta. Hơn nữa đối xử tàn nhẫn độc ác, ở Ma thành không ai dám chọc vào bọn hắn. Cho dù thực lực của ngươi không kém nhưng lưu lại thì không thể nghi ngờ chính là dê vào miệng cọp mà thôi!
-Yên tâm đi, chúng ta sẽ không có chuyện gì, ngược lại là bọn hắn mới nên lo cho thân mình thì hơn! - Tàn Nguyệt liếc mắt nhìn Hàn Phong Tuyết đang trầm tĩnh. Biết rõ Lục Tuyết cũng là vì hai người mình, trên mặt hiện lên một nụ cười băng lãnh quỷ dị. Lục Tuyết phát hiện rằng mình nhìn không thấu hai người đối diện này. Nàng không biết Tàn Nguyệt lấy tự tin ở đâu ra cũng như không hiểu tại sao Hàn Phong Tuyết có thể trấn định như vậy, từ đầu đến giờ lông mày cũng không hề động.
"Chẳng lẽ bọn họ thật có át chủ bài gì hay sao?" Lục Tuyết có chút hoài nghi.
-Hai vị mỹ nhân, các ngươi không cần tốn công sức nghĩ ngợi làm gì, yên tâm, thiếu gia sẽ không để một người nào trong các ngươi rời khỏi đây!
Liễu Nham nhìn hai người nghiêm túc nói, có chút không nhịn được rồi. Lắc lắc đầu mang theo một phần khổ tâm, một phần bất đắc dĩ, biết khuyên hai người cũng vô dụng vậy chỉ có toàn lực đánh một trận. Cho dù nàng biết làm như vậy cũng không có hiệu quả gì vì thực lực của hai bên căn bản không phải cùng một cấp bậc. Nàng dẫn người của tiểu đội Bạo tuyết đứng ngay ngắn thành trận hình.
Liễu Nham khinh miệt nhìn thoáng qua người của tiểu đội Bạo tuyết.Ở trong mắt hắn, chỉ cần một hiệp là có thể xử lý mấy tên này rồi. Lười biếng đi sang bên cạnh nói với người phía sau:
-Nếu các huynh đệ cũng muốn nữ nhân thì tự mình bỏ ra chút công sức đi!
Nói xong nghiêng người dựa vào cây đại thụ xem náo nhiệt. Trầm thấp cười cười, bảy người cũng đồng thời phóng ra lực nguyên tố. Trong bảy người có đủ loại thuộc tính, năm loại màu sắc bất đồng đan xen nhau bảo phủ toàn bộ không gian, đặc biệt chói mắt, rực rỡ sáng lạn.
Trong lòng Hàn Phong Tuyết nhẹ chuyển một cái, dái tai khẽ run, khóe miệng Hàn Phong Tuyết lộ ra tươi cười hướng về phía mấy thanh niên của tiểu đội Giảo sát đang phóng lực nguyên tố ở phía đối diện nhắc nhở:
-Các ngươi trước không nên vội động thủ, hay là nhìn tình hình xung quanh một chút đi?!
Mấy người ngây ra một chút nhìn bốn phía xung quanh cũng không phát hiện cái gì đặc biệt, ánh mắt hung ác không ngừng lóe lên:
-Ngươi dám đùa giỡn chúng ta! Vốn muốn cho mấy người các ngươi chết một cách thống khoái, bây giờ chúng ta đổi ý rồi, chúng ta sẽ làm ngươi chết thật nhục nhã! - Một người trong đó phẫn nộ quát.
-Phải không? - Hàn Phong Tuyết cười một cách vân đạm phong khinh(cười nhạt, nhẹ)
-Ngao ô, ngao ô...
Ngay khi người của tiểu đội Giảo sát chuẩn bị động thủ thì tiếng sói tru trầm thấp truyền tới, tiếp đó bốn phía rừng rậm xuất hiện ma lang cấp ba vây xung quanh mọi người. Trên mặt không có biểu hiện gì khác, chẳng qua "chỉ" là sợ hãi một con ma lang cấp ba cũng không coi ra gì nhưng mấy trăm con đồng thời xuất hiện ở đây!!! Ma lang ở Lạc Nhật Sơn Mạch thuộc về loài sống quần cư, sự xuất hiện của bọn chúng cũng đồng nghĩa với sự hủy diệt. Nhiều ma lang như vậy đồng thời xuất hiện, tình huống này không thể nghi ngờ - vô cùng chấn động, làm cho tâm lý chiến đấu của con người hoàn toàn bị sụp đổ.
Người của tiểu đội Bạo tuyết cũng kinh hãi như thế, đổi lại là ai đụng phải tình huống này cũng sẽ không nghĩ lạc quan được.
-A Ha ha ha - Bỗng nhiên một đại hán sang sảng cười nói:
-Các huynh đệ, dù sao cũng là chết, chết trong tay đám súc sinh này dù sao vẫn tốt hơn so với chết trong tay đám người mà không bằng cầm thú kia!
Nghe thế, mấy người khác cũng cười như điên tiếp lời:
-Chính xác! Chúng ta còn có thể kéo theo lũ khốn nạn không biết xấu hổ kia làm đệm lưng!
Người của tiểu đội Giảo sát sắc mặt âm trầm. Tuy trong lòng hận đến nghiến răng nhưng bọn hắn bây giờ đã không có thời gian mà tính toán với người của tiểu đội Bạo tuyết nữa, nếu như ngay cả tính mạng cũng mất thì tất cả đều không còn ý nghĩa gì cả. Tất cả đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Liễu Nham, ở đây chỉ có tu vi của hắn là cao nhất. Vẻ mặt của Liễu Nham nghiêm túc thẳng người lên, gương mặt mới vừa rồi còn vui tươi hớn hở( tưởng sắp được "chén" mỹ nữ đến nơi, bây giờ cũng đang suy nghĩ đường lui. Cho dù hắn là cao thủ cấp kỹ tông nhưng sơ ý một chút cũng có thể bỏ mạng ở chỗ này.
Mấy trăm đôi mắt sói trắng dã như tuyết hiện lên lãnh quang nhìn chằm chằm nhóm con mồi này, chậm rãi quây lại.
-Theo ta, cố gắng hết sức mở ra đường thoát!
Liễu Nham cực kỳ bình tĩnh quay về phía thành viên hội Giảo sát thấp giọng nói, sau cùng còn nhìn thoáng qua Lục Tuyết, trong mắt chứa một tia không cam lòng, còn nhẹ thương cảm.
-Đi!!!
Sau một tiếng gầm nhẹ, Liễu Nham không do dự nữa đánh về một phía mà đi, bảy người kia cũng phóng toàn bộ lực nguyên tố ra theo sát phía sau Liễu Nham.
-Ngao ô...
Ánh mắt hung ác của ma lang nhìn chằm chằm mấy người đang bỏ chạy. Gào to một tiếng, ma lang xung quanh hướng về phía đám Liễu Nham chạy chốn mà bám sát.
-Thổ thích!
Một người phóng ra kỹ năng đơn giản của thổ hệ, trong tay Liễu Nham ngưng tụ ra một đám gai nhọn bắn về phía trước mặt của ma lang, ma lang mau lẹ vọt sang hai bên, để lộ ra một lối đi thông thoáng.
Mấy người Liễu Nham đột nhiên tăng nhanh tốc độ, toàn lực lao điên cuồng tới chỗ hổng. Đối mặt với bầy ma lang kiêng kỵ nhất chính là bị chúng bao vây, chỉ cần có thể thoát ra thì tất cả liền dễ dàng hơn nhiều.
Mấy người trong chớp mắt cũng đã vọt tới vị trí có chỗ hổng, đột nhiên móng vuốt của vài con ma lang ở phía sau đã chạy tới đạp xuống đất, thân hình vọt lên vừa vặn chộp vào ngay phía trước của Liễu Nham.
-Thổ mai!
Lại quát to một tiếng, tay phải Liễu Nham vung về phía trước. Ma lang ở trên không trung bị chôn sâu trong đất nhưng móng vuốt của nó vẫn kịp vút lên chụp vào Liễu Nham. Bất đắc dĩ Liễu Nham chỉ có thể nghiêng người tránh lé, trong một giây ngắn ngủi này ma lang đã đuổi kịp đến bênh cạnh, vây bốn phía hắn. Bảy người phía sau hắn sớm đã bị ma lang chặn lại, đang giao thủ. Các kỹ năng và lực nguyên tố ở trong khoảng không rộng rãi của rừng được kích phát rơi xuống như mưa.
Hàn Phong Tuyết ở một bên lẳng lặng nhìn nhưng Lục Tuyết ở bên cạnh hắn mồ hôi chảy ra đầy trán, trên mặt hoàn toàn là vẻ lo lắng.
Nàng cũng không có tâm tình nhìn tiểu đội Giảo sát và ma lang chiến đấu. Tuy bầy ma lang phân ra hơn một nửa đi chặn giết bọn Liễu Nham nhưng một phần ma lang khác vẫn ở xung quanh gắt gao nhìn bọn họ, cũng không vội phát động tấn công. Ma lang vô cùng lãnh tĩnh: chỉ cần các ngươi bất động thì bọn chúng có thể cùng các ngươi chờ mấy ngày liền đến khi tâm lý các ngươi không chịu nổi mà chủ động công kích hoặc chạy trốn.
-A...
Một tiếng hét thảm vọng lại từ trong rừng, một người của tiểu đội Giảo sát bị mấy con ma lang chộp chết trên mặt đất. Lúc này, Lục Tuyết không thể nhìn nổi nỗi đau của người khác nữa, cảm giác giống như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ(cảm thông)
-Mọi người toàn lực phóng ra kỹ năng quần công mạnh nhất có thể, bằng không toàn bộ chúng ta ắt phải lưu lại ở nơi này đó!
Thanh âm của Liễu Nham truyền ra bắt đầu run run, lực nguyên tố chứa nguyên tố thủy tinh phóng ra ngày càng ít mà ma lang chung quanh lại vẫn đang công kích như điên.
-Được!
Những người khác trong tiểu đội Giảo sát đáp lại, bọn họ cũng hiểu lúc này đã không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể liều thôi, được ăn cả ngã về không.
-Thổ bộc, băng vũ,hư không trảm...
Vào giờ khắc này, tất cả người tiểu đội Giảo sát đều bạo phát. Các kỹ năng của các hệ phát ra dữ dội như vũ bão bao chùm toàn bộ không gian, lực nguyên tố trong không khí trở nên cực kỳ cuồng ngạo.
-Ngao...
Tiếng kêu rên thê lương của ma lang không ngừng vang lên, tiểu đội Giảo sát dùng toàn lực vào một kích uy lực chưa từng có, ma lang xung quanh họ ngã xuống từng mảng làm cho đường lui hoàn toàn lộ rõ ở trước mắt.
Cặp mắt của tất cả mọi người sáng lên. Đối mặt với tuyệt cảnh con người lại càng có thể kích phát toàn bộ tiềm năng của mình ra. Giờ khắc này cho dù trong cơ thể trước nay đều trống rỗng nhưng khả năng bọn hắn bộc phát ra vẫn làm cho Hàn Phong Tuyết đổ mồ hôi. Đây tuyệt đối không phải thời điểm để ngạo mạn ra so đấu với họ, khi họ đang ở trạng thái tốt nhất.
-Ngao ô..
Bầy sói tức giận rít lên, ma lang còn có thể tiếp tục chiến đấu thì đuổi theo người của tiểu đội Giảo sát, chỉ chốc lát liền biến mất trong tầm mắt.
-Thiếu gia... - Tàn Nguyệt dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Hàn Phong Tuyết.
-Yên tâm đi, để cho ta! - Hàn Phong Tuyết làm sao không biết ý nghĩ trong lòng Tàn Nguyệt? Nghĩ trong lòng:" Vậy thì lấy đám ma lang này để kiểm tra cầm kỹ của ta một chút đi!"
Chậm rãi khoanh chân ngồi xuống đất, lấy Phi tuyền độc u ra để trước người.
-Nhẫn không gian?
Ở trong lòng lóe lên sự kinh ngạc, lúc này Lục Tuyết càng lo âu và nghi hoặc nhiều hơn, quay về phía Tàn Nguyệt hỏi:
-Hắn đây là...? - Thành viên của tiểu đội Bạo Tuyết cũng mờ mịt không hiểu Hàn Phong Tuyết muốn làm gì.
-Tuyết tỷ tỷ, ngươi xem đi!
Lúc này hai mắt Tàn Nguyệt sáng lên. Nàng vẫn luôn biết Hàn Phong Tuyết đang học đàn có thể công kích nhưng không biết rõ ràng là như thế nào. Thấy động tác của Hàn Phong Tuyết, nàng lập tức hiểu rõ Hàn Phong Tuyết muốn làm gì, trong mắt thoáng hiện lên vẻ mong đợi. Quay về phía Lục Tuyết cười một tiếng nói:
-Nói trước với mọi người hãy bịt chặt tai của mình lại đi!
Tuy trong lòng thấy vô cùng khó hiểu nhưng thấy vẻ mặt tự tin của Tàn Nguyệt , hơn nữađối với thiếu niên mới tiếp xúc chưa tới một ngày này lại có bản năng tín nhiệm rất lớn: ánh mắt của hắn giống như là vĩnh viễn không biến đổi, vẫn luôn mỉm cười, mặc kệ gặp phải chuyện gì ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh như vậy, lãnh đạm như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay. Dặn dò mọi người một tiếng, chính nàng cũng lui sang một bên che hai lỗ tai lại.
Hàn Phong Tuyết thấy tất cả mọi người làm theo, hai tay bắt đầu đánh đàn. Tiếng đàn chậm rãi vang lên. Tiếng đàn không có du dương hoài cổ, cũng không êm tai dễ nghe mà chỉ có một mảnh sát khí tiêu điều.
Bầy sói căn bản không biết Hàn Phong Tuyết đang làm gì, bọn chúng không có thần trí, hết thảy hành động đều dựa vào bản năng.
Âm phù vang lên từ từ nhanh hơn. Chỉ thấy mười ngón tay Hàn Phong Tuyết như nước chảy mây trôi, lướt nhanh trên cầm huyền. Tiếng đàn càng lúc càng mãnh liệt, tiếng rít gió trầm thấp bắt đầu vang lên, bầy sói bắt đầu náo động bất an, tinh thần bọn chúng cảm thấy nguy cơ mãnh liệt. Thậm chí có vài con ma lang không khống chế được nhào về hướng Hàn Phong Tuyết, cố gắng ngăn cản tên đầu sỏ này nhưng mà vận mệnh bọn chúng lại cực kỳ giống nhau: không có chỗ nào trên không trung là không bị kình khí bắn thủng.
Tiết tấu không ngừng kéo lên cao, ngay cả mười đầu ngón tay Hàn Phong Tuyết chuyển động như thế nào cũng không nhìn thấy nổi. Tàn ảnh!Ở phía trên cầm huyền lại xuất hiện từng tàn ảnh của ngón tay. Cuối cùng, sát khí xơ xác tiêu điều đạt đến cao độ cao nhất, bầy sói không ngừng kêu thảm, bộ lông đều bị mồ hôi thấm ướt tưởng như vừa tắm qua một trận mưa. Bọn chúng muốn rời khỏi đây nhưng tinh thần suy yếu làm cho chúng không còn một tia khí lực nào.
Tiết tấu tiếng đàn rốt cục chậm lại cho đến khi ngừng hẳn. Trong rừng cây hoàn toàn yên tĩnh, bầy sói xung quanh tất cả xụi lơ co quắp trên mặt đất.