Nghịch Thiên Kỹ

Chương 9: Hỏa Vụ (Khói lửa)*



*Hỏa Vụ: Tên một loại kỹ năng cấp thấp trong các loại kỹ năng cấp binh sĩ của Hàn gia

Buổi tối Hàn Phong Tuyết đi tới nơi ở của Hàn Thiên Quân, vừa vào phòng khách thì đã thấy ông nội và bà nội mình đã ngồi sẵn trong đại sảnh chờ từ bao giờ. Thấy Hàn Phong Tuyết đi đến, bà nội của cậu vội vàng tiến lên trước

- Phong Tuyết, sao lâu thế mà không chịu đến thăm bà? - Bà lão mang trên nôi một nụ cười hiền hòa. Thấy bà nội tóc bạc trên đàu đã nhiều hơn, Phong Tuyết cảm thấy thương bà vô cùng:

- Bà ạ, sau này cháu sẽ đến thăm bà nhiều hơn

- Được rồi, hai bà cháu đợi chút nữa rồi hãy nói chuyện tiếp. Hạnh Hương, bà vào phòng trước đi, ta có chuyện muốn nói riêng với Phong Tuyết. - Hàn Thiên Quân nói với vợ mình

- Lão già chết tiệt, chắc chỉ có ông là nhiều chuyện cần nói ấy, Phong Tuyết lâu lắm mới tới đây, ông mà nói lâu là coi chừng lão nương xử ông luôn đấy - Mặc dù là bạo miệng vậy nhưng lão bà vẫn đi vào trong phòng trong để lại không gian cho hai ông cháu.

- Gia gia, ông tìm cháu có chuyện gì ạ? - Hàn Phong Tuyết lê tiếng hỏi trước

- Phong Tuyết, lại đây ngồi bên cạnh ta - Hàn Thiên Quân cười nói

Hàn Phong Tuyết đi lại cái ghế bên cạnh ông mình và ngồi xuống, không cần hỏi thì cậu cũng đã mơ hồ đoán ra ông mình gọi mình tới đây là vì việc gì

- Phong Tuyết, bây giờ cháu đã là giáo kỹ rồi nhỉ? - Hàn Thiên Quân vào thẳng vấn đề chính

Hàn Phong Tuyết gật đầu rồi định nói " Dạ, sau khi cha cháu qua đời....." thì Hàn Thiên Quân khoát tay áo cắt ngang lời Phong Tuyết

- Trước hết hãy nghe ta nói, hôm nay ở luyện võ đường, lúc đầu nhìn thấy cháu ta cũng đã biết, khí chất của giáo kỹ với người bình thường là hoang toàn khác nhau vì thế ta mới dành một tên trong bảng danh sách cho cháu. Năm ấy, cha cháu cũng giống cháu, bất ký là tu luyện tinh thần công pháp nào cũng không ngưng tụ nổi yếu tố thủy tinh. Bới vì tự ti mà bố cháu một thân một mình quyết định bỏ nhà trốn đi, thế nhưng bảy ngày sau đó bố cháu trở về. Lúc ấy bố cháu đã trở thành một giáo kỹ, từ đó về sau khả năng thiên phú của bố cháu càng ngày càng phát huy dữ dội. Ta nghĩ con và cha con có khi lại giống hệt nhau. Nhưng điều làm ta kinh ngạc là trong có mấy ngày ngắn ngủi như thế mà cháu đã đạt được đến tu vi danh kỹ, khả năng thiên phú của cháu lại còn vượt qua cả cha cháu. Mà tất nhiên khả năng thiên phú là do di truyền, hai chữ "Thiên tài" không đủ để nói hết được về hai cha con cháu.

Thời gian mà Hàn Phong Tuyết và Hàn Liệt tỷ thí, hậu bối của Hàn gia cũng chả ai có thể hiểu được làm sao mà Hàn Phong Tuyết có thể đánh bại được Hàn Liệt, nhưng với Hàn Thiên Quân người có tới 60 năm đạo hạnh thì lại có thể dễ dàng nhìn ra.

Cả hai đều im lặng một hồi rồi Hàn Thiên Quân bắt đầu nói:

- Cháu và cha cháu đều như nhau, đều là thiên tài trong thiên tài, đều bắt chước nhau gạt lão già này, ta nghĩ cháu cũng không đơn giản chỉ là kỹ sư đơn hệ chứ?

Thấy nét buồn rầu trong mắt ông mình Hàn Phong Tuyết có chút mủi lòng, không nỡ giấu ông mình

- Gia gia, những điều ông nói đều không có sai, nhưng cha cháu cũng không cố ý muốn giấu ông. Chuyện của cha cháu ông cũng thấy rồi đấy, chỉ vì lộ chuyện đó với một người thân cận nào ấy mà tin tức đó đã được truyền tới tai người mặc áo hoa kia. Nếu như mà nói không ai báo tin mà người trung niên mặc áo hoa kia lại biết được cha cháu có công pháp tu luyện xong hệ thì chả ai tin được.

Nghe Hàn Phong Tuyết nói, đôi mắt Hàn Thiên Quân như lóe lên một sự tán thưởng "Thằng nhóc này đã trưởng thành rồi". Ông điềm tĩnh nói:

- Cháu nghĩ được sâu xa như thế đúng là đã trưởng thành hơn trước nhiều rồi, cháu và cha cháu đều là do sợ lộ tin tức ra ngoài mà giấu ta phải không? Chuyện của cháu ta tuyệt đối không nói ra cho bất kỹ người nào biết nữa, ta không cho phép chuyện giống như vậy xảy ra với cháu. Nếu ta biết ai dám bán đứng Kiếm Phong ta tuyệt đối không tha cho hắn. 

Hàn Phong Tuyết rất muốn nói tất cả cho ông biết, nhưng cậu phải cố nén xuống, phải nhớ lời mẹ, nhớ lời cha dặn, không thể để lộ quá nhiều tin tức tránh nguy hiểm tìm tới bản thân. Cậu cũng sợ một ngày nào đó ông nội vui mừng chuyện gì đó mà lỡ miệng nói ra thì cũng nguy hiểm. Không những nguy hiểm cho mình mà còn cơ hội cha tỉnh dậy cũng bị đe dọa. 


Đêm đó, sau khi nói chuyện xong với ông thì Phong Tuyết lại nói chuyện với bà đến mãi muộn mà vẫn không hết chuyện .......


Sáng sớm hôm sau, lúc Hàn Phong Tuyết đi tới bên ngoài Tàng thư các, thì bên trong Tàng thư các, tính cả Hàn Thiên Quân và 20 người khác cũng đều đã đến đủ. Hơn chục đôi mắt tức giận đều nhìn thẳng về phía cậu, Hàn Phong Tuyết ngượng ngùng chỉ biết cười để giải vây cho mình, cậu không biết là tất cả mọi người lại hăng hái, tích cực đến sơm như thế. Nhưng tuyệt nhiên cậu lại chẳng nghĩ tới nguyên nhân của sự việc nhiệt tình này là vì họ không có 1 đống kỹ năng đang chờ đợi họ tập luyện như cậu. Tàng thư các có tất cả những kỹ năng hơn một trăm năm mà Hàn Gia đã cất giữ được. Có thể vào trong học tập các loại kỹ năng, các hậu bối Hàn Gia tránh sao khỏi sự ngưỡng mộ dành cho ông cha mình.

- Tất cả mọi người đã đến đủ rồi thì vào trong thôi - Nói xong Hàn Thiên Quân dẫn đầu đi vào trong trước.

Tàng thư các tổng cộng có ba tầng, tầng thứ nhất là đựng những quyển kỹ năng phổ thông, tầng thứ hai là những kỹ năng giáo kỹ , còn về phần tầng thứ 3 thì Hàn Gia đệ tử ít có ai có thể đặt chân lên đó. Có người nói, bên trong tầng 3 đều là những quyển sách lưu trử kỹ năng Tông cấp thậm chí còn có cả kỹ năng Vương cấp. Hàn Phong Tuyết lần đầu được đặt chân tới tàng thư các, lập tứ cậu bị hoa mắt với một đống sách ghi chép các loại kỹ năng được chất đầy phòng. "Không hổ là sách quý cất giữ trăm năm, quả là nhiều thật ấy, đa dạng và phong phú nữa, Có thể ngày hôm nay ta có thể tìm ra được kỹ năng cần thiết đối với mình" - Hàn Phong Tuyết thầm nghĩ trong lòng. 

- Ngũ thúc - Hàn Thiên Quân hô to gọi một ông lão đang quyét dọn tàng thư các. Nghe được tiếng gọi của Hàn Thiên Quân, ông lão ngẩng đầu lên nhìn thân thể đang cúi lom khom dần dần đứng thẳng dậy, đôi mắt có phần hơi đục quét một lượt rồi nhìn Hàn Thiên Quân mỉm cười. Ông lão này cũng là một người tài còn lại sau khi đã qua sự sàng lọc của giang hồ cùng lứa với Hàn Thiên Quân. Hàn Phong Tuyết có chút kinh ngạc, nếu như bình thường không nghe được cách xưng hô của Hàn Thiên Quân thì cậu vẫn không biết ông lão này là trưởng bối của ông nội mình.

Đi vào Tàng thư các, đi qua trước từng hàng giá sách, mọi người thi thoảng lại dừng chân trước một kệ sách nào đó rồi rút một quyển ra xem, tất cả hộ đều đang tìm cho mình một quyển kỹ năng thích hợp. Ham nhiều sẽ bị loạn, muốn học mau đột phá cấp bậc tu vi mới thì phải kỹ lưỡng chọn cho mình một quyển kỹ năng phù hợp, bằng không nhiều mà không thuần thục thì ắt sẽ dẫn tới phản tác dụng. Hàn Phong Tuyết cũng vậy, cậu cẩn thận lựa chọn cho mình một quyển kỹ năng phù hợp. Bỗng nhiên đôi mắt cậu sáng rục lên "Hỏa Vụ", Hàn Phong Tuyết vừa mở vừa xem từng trang một, Kỹ năng "Hỏa Vụ" mang hỏa nguyên tố ngưng tụ thành hình dạng một đám khói của lửa có thể che lấp thân hình, thời gian duy trì kỹ năng là trong vòng 3 giây. Đọc xong phần giới thiệu, Hàn Phong Tuyết mỉm cười mãn nguyện, cậu đã tìm được kỹ năng ưng ý cho mình, có thể trong mắt người khác đây có thể là một loại kỹ năng xàm nhất trong các loại kỹ năng nhưng đối với kỹ năng thiên phú của Hàn Phong Tuyết mà nói thì "Hỏa Vụ" chính là kỹ năng phụ trợ tuyệt vời nhất

- Chính là nó - Hàn Phong Tuyết bắt đầu sao chép. Tàng thư các là nơi không thể mang được sách trong đó ra ngoài, vì thế chỉ có thể sao chép lại lấy cái mà tu luyện thôi. Sau khi sao chép xong, Hàn Phong Tuyết tiếp tục chọn, đi hết các giá sách cũng không phát hiện ra quyển nào thích hợp nữa. Vì thế Phong Tuyết lẳng lặng đi ra ngoài

- Ngươi là con trai của Kiếm Phong? - Hàn Phong Tuyết vừa ra đến của thì nghe đâu một âm thanh già nua từ phía sau vang lại, đó là ông già mà vừa ông nội của cậu còn gọi là Ngũ thúc. Hàn Phong Tuyết quay đầu nhìn về phía ông lão, đôi mắt nhìn thẳng vào ông như có cái gì đó làm cậu kinh ngạc lắm. Cái lưng còng của ông lão giờ đã thẳng được dậy, đôi mắt thâm thúy chả tìm thấy cái vẻ lười nhác mệt mổi vừa nãy đâu cả. Hàn Phong Tuyết lập tức hiểu ra ngay vấn đề của sự thắc mắc trong lòng mình. Nhìn qua nhìn lại thì cái Tàng thư các này cũng chỉ có một mình ông lão này phụ trách dọn dẹp, vậy là chỗ này toàn quyền do ông lão quản lý, hơn nữa ông lão này lại còn là trưởng bối của Hàn Thiên Quân, tu vi ắt hẳn là cao thâm lắm sao lại có thể là một ông lão bình thường được.

- Dạ đúng thưa thúc tổ gia gia - Hàn Phong Tuyết lễ phép đáp lại

- Ây da....... ông trời luôn ganh tị đấng anh tài nhỉ? - Lão nhân thở dài.



Trong sân nhỏ, một con người bị hỏa nguyên tố tầng nhất che đậy, hoàn toàn nhìn không rõ bản chất bên trong. Một lát sau, hỏa nguyên tố tiêu tan mới dần lộ ra bộ mặt non nớt của thiếu niên Hàn Phong Tuyết đang tu luyện kỹ năng mới của mình "Hỏa Vụ"

- Rốt cục cũng nắm giữ được nó rồi, khộng ngờ một loại kỹ năng cấp thấp bình thường dành cho cấp sĩ binh này lại phải tiêu tốn mất 3 ngày mới có thể hoàn toàn thâu tóm nó. - Hàn Phong Tuyết tự lẩm bẩm. Nhưng cậu không biết rằng cái câu nói đó mà bị người khác nghe thấy chắc sẽ bị nó làm cho tức tới phọt cả máu ra mất. Bình thường ra các danh kỹ trung cấp khác mà tu luyện môn kỹ năng này cũng phải mất tới 7 ngày mới may ra có thể luyện thành. Còn cậu, tốn có 3 ngày là đã nằm bắt toàn bộ kỹ năng đó mà vẫn còn than thân trách phận. Sau đó, Hàn Phong Tuyết lại bận rộn dành thời gian của mình để tu luyện kỹ năng mà cha cậu đã để lại cho cậu, như vậy cũng tốt, tăng được thực lực của bản thân. Trải qua 1 tháng tu luyện, Hàn Phong Tuyết đã nắm giữ được 7 loại kỹ năng cấp binh sĩ, trong đó có 2 loại trung cấp và một loại kỹ năng cấp binh sĩ cao cấp. Nhưng đó vẫn không phải là thứ lớn nhất mà Hàn Phong Tuyết thu thập được. Điều làm cho cậu hứng thú nhất là trong khi sử dụng kỹ năng chỉ làm hao tổn hỏa nguyên tố của bản thân còn những thứ khác của nguyên tố thủy tinh thì đều không bị ảnh hưởng gì. Điều này có nghĩa là dù cho Hàn Phong Tuyết có dùng ngũ hệ chiến đấu với người khác thì có thể tăng sức mạnh của nguyên tố gấp 5 lần. Nghĩ tới đây trong lòng cứ như nở hoa, Hàn Phong Tuyết cứ tủm tỉm mãi với sự phát hiện lý thú này của mình. 

Tiếp theo, Hàn Phong Tuyết lại tiếp tục bắt tay vào tu luyện tinh thần công pháp. Muốn đứng cao hơn người khác thì phải bỏ ra sự nỗ lực gấp vạn lần họ. Hàn Phong Tuyết tự đặt ra yêu cầu khắt khe với bản thân, một chút cũng không buông lơi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.