Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 244: 244: Âm Thanh Từ Sâu Trong Linh Hồn




Dạ Nhất hừ lạnh: "Thừa dịp ta bị thương đứng đây khua môi múa mép thì gọi là bản lĩnh?"
Phép khích tướng?
Tưởng Bạch Lăng nàng là con nít ba tuổi sao?
Tĩnh Hàm lại hoàn toàn không nhận ra không khí kỳ quái trong đó.

"Đúng vậy, cô nương nhân lúc cháy nhà đi hôi của, thắng cũng không vẻ vang.

Chúng ta lần đầu gặp mặt, dĩ hoà vi quý có được không?"
Nàng còn tiếp lời Dạ Nhất, ý đồ khuyên giải Bạch Lăng.

Mặc dù không biết vì sao nữ ma tu này lại nhắm vào bọn họ… à không, là nhắm Dạ Nhất đại ca mới đúng.

Hiện giờ Dạ Nhất đại ca đang bị thương, tuy rằng ngôn từ của Bạch cô nương có hơi ác liệt, nàng nhẫn nhịn là được.

Bạch Lăng dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn Tĩnh Hàm:
"Ngươi đây là đang giảng đạo lý với bổn điện?"
"Ngươi nghĩ ma tộc thì có cái đạo lý gì đáng nói?"
"Có phải cảm thấy ta làm vậy rất là tiểu nhân bỉ ổi phải không? Dù sao Dạ Nhất không bị thương thì bổn điện đánh không lại hắn?"
Tĩnh Hàm thầm đáp trong lòng: Còn không phải chính là như vậy sao…
Soạt!
Một dải lụa trắng bỗng bay đến cuốn lấy Dạ Nhất không có sức phản kháng.

Tĩnh Hàm kinh hô: "Ngươi muốn làm gì! Dạ Nhất đại ca!"
Tĩnh Hàm không kịp suy nghĩ tại sao, chỉ thấy Bạch Lăng lạnh lùng nâng tay lên, thả ra ma lực hoàn toàn đi vào trước ngực Dạ Nhất.

Thân thể Dạ Nhất chưa đến gần đã bị đánh bay ra xa!
Không!
Ầm---!!
"Phốc!" Dạ Nhất phun ra một búng máu.

Hắn vốn đã trọng thương bây giờ chính xác chỉ còn treo một hơi, cố gắng chống đỡ không ngất đi.


Dạ Nhất nghiến răng, chỉ muốn hung hăng xé rách khuôn mặt làm hắn chán ghét này!
"Sao? Không phải muốn anh hùng cứu mỹ nhân à, bổn điện thành toàn cho ngươi còn gì?" Bạch Lăng ánh mắt bỗng trở nên thị huyết, môi nở nụ cười lạnh.

Tĩnh Hàm chưa nói đã nghẹn lại giữa cổ họng!
Nàng biết Bạch Lăng nói cho nàng nghe.

Một chưởng đó nguyên bản là đánh trên người nàng.

Nhưng Dạ Nhất nói có bản lĩnh thì nhắm vào hắn nên mới chịu thay nàng.

Hắn đang bị trọng thương a!
Điện chủ Bạch điện của ma giới, người khác ác, nàng chỉ biết càng ác hơn!
Tĩnh Hàm cắn chặt môi.

Chẳng lẽ vừa thoát khỏi nam nhân kia thì vẫn phải chết trong tay Bạch Lăng sao?!
Bạch Lăng lạnh lùng, không vui nói: "Yên tâm, bổn điện sẽ không giết các ngươi."
Tĩnh Hàm sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ nàng sẽ nói như vậy.

"Đừng vội mừng, lập tức cút khỏi Vạn Ác Thành, nếu còn để bổn điện thấy mặt các ngươi thì thấy một lần giết một lần!" Bạch Lăng hừ lạnh.

Dạ Nhất trong lòng hừng hực lửa giận, hối hận vì sao mình không giết nàng!
Nhìn Bạch Lăng kiêu ngạo xoay người, bóng dáng trùng điệp với năm năm trước, làm người giận sôi!
Không!
Giết nàng là chuyện nhỏ, Bạch Lăng căn bản không biết sợ chết là gì.

Hắn phải giẫm nát kiêu ngạo của nàng, để nàng không bao giờ có thể dùng ánh mắt khinh thường đó nhìn hắn!
................!
Ầm vang---!!
Bên này, trong vòng xoáy, Dung Mị có chút ngoài ý muốn.

.


truyện tiên hiệp hay
Đã lâu lắm rồi không gặp được người có thể làm đối thủ của nàng.

Linh lực của hắn cũng quái dị, không nhìn ra là hệ linh căn nào, vậy mà có thể chống lại ma khí.

Hơn nữa ma khí của nàng không phải loại bình thường, đó là Thiên Ma dung nhập trở thành ám nguyên tố!
Dung Mị đối hắn có vài phần tò mò.

"Đấu với bản tôn mà dám thất thần, ngươi là người đầu tiên."
Dung Mị hơi co rụt tròng mắt, nam nhân thế như sét đánh, tay hoá thành trảo lao thẳng tới yết hầu của Dung Mị.

Oanh!
Thân mình hơi ngửa ra sau, cổ tay chống đỡ trước cổ bị chụp được, Dung Mị cảm thấy mặt bị gió thổi hơi nóng rát nhưng cũng không bằng đau đớn từ trên tay truyền tới.

Ầm ầm ầm!
Ma khí cùng với linh khí không xác định mãnh liệt quanh quẩn, giống như là vũ khí vô hình!
Nam tử nắm được cổ tay Dung Mị, không nghi ngờ gì là nắm quyền chủ động trong tay, lần lượt bức nàng tới góc chết!
Nam tử hung ác thị huyết nói ra một chữ "chết".

"Đến đây đi! Xem hôm nay rốt cuộc là hươu chết về tay ai!" Dung Mị nhướng mày, quyến rũ cười nói, trong mắt lại âm thầm ngưng tụ huyền quang thâm trầm lạnh thấu xương.

Dung Mị không biết rằng, tươi cười của nàng tiến vào trong mắt nam tử làm hắn có trong giây lát cứng đờ.

Thịch!
Sâu trong linh hồn bỗng nổi lên một trận run rẩy!
Hình hoa sen trắng ở trước ngực nam tử phát ra từng đợt ánh sáng lập loè, thần bí thuần khiết.

Không được-----
Chỗ sâu linh hồn hiện lên hai chữ như vậy, rõ ràng không nghe thấy âm thanh gì, nhưng mạnh mẽ trôi nổi trong đầu hắn.

Không được… cái gì?

Vù---!
Dung Mị không phát hiện điều dị thường này, chỉ là chưa đợi nàng hồi phục tinh thần nam tử đã rút tay thối lui rất xa, một tay hắn để trên ngực, tóc rũ thấp thấp yêu mị nói không nên lời.

Tình huống thế nào?
"Ngươi giở trò gì với bản tôn?" Nam nhân nhìn Dung Mị ánh mắt tràn ngập sát khí.

Dung Mị khó hiểu, nàng còn chưa làm cái gì?
Nam nhân đè nén linh hồn chấn động, đây là lần đầu tiên hắn bị như thế này vì vậy liền mặc định là do Dung Mị.

Hắn cực kỳ không thích cảm giác bị ràng buộc, nghĩ vậy, sát khí càng thêm nùng liệt.

Thái độ đối với Dung Mị là nhất định phải giết!
Một nguồn linh lực cuồng bạo uy lực đủ để hủy thiên diệt địa từ thân thể nam nhân phóng ra, chớp mắt bao quanh Dung Mị.

Dung Mị không dám khinh thường, nhưng cũng không vì bị kiềm chế mà dừng động tác, thân hình như chim yến bay nhảy trong gió xoáy, tóc dài như vẩy mực khiêu vũ bừa bãi tuyệt đẹp.

Nam nhân ngước mắt, mỗi một chuyển động của Dung Mị đều làm trái tim hắn đập nhanh một phần.

Không được-----
Ai đang nói!
Nam nhân ôm ngực, đóa hoa sen trắng trước ngực càng thêm rực rỡ chân thật.

Không được….

cái gì?
Là không muốn bản tôn giết hắn sao?
Không có hồi đáp.

Âm thanh kia đã biến mất, đem theo cả khối đá vô hình đè nặng lồng ngực cũng biến mất, giống như đang khẳng định suy nghĩ của hắn.

Nam nhân thầm hít một hơi sâu.

Đáng chết!
Nếu không có sự cố ngày hôm nay, hắn cũng không biết trong linh hồn mình lại có thứ như thế tồn tại!
Xem ra chỉ có thể tạm buông tha hắn!
Cùng lúc, Dung Mị phá vòng vây mà ra, nhưng trước mắt đã không thấy bóng dáng của nam nhân mắt tím.


"Quân thượng!"
Cơn lốc tan đi, Bạch Lăng thấy chỉ có một mình Dung Mị đứng bên trong.

"Người đâu rồi?"
Dung Mị lắc đầu: "Chạy."
"Chạy?" Nam nhân kia không giống người sẽ lâm trận bỏ chạy.

Dung Mị cũng nghĩ như vậy, huống hồ…
"Thực lực của nam nhân kia ở trên bổn quân." Dung Mị nhàn nhạt nói.

Bạch Lăng: "Vậy phải làm sao? Còn muốn đuổi bắt hắn nữa hay không?"
"Cần thiết phải!" Dung Mị không do dự khẳng định.

"Thời điểm này quỷ tộc xuất thế, nếu bình thường tiểu nhân vật thì không sao, nhưng hắn ta quá mạnh, tuyệt đối không thể để hắn làm hỏng đại sự của chúng ta!"
Trong mắt Dung Mị mấp máy ánh sáng, toàn thân phát ra khí thế tự tin chỉ có người cầm quyền mới có được.

"Đúng rồi, những người khác..."
"Yên tâm, vẫn còn sống, ta chỉ bảo bọn họ ra khỏi Vạn Ác Thành thôi."
Bạch Lăng hừ hừ hai tiếng tỏ vẻ bất mãn.

Nếu không phải quân thượng không cho giết, nàng nhất định sẽ không để bọn họ sống sót rời khỏi đây.

Đặc biệt là cái tên tử biến thái kia thực lực cao hơn nàng, để lại hắn giống như lưu lại mối hoạ ngầm, không giết luôn chẳng lẽ còn giữ lại ăn tết?
Như này không phù hợp với tác phong của Bạch Lăng nàng!
Thực ra Dung Mị nghe cuộc đối thoại của bọn họ cũng có nắm bắt.

"Bạch Lăng, theo ta thấy Dạ Nhất không phải kiểu người vô cớ hận thù, hay là năm năm trước ngươi thực sự làm cái gì đó với hắn?"
Bạch Lăng nhún vai: "Đến hắn là ai ta cũng không nhớ."
Dung Mị: "......."
Được rồi.

Xem ra chỉ có thể ở một bên cầu nhiều phúc cho hai người bọn họ.

Không chết người là được.

"......".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.