Hoa Thiên Nhiêu thống khổ rên một tiếng, ‘tình tứ’ chống lại đôi mắt hồng sắc bên trong vi mạo kia.
“Quân Quân, có gì từ từ thương lượng,
người ta là nghe cái Quân Lạc Phàm tiểu tử kia muốn bắt nạt ngươi, người ta liền lập tức trở về. Ngươi không sao chứ? Đem chân lấy ra, nhân gia
giúp ngươi đi báo thù.” Hoa Thiên Nhiêu hai mắt đẫm lệ nói, nếu là người khác nhìn thấy có lẽ đã sớm mềm lòng, bất quá Quân Mộ Khuynh lại là một ngoại lệ.
Quân Mộ Khuynh mặt đen thui, lực đạo
chẳng những không giảm mà còn tăng lên không ít, nàng cúi người xuống,
lạnh lùng nói: “Lần sau, ta sẽ đem tiểu đệ đệ của ngươi cắt rụng!” Nói
xong, Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn hạ thân Hoa Thiên Nhiêu một cái, giơ
chân lên, phất ống tay áo tiêu sái rời đi. (Vâng, mấy thánh biết ‘tiểu đệ đệ’ là cái chi chớ.)
Một đám người của Quân gia, cùng với mấy vị lão sư của Nam Ngưng học viện đang đứng gần đấy, nhìn bóng lưng ly
khai của Quân Mộ Khuynh, khó khăn nuốt nước miếng, tay không tự chủ che
nửa dưới, lăng lăng nhìn Hoa Thiên Nhiêu đang há hốc mồm nằm trên mặt
đất.
Trì Lâm trong nháy mắt cảm thấy vô cùng
vui mừng, trong lòng âm thầm thề, từ nay không bao giờ đi trêu chọc cái
‘Xích Quân’ kia nữa, sau này nếu thấy hắn nhất định phải đi đường vòng,
quá vạm vỡ!
Hoa Thiên Nhiêu xoa xoa ngực, chậm rãi
bò dậy, liền thấy mấy trăm đôi mắt bắn thẳng đến trên người, sắc mặt
cứng đờ, mặt mũi hôm nay đều bị vứt hết rồi a. (cho đáng đời, hahaha)
Quân Mộ Khuynh cũng không trở về Quân
gia mà hướng cửa thành Phù Thủy trấn đi tới, vừa đánh Hoa Thiên Nhiêu
một trận trong lòng thoải mái hẳn đi, nàng ghét nhất là bị người khác
tính toán, kiếp trước, vì bị tính toán mà nàng bị đẩy vào bầy sói, ai sẽ ngờ được, một tiểu hài mười tuổi đang trong độ tuổi ăn chơi lại bị
người nhà vô tình đẩy vào bầy sói.
Đi tới cửa thành, Quân Mộ Khuynh thu hồi tâm tư, mới phát hiện nguyên bản cửa thành trước vốn náo nhiệt người
đến người đi nay phá lệ mà yên tĩnh, từng nhà đều đã sớm đóng cửa.
“Ngu xuẩn!” Hai chữ lạnh lùng vang lên
trên đường cái yên tĩnh, Quân Mộ Khuynh tùy ý liếc mắt nhìn xung quanh,
hướng cửa thành đi đến.
“Xích Quân, ngươi chờ một chút!” thanh
âm cấp thiết vang lên từ phía sau, thoáng một cái liền thấy Phong Diễm
thở hồng hộc đứng trước mặt.
“Làm cái gì?”
“Ngươi không thể ra, bên ngoài có linh
thú.” Phong Diễm vội vàng nói, hắn cũng không biết mình sao lại thế, khi thấy nàng hướng cửa thành đi tới liền lập tức đuổi theo.
“Ta không có nói là muốn đi ra ngoài,
ngươi suy nghĩ nhiều.” Quân Mộ Khuynh đạm mạc nói, nàng chỉ là muốn lên
tường thành nhìn một chút thôi, lại nói, coi như là đóng cửa thành,
nhưng quạ là ma thú có thể bay, đóng cửa thành có tác dụng sao?
“Ta…”
“Hừ! Xích Quân tự cho mình là bảy cấp
đại kỹ sư liền không đem thứ gì để vào mắt, chết cũng chẳng ai thèm nhặt xác.” Âm thanh châm chọc quen thuộc ở phía sau Phong Diễm truyền đến,
một cái mặt đen già nua của Lôi Tố chậm rãi đến gần Quân Mộ Khuynh,
trong mắt tràn đầy lửa giận nếu có thể làm người khác chết cháy thì
không biết Quân Mộ Khuynh đã chết cháy bao nhiêu lần.
Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, thanh âm
lạnh như băng từ trong vi mạo truyền ra: “Bản công tử tự cho là đúng
cũng không là gì, bất quá có vài người có hay không cũng quá vô dụng đi, bảy cấp huyễn kỹ sư chết ở trên tay hai cấp huyễn kỹ sư, mười cấp huyễn kỹ sư thì chạy trốn rồi cố ý làm mình bị thương, về nhà cáo trạng?”
Sắc mặt Lôi Tố trong nháy mắt biến thành màu gan lợn, nuốt không trôi, thân thể lảo đảo hai cái, thiếu chút nữa là ngất.
Nhi tử bị ‘hắn’ đánh chết không nói, Lôi Nhan sở dĩ đào tẩu là trở về thông tri cho chính mình, bây giờ lại bị
‘hắn’ nói thành chạy trốn về cáo trạng, có thể không tức sao?
Phong Diễm bên cạnh nghe âm thầm thở
phào nhẹ nhõm, vừa rồi hắn còn lo nàng có hay không chịu thiệt, hiện tại xem ra, ở trước mặt nàng chịu thiệt chỉ có thể là người khác, ai có thể khiến nàng chịu thiệt được đây? Hai cấp huyễn kỹ sư đánh chết bảy cấp
huyễn kỹ sư, làm mười cấp Lôi Nhan phải bỏ chạy, nếu lúc đó hắn ở đấy
thì tốt rồi, muốn nhìn một chút xem nàng là làm như thế nào.
Nếu như Phong Diễm biết Quân Mộ Khuynh
không chỉ là đấu kỹ sư mà còn là võ sĩ, chỉ sợ cũng sẽ không có một màn
nghi hoặc ngày hôm nay.
Quân Mộ Khuynh không phát hiện tâm tư
người bên cạnh, hồng sắc thân ảnh vượt qua Phong Diễm, tiến lên ‘tốt
bụng’ hỏi thăm: “Lôi trưởng lão không sao chứ? Ta nghe nói các hạ tối
hôm qua hôn mê bất tỉnh, không biết đường đường Lôi gia trưởng lão chi
nhánh gặp chuyện gì mà hưng phấn đến ngất?” nàng cố ý đem “Trưởng lão
chi nhánh” nhấn mạnh, chính là nhắc nhở Lôi Tố, hắn bất quá cũng chỉ là
một trưởng lão chi nhánh mà thôi.
Tối hôm qua ta không tức chết được ngươi, hôm nay liền làm ngươi phun một ngụm máu! Đây chính là mục đích của Quân Mộ Khuynh.
“Ngươi…” Lôi Tố trừng Quân Mộ Khuynh, ngay cả tai cũng biến thành màu gan lợn.
“Lôi trưởng lão, ta vừa mời Xích Quân
công tử giúp đỡ Phong gia chống thú triều, trưởng lão nếu muốn báo thù
cũng nên nhìn mặt mũi Phong gia.” Phong Diễm trừ lúc nói chuyện với Quân Mộ Khuynh không có ngạo mạn ra còn những người khác mặc kệ là ai, ngữ
khí của hắn đều lộ ra mấy phần ngạo nghễ.
Quân Mộ Khuynh chau chau mày, chậm rãi
xoay người, hiển nhiên không ngờ Phong Diễm sẽ đứng ra vì mình, thậm chí là che chở, hay là…hắn phát hiện ra cái gì?
Lôi Tố hít sâu một hơi, nhắm hai mắt
lại, để tâm tình lắng xuống, nhanh chóng rời đi, hắn quét một vòng thấy
mọi nhà đều đóng chặt cửa, cũng thở phào nhẹ nhõm, bằng không những lời
vừa nãy truyền tới bổn gia, chỉ sợ hắn sẽ bị phế chức vị trưởng lão,
hiện giờ Lôi gia không thể cùng Phong gia trở mặt.
“Sau này cẩn thận một chút.” Phong Diễm
nhìn bóng lưng Lôi Tố ly khai, thì thào nói, hắn biết nàng chính là Quân Mộ Khuynh, không ngờ một vị tiểu thư nhu nhược lại là song hệ thiên
tài, hoàn hảo nàng ly khai Quân gia, bằng không ba năm tới mình nhất
định sẽ bại rất thảm, Quân gia có một Quân Lạc Phàm là đủ rồi.
“Ngươi biết cái gì?” sắc mặt Quân Mộ Khuynh trầm xuống, nhiệt độ xung quanh cấp tốc giảm xuống.
Phong Diễm xoay người, nhìn thẳng con
ngươi đỏ đậm dưới vi mạo kia: “Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ
nửa chữ về ngươi, chuyện tối ngày hôm qua, cũng sẽ không có ai tiết lộ.” Nói xong, hắn liền xoay người rời đi, hắn là hâm mộ nàng, có thể liều
lĩnh thoát ly Quân gia, thậm chí tự tay giết chết người Quân gia.
Quân Mộ Khuynh sửng sốt một chút, nghi
ngờ nhìn bóng lưng Phong Diễm ly khai, không mình lúc nào thì bị phát
hiện, Phong Diễm không chỉ đoán được thân phận của nàng mà còn biết được lo lắng trong lòng nàng, bất quá câu trả lời của hắn lại làm nàng thấy
yên tâm, quả nhiên, tứ đại gia tộc chẳng ai muốn đem chuyện tối qua tiết lộ, không muốn một nhà Quân Ly trở lại bổn gia.
“Quân Quân…” thanh âm quen thuộc vang
lên thành công kéo mạch suy nghĩ Quân Mộ Khuynh lại, huyệt thái dương
của nàng cũng giật giật hai cái.