Hỏi bọn hắn có muốn không? Này có thể
muốn sao? Mặc kệ là địa vị hay mặt mũi, hai cái ma hạch này dù có trân
quý bọn họ cũng sẽ không muốn, bốn người lập tức lắc đầu.
Tươi cười dưới vi mạo càng sâu hơn,
nhiệt độ xung quanh tăng lên không ít, Quân Mộ Khuynh chậm rãi xoay
người, cười khanh khách nói với Lôi Tố: “Lôi trưởng lão, hiện tại ngươi
còn nói này không phải là của ta sao?” tâm tư Lôi Tố đừng tưởng rằng
nàng không biết, giết con của hắn, chỉ là lúc đó nàng không giữ được lực đạo, nhưng mà, từ lúc biết đó là người của Lôi gia, nàng không hề cảm
thấy hối hận.
Lôi Tố nắm chặt tay, chỉ sợ lý trí mình
sụp đổ mà hạ thủ người trước mặt, mấy ngày trước chết một Xích Quân thì
không sao, nhưng hiện giờ Xích Quân đã là học sinh được chính Long Thiên mời, còn có Phong gia nâng đỡ, muốn giết ‘hắn’ đã không phải là chuyện
dễ dàng.
“Ngọc thiếu gia, thứ này sợ là của Xích
Quân rồi, lần sau công tử nhớ nhanh tay một chút.” Quân Mộ Khuynh tươi
cười châm chọc nói.
Ngọc Phác vẻ mặt lồi lõm từ hồng biến
thành đen, cuối cùng căm tức nhìn Quân Mộ Khuynh, bàn tay nắm chặt phiến ngọc bảo, Ngọc Phác hắn trước giờ chưa từng bị người ta nhục nhã như
vậy.
“Các ngươi ai còn muốn?” Quân Mộ Khuynh
cố ý cầm ma hạch lắc lư hai cái, không ít người thấy đều nhìn chằm chằm, nhưng không ai dám lên tiếng, nàng ưu nhã đem ma hạch nhét vào tay áo,
kỳ thực là thuận tay đem ma hạch bỏ vào trong mặt không gian.
Ai dám muốn? Có Long Thiên là chỗ dựa vững chắc, ai dám dành với hắn?
Quân Mộ Khuynh nhìn bộ dáng kinh ngạc
của Lôi Tố trong lòng hết sức thống khoái, có Nam Ngưng học viện ở đây,
Lôi Tố muốn làm gì cũng phải nhìn sắc mặt lão đầu kia, lần đầu tiên nàng cảm thấy, có một chỗ dựa vững chắc thật là tốt a, nếu đổi lại là mấy
ngày trước, ma hạch này sao có thể thuộc về nàng được.
“Tất cả giải tán đi, mong rằng ngũ đại
gia tộc phái người thủ ở cửa thành, tránh ma thú đột nhiên xông vào.”
Trên mặt Long Thiên tràn đầy tươi cười, đi tới bên người Quân Mộ Khuynh, hai mắt lạnh lùng nhìn Lôi Tố như muốn nói: Ta xem ngươi, ngươi dám hó
hé, cẩn thận ta làm cho Lôi gia thu hồi chức trưởng lão của ngươi.
Tất cả mọi người nhao nhao ly khai, ngũ đại gia tộc lưu lại vài người còn lại cũng ly khai.
Lôi Tố xoa xoa trán, xoay người ly khai, một bụng nộ khí cũng chỉ có thể kiềm chế ở trong lòng, Long Thiên nổi
tiếng bao che khuyết điểm, hơn nữa hắn so với Quân Tế khó đối phó hơn.
“Tiểu gia hỏa, trước ta không biết ngươi sao có thể một quyền đánh chết nhi tử Lôi Tố, bất quá giờ thì ta biết
rồi, ha ha ha… Lão phu rất chờ mong ngươi đến Nam Ngưng học viện.” Long
Thiên ngửa mặt lên trời cười to, nhanh chóng ly khai, tiếu ý tốc hành
trong mắt, hắn đã lâu không có vui vẻ như vậy, lần này, so với lần trước nhìn thấy tiểu tử kia còn hài lòng hơn.
Quân Mộ Khuynh nhíu mày, lại bị hắn phát hiện, người phụ trách đúng quả không hổ danh, chỉ nhìn một lần liền
biết, có thể phát hiện được nàng đem đấu kỹ dung tiến lực lượng võ sĩ,
đây chính là phát hiện lúc trước khi nàng ở trên núi Linh Lung, mà nhi
tử Lôi Tố chính là con thành phẩm thí nghiệm đầu tiên, nàng chỉ không
ngờ là lực lượng lại lớn đến vậy.
“Xích Quân công tử, không biết ngươi có
phải hay không…” Ninh Lãng đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, cẩn thận hỏi từng li từng tí.
“Không có, ngũ sắc linh lung quả không
cho ta thêm nguyên tố khác.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, Ninh Lãng
trước giờ im lặng nay cũng khác thường, ngũ đại gia tộc chỉ có mỗi Bạch
gia là yên lặng nhất, không tranh không cướp, cũng không ngạo mạn, lại
càng không như các gia tộc khác, tìm một cái tiểu tử gây phiền phức. Với lại nàng cũng không nói sai, nàng có sẵn trong người năm loại nguyên
tố, ăn ngũ sắc linh lung quả cũng không đem nguyên tố thứ sáu tới cho
nàng.
Ninh Lãng lập tức thở phào nhẹ nhõm, hắn lau mồ hôi trên trán, xoay người ly khai, gánh nặng trong lòng cũng đã rơi xuống.
Quân Mộ Khuynh trả lời làm người khác
nghe được đều thở phào nhẹ nhõm, song hệ đấu kỹ sư đã là nghịch thiên,
huống chi còn là hai loại nguyên tố tương khắc, nếu như ‘Xích Quân’ còn
ra thêm một nguyên tố nữa, không cần so sánh cũng có thể biết hắn chính
là đệ nhất thiên tài của Thiên Không đại lục.
Quân Lạc Phàm liếc mắt nhìn bóng lưng
Quân Mộ Khuynh, lắc mình ly khai, trên người ‘Xích Quân’ có quá nhiều ẩn số, tựa như người trên trời rơi xuống, không biết từ đâu tới, cũng
không biết có mục đích gì.
“Quân Quân, ngươi có muốn cùng ta hồi
khách sạn không?” Hoa Thiên Nhiêu đáng thương nhìn Quân Mộ Khuynh, không khỏi cảm thấy đáng tiếc lúc nãy, bao nhiêu cơ hội tốt chỉ có mình hắn
với Quân Quân hai người thôi, thế mà mới kêu một tiếng Quân Quân lũ quạ
đáng ghét kia tới, cuối cùng thành một trận tranh đấu, ngay cả vạt áo
của Quân Quân hắn cũng không chạm tới được. (Ca ăn ở sao mà mới kêu
người ta một tiếng là quạ tới rồi. haha)
“Không cần, Phong Diễm, chỗ các ngươi
còn chỗ ở chứ?” Cùng Hoa Thiên Nhiêu ở một chỗ? Không đời nào, nàng mới
không ở một chỗ với hắn, nàng phải cách xa cái tên nhân yêu kia ra một
chút, đây mới là quyết định tốt nhất.
Phong Diễm giật mình một chút rồi lập
tức cười tươi: “Có, chỉ cần ngươi tới.” Chỉ cần nàng muốn, Phong gia
vĩnh viễn đều có chỗ cho nàng.
“Quân Quân…”
“Vậy đi thôi.” Quân Mộ Khuynh nhanh
chóng đi nhanh đến trước mặt Phong Diễm, né Hoa Thiên Nhiêu, nàng hoài
nghi có phải hay không xương của người này có vấn đề, cứ thích dựa vào
người khác.
Phong Diễm cười liếc mắt nhìn Hoa Thiên
Nhiêu, đi phía sau Quân Mộ Khuynh, nụ cười kia bao hàm rất nhiều, có
thông cảm, có khiêu khích, còn có chút hưng phấn, thậm chí ngay hắn cũng không phát hiện được là mình đang khẩn trương. (Thêm 1 ca lọt vào lưới
tình của cô nàng 10 tuổi)
Hoa Thiên Nhiêu nhìn một mạt thân ảnh đỏ đậm chậm rãi rời đi, cũng không đi theo mà đứng lại tại chỗ, khóe miệng lộ ra một ý cười sâu xa, lắc mình biến mất ở cửa thành, hắn không phát
hiện được nụ cười ấy của hắn thiếu chút nữa làm mấy người đang gác ở cửa thành hồn bay mất.
Lôi Tố trở lại Lôi gia, tiện tay oanh
tạc mấy gốc đại thụ, dù thế thì lửa giận của hắn vẫn chưa tiêu được, hắn xanh mặt đứng một chỗ ngưng tụ đấu kỹ hung hăng nện xuống đất, xung
quanh lập tức bụi bay mù mịt.
“Trưởng lão, nhi tử trưởng trấn Ngọc Phác cầu kiến.” Lôi Sương cẩn thận từng ly từng tí đi đến sau lưng Lôi Tố, cung kính nói.
“Không gặp!”
“Thế nhưng Ngọc công tử nói hắn có biện
pháp đối phó Xích Quân.” Lôi Sương tiếp tục nói, thanh danh ở bên ngoài
của Xích Quân mọi người chỉ là ấn tượng mơ hồ, nhưng với ngũ đại gia tộc mà nói sớm đã sôi trào, song hệ đấu kỹ sư, ai cũng muốn lôi kéo, chỉ
tiếc thiên hạ không có tường nào cũng chặn được gió, lần đi núi Linh
Lung ấy cũng không phải chỉ có ngũ đại gia tộc.
“Để hắn vào.” Nhắc tới ‘Xích Quân’, Lôi
Tố thiếu chút nữa muốn tức chết, đối với kẻ địch muốn giết mà không thể
giết, trên đời này không có gì thống khổ hơn cảm giác này.
“Dạ.”
“Đúng rồi, hôm nay Quân gia có động tĩnh gì không?” Quân Mộ Khuynh, Xích Quân, kiếp này hắn Lôi Tố cùng từ
“Quân” chắc chắn là có xung khắc, hắn nhất định sẽ giết hai người kia,
nhưng hai người kia đều có chỗ dựa, Lôi Tố càng nghĩ càng giận, sát ý
đối với Xích Quân cũng càng tăng.
Lôi Sương thấy Lôi Tố nhắc tới Quân gia
trên mặt cũng xẹt qua một tia khinh bỉ. “Không có” phế vật Quân gia thì
có thể gây ra động tĩnh gì.
“Để hắn vào đi.” Hắn đảo muốn xem cái thiếu niên não tàn kia có thể có cái dạng mưu kế tốt gì.