Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 3 - Chương 134: Hóa ra là con chim



Edit : Hoa Thiên

Bọn họ chỉ thấy một mảnh kim sắc quang mang từ trên trời chợt lóe lên, xung quanh liền khôi phục một mảnh yên tĩnh.

Quân Đan chạy nhanh về phía trước, âm thanh mới rồi, hắn nghe qua một lần, đó là tôn tiểu thư, tôn tiểu thư lúc đi, nàng còn cùng gia chủ ầm ĩ một trận, hắn còn nhớ âm thanh của tôn tiểu thư, như vậy nói cách khác, tôn tiểu thư đánh nhau với ai!

Một màn khói đen bay qua, trên không trung đừng nói là bạch đỉnh quạ, chính là lông chim của bạch đỉnh quạ cũng không còn ại một cọng, Hắc Dực há miệng, ngây ngốc nhìn Quân Mộ Khuynh, linh thú a… Thế nào mỗi con linh thú ở trong tay của chủ nhân, giống như là củ cải vậy, một ngày tính khiêu chiến cũng không có?

Quân Mộ Khuynh rơi xuống trên mặt đất, vỗ vỗ tay, vừa định nói chuyện, liền nghe thấy trên bầu trời rung động, nàng nghi hoặc liếc mắt nhìn Thiểm Điện, “Lại là bạch đỉnh quạ?” Tại sao có thể có nhiều bạch đỉnh quạ như vậy xuất hiện?

“Vâng.” Thiểm Điện gật gật đầu, ánh mắt lộ ra một tia băng hàn, Thánh Thú uy hiếp lập tức hiện ra.

Hắc Dực lảo đảo bước chân, té lăn trên đất, đầu nó đổ mồ hôi lạnh, hoảng sợ nhìn Thiểm Điện, uy áp Thánh Thú, ngay cả thần thú cũng không chống đỡ được, thực sự là khí tức đáng sợ, nó hiện tại toàn thân đều đang run rẩy, không có một khắc nào là không sợ hãi.

Sau khi uy áp Thánh Thú lộ ra, âm thanh trên bầu trời cũng không còn vang lên, bạch đỉnh quạ cảm giác được uy áp ma thú cao cấp, đều rối rít thoái lui, không có người nào dám đi lên.

Quân Mộ Khuynh nghi ngờ nhìn không trung, tại sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều bạch đỉnh quạ như vậy, nàng không tin trên đời này, chỉ có một con hồng đỉnh quạ, nếu như Ma Vực rừng rậm là rừng rậm lớn nhất trên đại lục, vậy thì trong rừng rậm thứ gì không có, huống chi là một con hồng đỉnh quạ.

“Chủ nhân, những bạch đỉnh quạ đó lại tới.” Gương mặt Thiểm Điện bình tĩnh, uy áp Thánh Thú cũng không sợ hãi, chẳng lẽ đối thủ của đối phương, cũng là Thánh Thú, Ma Vực rừng rậm xuất hiện Thánh Thú, không phải là chuyện gì kỳ quái, hắn cũng là Thánh Thú, sao có thể nói trên thế giới này không có Thánh Thú được.

Thiểm Điện lập tức nhảy lên, hắn đi tới bên người Quân Mộ Khuynh, “Chủ nhân a, ngay cả uy áp Thánh Thú cũng không thể khiến chúng nó quay về!” Dựa vào, chẳng lẽ là có Thánh Thú ở đây chỉ huy chúng nó? Thánh Thú gì mà nhàm chán như thế!

Quân Mộ Khuynh vừa định nói chuyện, một cỗ khí tức nóng rực nhào tới trước mặt, thân ảnh đỏ rực ưu nhã từ đằng xa đi tới, mang trên mặt nhàn nhạt mỉm cười, đôi mắt nhìn chằm chằm Quân Mộ Khuynh, không bỏ qua chút gì trên mặt nàng.

Thật sự là Thánh Thú!

Thiểm Điện thiếu chút nữa thổ huyết, con Thánh Thú này lực lượng ở trên nó, nếu như là thật đánh nhau, vậy thì Bá Hiêu ở đây mới là đối thủ của nàng a, xuất sư bất lợi, vừa ra khỏi cửa, liền gặp được một con Thánh Thú.

“Ta không thích có người cản đường của ta.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, nàng không biết ma thú trước mắt, có phải là con kia hay không, dám chặn đường của nàng, vậy cũng đừng trách nàng không khách khí!

“Ta muốn giữ người lại, không ngờ không giữ được.” Hồng y nữ tử mỉm cười nhìn Quân Mộ Khuynh, âm thanh ưu nhã, mang theo nhè nhẹ mê hoặc.

Thiểm Điện cùng Hắc Dực ngược lại đều hít một hơi, còn có người, không đúng, thú dám làm càn ở trước mặt chủ nhân chúng nó như vậy, nó là không muốn sống, hay là không muốn mạng nữa? Không biết như vậy, sẽ rất nhanh mất mạng sao?

Nghĩ tới đây, Thiểm Điện cùng Hắc Dực không thể không bội phục ma thú trước mắt, ma thú trong Ma Vực rừng rậm chính là không giống nhau, nói chuyện vậy mà lại so với chủ nhân chúng nó còn muốn cuồng vọng hơn, thực sự là không nhìn ra được.

“Ồ? Chỉ bằng đỉnh quạ của ngươi?” Trên người Quân Mộ Khuynh tản mát ra khí tức nguy hiểm.

Thiểm Điện Hắc Dực đều lui về phía sau một bước, nhìn Thánh Thú đối diện, nhẹ giọng lắc đầu, đây không phải là muốn chết sao? Dám nói như vậy với chủ nhân chúng nó.

“Còn có ta.” Hồng y nữ tử ưu nhã cười, nàng muốn ăn nhân loại trước mặt, tẩm bổ một phen.

Khí tức mê người này, ăn nhân loại này rồi thì sẽ mạnh hơn gấp trăm lần bất cứ nhân loại nào, còn có một thân đỏ rực này, chính là nàng khát khao có được, nhân loại này có, vậy thì nàng càng muốn ăn nàng!

Hai mắt nàng chăm chú khóa chặt Quân Mộ Khuynh, dục vọng trong mắt, ngay cả mấy phần ưu nhã trên người nàng cũng chống đỡ không được, lúc này nếu là nam nhân, nhất định sẽ bị nàng mê hoặc, nhưng mà đứng đối diện nàng lại là một nữ nhân, bất luận mị lực gì của nàng đối với Quân Mộ Khuynh trước mặt đều bằng không.

Thiểm Điện hung hăng phun một ngụm, bước đi đến trước mặt nữ tử kia, “Ta cho ngươi biết, cách chủ nhân ta xa một chút!” Khi tức Thánh Thú trào ra.

Thiểm Điện nổi giận, còn chưa từng có người nào dám nói với chủ nhân hắn như vậy, cho dù là thú cũng không được, Thánh Thú càng không được, dám nói lời vô lễ với chủ nhân hắn như thế, vậy cũng chỉ có chết!

“Mục tiêu của ta không phải ngươi, là nàng.” Nữ tử lè lưỡi, lộ ra nụ cười mê hoặc lòng người, đều là Thánh Thú, Thánh Thú trước mặt, thực lực kia vẫn thua kém nàng rất xa.

“Hay là nói, chủ nhân của ngươi, không dám ứng chiến?” Thánh Thú nhận chủ, thực sự là chuyện lạ trong thiên hạ, ánh mắt hồng y nữ tử nhìn Thiểm Điện, cũng lộ ra mấy phần khinh thường, càng không đem Thiểm Điện để vào mắt.

Nha đầu trước mặt, căn bản cũng không có cái gì, cho dù là triệu hoán sư, chỉ có con Thánh thú ngốc này mới khế ước với nàng, đây chẳng phải là không có đầu óc, nhân loại kém như vậy, chỉ biết kiềm chế lực lượng của hắn, muốn nàng đồng ý, vẫn là dùng ít sức lực đi.

“Ngươi…”

“Ta đây có mao bệnh, chính là, ngươi càng kích thích ta, ta lại càng không đáp ứng, Thiểm Điện.” Quân Mộ Khuynh cũng lộ ra một nụ cười ưu nhã, trong nháy mắt, tất thảy xung quanh đều trở nên buồn bã thất sắc, một đôi mắt đỏ đậm kia, lộ ra hồng ngọc quang mang.

“Xem ra, không giết ma thú của ngươi, ngươi sẽ không xuất thủ, vậy hôm nay ta sẽ thành toàn cho ngươi!” Hồng y nữ tử cũng không có ưu nhã như trước, chỉ có lệ khí, cùng khát máu.

Thiểm Điện nổi giận, đều là cấp bậc Thánh Thú, ma thú trước mắt cũng dám chê bai hắn, thúc có thể nhịn nhưng thẩm thì không thể nhịn!

“Dám xem thường lão tử, cho ngươi biết sự lợi hại của lão tử!” Một đạo tia chớp bay qua, thân ảnh Thiểm Điện đã đi tới trước mặt hồng y nữ tử.

Thánh Thú vừa định sử dụng mị thuật với hắn, Thiểm Điện nhắm mắt lại, một cái tát liền đánh qua, muốn sử dụng mị thuật với hắn, nàng còn chưa đủ tư cách, lớn lên xấu như vậy, còn dùng mị thuật, khuôn mặt này, còn kém hơn phân nửa so với chủ nhân.

Hắc Dực đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, hoài nghi nhìn Thiểm Điện, hắn nhắm mắt lại thì đánh như thế nào? Nhắm mắt lại, như vậy sẽ rất thua thiệt.

“Chủ nhân, Thiểm Điện…”

“Chờ.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng phun ra hai chữ, mắt nhìn hai ma thú so chiêu.

Ma thú đều là võ sĩ tốt nhất, chúng nó trời sinh có lực lượng của mình, lần này Thiểm Điện sử dụng sở trường của hắn, cũng chính là tốc độ nhanh như tia chớp, còn có đại quyền chém ra rất nhanh như nghìn cân kia, làm cho người ta hoa cả mắt.

Hắc Dực lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn quạ bay chung quanh trên bầu trời, trong lòng lại bắt đầu lo lắng, rất nhiều linh thú, rốt cuộc nó rời khỏi Ma Vực rừng rậm đã bao lâu, tại sao ở bên ngoài lại có nhiều ma thú cấp bậc linh thú đến như vậy?

Quân Đan rất nhanh đi tới, khi hắn nhìn thấy thân ảnh hồng sắc kia, trên mặt lộ ra một nụ cười, thế nhưng trên trời một mảnh đen kịt, lại khiến cho hắn dừng bước.

Trên trời dày đặc ma thú, khiến Quân Đan nuốt một ngụm nước bọt, hắn chưa từng thấy quạ bay trên trời nhiều như vậy, nhìn thể tích những thứ ấy, còn có rất nhiều đã là cấp bậc linh thú, đại tiểu thư nhà hắn lại làm chuyện gì?

Quân Đan khóc không ra nước mắt nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh, hắn thực sự không dễ dàng a!

Người phía sau vội vã đuổi tới, nhìn thấy ma thú trên trời, đều rối rít lui về phía sau mấy bước, khó có thể tin nhìn trên trời, nhiều ma thú như vậy, ở đây chỉ là bên ngoài Ma Vực rừng rậm, tại sao có thể có nhiều ma thú như vậy, chút logic cũng không có.

Lôi Huyên Nhi cùng Lưu Bối Bối đã được Quân Đan phái người đưa các nàng trở về, nếu như hai người các nàng ở đây, chỉ sợ sớm đã bị dọa ngất rồi.

Thấy Quân Mộ Khuynh vẫn lãnh đạm đứng ở tại chỗ như cũ, Quân Đan khẽ cắn răng, bước đi qua, cho đến khi tới sau lưng Quân Mộ Khuynh, mới dừng bước lại, hắn hít một hơi, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn quyết đấu trước mắt.

Nhìn thấy Thiểm Điện nhắm mắt lại, đã ăn rất nhiều thua thiệt, Quân Đan có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ người này thật sự lợi hại, cho nên mới phải dùng phương pháp nhắm mắt lại để đánh nhau với người trước mắt, nhưng cái này cũng không đúng a, hiện tại nam tử đang ở thế hạ phong, nếu như hắn không mở mắt ra, cuộc tỷ thí này sẽ thua.

“Thiểm Điện, ta đánh với nàng!” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, con ma thú này biết dùng mị thuật, Thiểm Điện căn bản là không dám nhìn ánh mắt của nàng, cứ đánh tiếp như vậy, thua vẫn là hắn.

Thiểm Điện lập tức mở mắt ra, hướng chiêu thức trên tay, ánh mắt hồng y nữ tử thoáng qua một tia hung ác, bàn tay trắng nõan rất nhanh đánh tới trên người Thiểm Điện.

Lúc Thiểm Điện cảm giác được nguy hiểm, một chưởng kia của hồng y nữ tử, đã xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn còn đang suy nghĩ nên tránh như thế nào, liền cảm giác ngay mông hung hăng bị đánh một cái, hắn còn chưa kịp kêu đau, cả người liền bay ra ngoài, treo ở trên cây khô.

Kim sắc quang mang thoáng qua, chống lại bàn tay nặng như nghìn cân kia, trên mặt hồng y nữ tử thoáng qua một tia kinh ngạc, trong nháy mắt mất đi, nàng rơi trên mặt đất, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhìn Quân Mộ Khuynh.

Hai cỗ lực lượng muốn va chạm, người đứng ở trên mặt đất, bị ép lui về phía sau mấy bước, khi thân thể bọn hắn đứng lại, bộ dạng đều lộ ra kinh ngạc, kinh ngạc nhìn hai thân ảnh hồng sắc.

Cho dù màu sắc y phục các nàng giống nhau, cũng đều là nữ nhân, nhưng mà có nhiều chỗ khác nhau, Quân Mộ Khuynh là tóc đỏ mắt đỏ, nữ nhân kia không có, còn có khí tức lãnh khốc khiếp người kia, nữ nhân kia cũng không có, ngược lại nàng nhìn quyến rũ không ngớt, muốn đem tâm hồn tất cả mọi người câu dẫn đi.

Hồng y nữ tử nhìn thân ảnh tản ra khí tức lạnh như băng kia, trên mặt lại lần nữa lộ ra nụ cười ưu nhã. “Ta biết, ngươi sẽ ra tay.”

Người có thể ngăn một chưởng của nàng, sao có thể đơn giản, còn có kim sắc hỏa diễm kia, kim ô hỏa, đó chính là hỏa diễm nàng khao khát, ăn người trước mắt, nàng cũng chẳng khác nào có kim ô hỏa, nàng sẽ từ từ tiêu hóa nữ nhân này, cũng sẽ đem lực lượng của nàng, biến thành một phần của mình, kim ô hỏa cũng sẽ là của nàng.

“Muốn ta xuất thủ cũng có thể, dù sao ngươi cũng phải nói cho ta tên của ngươi, nếu không ta làm sao gọi ngươi?” Quân Mộ Khuynh chắp hai tay ở sau lưng, trong mắt không có một tia sợ hãi, nàng lãnh đạm nhìn nữ  tử trước mắt, không, hẳn là ma thú.

“Hỏa Vũ.” Hỏa Vũ hào phóng nói.

“Hỏa quạ? Không tệ không tệ.” Quân Mộ Khuynh lộ ra tươi cười, nghiêm túc nói, hỏa quạ, không phải là hồng đỉnh quạ, vẫn có một đoạn chênh lệch, mặc dù đều là ma thú hỏa nguyên tố.

Lời Quân Mộ Khuynh vừa nói xong, sắc mặt Hỏa Vũ lập tức đại biến, phảng phất như là chọc trúng tâm tư của nàng vậy, nụ cười ưu nhã mê người không còn tồn tại nữa, ngược lại, bộ dáng khát máu hung ác hiển rõ trước mặt người.

Quân Mộ Khuynh mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu, “Mỹ nhân thôi, nói hai câu liền tức giận, vốn là như vậy.” Nàng tiếc hận thở dài, nụ cười trên mặt trở nên càng sâu.

Đánh trước, hắc cũng phải hắc chết ngươi! Dẫn theo nhiều ma thú qua đây như vậy là rất giỏi sao?

“Bớt nói nhảm đi, ngươi đã không ra tay trước, vậy cũng đừng trách ta không khách khí!” Nói xong Hỏa Vũ liền xông lên, trên mặt lộ ra bộ dáng hung ác.

Quân Mộ Khuynh trấn định đứng ở tại chỗ, “Kim ô hỏa!” Kim sắc hỏa diễm tung bay, thân ảnh màu đỏ trong nháy mắt biến mất ở phía sau kim sắc hỏa diễm.

Hỏa Vũ phi thân qua, nhào vào khoảng không, nàng lập tức xoay người nhìn lại phía sau, Quân Mộ Khuynh đang cười khanh khách đứng ở nơi đó nhìn nàng, kim hoàng sắc hỏa diễm nhảy múa ở trên tay.

Thiểm Điện từ trên cây rơi xuống, vội vàng tránh xa ba trượng khỏi kim ô hỏa, hắn ngẩng đầu nhìn bạch đỉnh quạ trên trời, lộ ra một tia hung ác, lần này hắn để Chi Chi ăn nhiều nữa, không phải là ma hạch linh thú sao? Hiện tại thì có sẵn, chỉ cần lấy là được rồi.

“Giết chúng nó!” Thiểm Điện liếc mắt nhìn Hắc Dực, lạnh lùng nói, hắn không phát uy, thật sự coi hắn là mèo bệnh, hắn là con báo, không phải là mèo bệnh!

Hắc Dực gật đầu, mở rộng cánh nhỏ, bay về phía bầu trời, mọi người ở đây không nhìn thấy tình huống nhỏ này, nó biến thân thể thành lớn, uy áp thần thú cũng bắt đầu lộ ra, linh thú gặp được thần thú, đó chính là chuột thấy mèo, nếu không có Thánh Thú chống đỡ cho chúng nó, chúng nó đã sớm rời đi.

Hắc Dực mới mặc kệ nhiều như vậy, trong nháy mắt liền ra tay, đều là trong nháy mắt giết một con lại một con, tất cả ma hạch đều là đang sống bị lấy mất.

Thiểm Điện tay chống cằm, còn rất xứng chức, biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, không cần lặp lại lần nữa.

Người Quân gia chạy tới, đều sững sờ tại chỗ, đây là tình huống gì, ngay cả sủng vật thú cũng dám đi lên so đấu cùng ma thú, hơn nữa so với linh thú còn lợi hại hơn, không ít linh thú từ không trung rơi xuống, lại một trận đất rung núi chuyển.

Khóe miệng Quân Mộ Khuynh hơi giương lên, nhìn hỏa diễm trong tay, “Nếu như ngươi không biến lại về bản thể, sẽ đánh không lại ta.” Thánh Thú màu sắc tự vệ thành hình người, hoạt động không bằng bản thể của mình được, dù sao bản thể chúng nó, mới là bộ dáng chân chính của chúng nó.

Hỏa vũ cười quyến rũ, hai tay buông ra, ưu nhã nói, “Cám ơn ngươi đã nhắc nhở, ta sẽ để cho ngươi thấy được bản thể của ta.” Một khí tức nóng rực tản ra bốn phía, người Quân gia đều nhắm mắt lại, bị chấn động đến hôn mê bất tỉnh.

Quân Đan nằm trên mặt đất, để cho bản thân mở mắt ra, hôm nay mặc kệ thế nào, hắn đều phải nhìn thấy tôn tiểu thư bình an, như vậy khi trở lại, mới có thể nói với gia chủ.

Nhưng mà vừa rồi các nàng nói bản thể gì, bản thể cái gì, chẳng lẽ nữ nhân kia còn có gì thân thể của nàng sao? Bản thể bản thể, những lời này rất quen tai, là ở địa phương nào đã nghe qua?

Quân Mộ Khuynh vừa nhìn lại phía sau, người Quân gia lúc này đều đã hôn mê, còn có một người đang liều mạng giãy giụa.

“Đây là bản thể của ngươi? Hóa ra là con chim a!” Quân Mộ Khuynh bừng tỉnh đại ngộ nói, thật đúng là một con chim, mặc dù là bản thể Thánh Thú, cũng mang theo miệng sắc bén, còn có một thân màu đỏ kia … Lông.

“Nhân loại, ngươi câm miệng cho ta, hôm nay ta muốn ăn ngươi!” Hỏa vũ cũng chưa hoàn toàn biến trở về bản thể, nó chỉ mới đem hình dạng của mình biến trở về bộ dáng lúc trước, thế nhưng thân thể kia, chỉ bằng cỡ huyễn thú bình thường.

“Ăn? Tốt lắm, ta chờ ngươi, kim ô hỏa!” Quân Mộ Khuynh khẽ cười, kim sắc hỏa diễm lại lần nữa tuôn ra, lao thẳng tới Hỏa vũ.

Hỏa vũ lập tức lui về phía sau, đối mặt với kim ô hỏa, nó còn không dám cứng đối cứng, bị kim ô hỏa thiêu, nó sẽ không bị chết cháy, cũng sẽ bị đốt thành trọng thương, đối mặt với kim ô hỏa, nó vẫn không dám khinh thường.

Quân Đan rơi vào nửa hôn mê, nghe thấy âm thanh vững chắc, lập tức mở to hai mắt, nhìn thấy thân thể huyễn thú đại tiểu kia, hắn thực sự rất muốn bản thân ngất đi.

Ông trời a! Thánh Thú, hắn vậy mà lại nhìn thấy Thánh Thú!

Không đúng, bây giờ không phải là lúc kinh hỉ, tôn tiểu thư đang ở chỗ này, hắn phải nghĩ biện pháp để cho tôn tiểu thư thuận lợi thoát khỏi chỗ này, hắn ở lại không có sao, nhưng như thế nào đi nữa, cũng phải để tôn tiểu thư rời đi.

Thế nhưng… Trời ơi, Thánh Thú a! Hắn ngay cả linh thú cũng đánh không lại, làm sao chống lại được Thánh Thú?

“Nhân loại, kim ô hỏa với ta cũng vô dụng, cấp bậc kim ô hỏa của ngươi, mới chỉ là bình thường mà thôi, đối phó với ma thú khác có thể dùng được, Hỏa Vũ ta là hỏa quạ, dùng chiêu này đối phó ta, một chút cũng không dùng được.” Hỏa vũ lạnh lùng cười, nếu như nàng chỉ biết một chiêu này, vậy thật là không có tính khiêu chiến.

“Ta sẽ cho ngươi biết đấu kỹ của ta, có phải bình thường hay không.” Trong lòng Quân Mộ Khuynh cũng không có nắm chắc có thể đánh bại Thánh Thú, nhưng mà chuyện đã tới nước này, cũng chỉ có thể liều mạng một phen xem có còn hy vọng hay không.

“Chủ nhân!” Thiểm Điện kêu một tiếng, người này thật đúng là mạnh, ngay cả kim ô hỏa của chủ nhân cũng không sợ, còn nói đẳng cấp kim ô hỏa thấp, đây không phải là muốn chết sao?

Khí tức lạnh như băng tản ra bốn phía, Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, kim sắc hỏa diễm trên tay trong nháy mắt biến mất, “Vậy nếm thử một chiêu này, vạn hỏa kim quy!” Ngân kiếm ở dưới chân triển khai, tứ hành tinh óng ánh chiếu rọi, mười hai khối ngũ giác tinh đổi hoàng hiện ra, khỏa khỏa sáng chói.

Kim sắc hỏa diễm biến thành ngàn vạn kim một chút, làm cho người ta hoa cả mắt, Quân Mộ Khuynh lạnh lùng đẩy một cái, kim sắc hỏa diễm, bỗng nhiên đẩy mạnh, lập tức bay tới trước mặt Hỏa Vũ.

Hỏa quạ hừ nhẹ một tiếng thật lớn, lập tức vỗ cánh của mình, đem vô số hỏa diễm, quạt bay trở về.

Quân Mộ Khuynh nhìn hỏa diễm của mình, lại quay về, lảo đảo xoay người, trên mặt lộ ra một tia khiếp sợ cùng kinh ngạc.

“Hỏa lá chắn!” Kim sắc hỏa lá chắn dựng đứng ở trước mặt Quân Mộ Khuynh, ngăn trở vạn hỏa công kích, Quân Mộ Khuynh đứng ở phía sau hỏa lá chắn, hung hăng thối một ngụm, nàng bao lâu rồi không có nhếch nhác như thế, không nghĩ tới hôm nay sẽ thua ở trong tay một con chim!

Quân Đan trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm đấu kỹ trận dưới chân Quân Mộ Khuynh, mắt cũng không nháy một cái, lần đầu tiên khi đấu kỹ trận triển khai, hắn không dám tin vào hai mắt của mình, thế nhưng hiện tại hắn tin, hắn là lần thứ hai nhìn thấy, đã có thể chứng thực, mới vừa rồi nhìn thấy tất cả đều là thật.

Oa dựa vào! Tôn tiểu thư là mười hai cấp kỹ tôn sư! Còn dám trâu bức xoa xoa một chút hay không, này cũng thật lợi hại, tôn tiểu thư mới mười ba tuổi, đã là mười hai cấp đỉnh kỹ tôn sư, vậy nếu qua mấy năm nữa, nàng sẽ là cấp bậc gì, thực sự là khó có thể tưởng tượng.

Nhưng rõ ràng năm ấy khi nàng bảy tuổi, kiểm tra thạch thượng nàng không có nguyên tố lưu động, hiện tại vì sao trở nên lợi hại như vậy, mười ba tuổi mười hai cấp đỉnh kỹ tôn sư, việc này không chỉ là đệ nhất thiên tài ngũ đại gia tộc, mà còn là đệ nhất thiên tài Thương khung đại lục.

Ông trời ơi, đây cũng quá làm cho người ta đỏ mắt, mười ba tuổi là có thể đến cấp bậc kỹ tôn sư, đây không phải là cố ý để cho những người có tư chất bình thường như bọn họ không có cách nào sống hay sao.

Lần này tỉ thí ngũ đại gia tộc, tôn tiểu thư có đi hay không? Nếu như tôn tiểu thư đi, vậy không cần nhìn, cũng đã biết là Quân gia đệ nhất a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.