Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 3 - Chương 145: Hồ ly tinh không có khí tiết



Chi Chi đắc ý ngửa mặt lên trời cười to, hai tay chống nạnh, nó biết chủ nhân nhất định sẽ rất tò mò.

Nhìn tươi cười đắc ý của Chi Chi, ba người đứng ở phía sau nó, lập tức đầu đầy hắc tuyến, khóe miệng không ngừng co quắp, này thật đúng là phù hợp với tính cách của Chi Chi, Quân Mộ Khuynh liền buồn bực, tại sao ngay từ đầu không nhận ra chứ? Nó biểu hiện rõ ràng như thế.

“Nếu không nói, vậy thì một tháng không cho ăn ma hạch.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, nó thật đúng là đắc ý.

Nghe thấy không cho ăn ma hạch, Chi Chi lập tức ngưng cười, mặc dù đắc ý quan trọng, thế nhưng ăn cũng quan trọng, thậm chí so với đắc ý còn quan trọng hơn.

“Chủ nhân, ta nói là được, kỳ thực ta là thánh linh thú.” Chi Chi cúi đầu, ngón tay không ngừng chà xát, hai má hơi phiếm hồng, nó còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng nói cho chủ nhân, hiện tại lại phải nói.

Thánh linh thú?

“Thánh linh thú là ma thú gì?” Quân Mộ Khuynh nghi ngờ hỏi, điểm này nàng thật không biết.

Chi Chi chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Quân Mộ Khuynh, thánh linh thú là ma thú gì, chủ nhân cũng không biết, vậy nó phải giải thích như thế nào? Chủ nhân sao có thể ngay cả thánh linh thú cũng không có nghe nói qua chứ? Việc này sao có thể.

Hàn Ngạo Thần trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn Chi Chi, nó lại là thánh linh thú, thảo nào nó trưởng thành khác so với dị linh thú, hắn phải sớm nghĩ đến điểm này mới đúng a.

Ngay khi mọi người còn chưa có phản ứng lại, Chi Chi chợt nằm bò trên mặt đất, kéo ống quần Quân Mộ Khuynh khóc ròng nói, “Chủ nhân, ngươi không thể không muốn Chi Chi a, kỳ thực ta cũng không có đòi hỏi nhiều lắm, đứng ở trên vai ngươi thì tốt rồi, Chi Chi cũng không có yêu cầu gì khác, ngươi không thể không muốn ta a.” Âm thanh kêu rên vang lên.

Quân Mộ Khuynh lập tức một trận ngổn ngang, đây rốt cuộc là ai dạy nó, một khóc hai nháo ba thắt cổ! Còn có, nàng lúc nào đã nói không muốn nó, chỉ là nàng không rõ thánh linh thú là cái gì mà thôi, biểu hiện kích động như vậy làm cái gì?

“Ngươi trước đứng lên đi.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, nó quỳ trên mặt đất, nàng phải nói thế nào.

“Không muốn, ngươi không muốn ta, ta liền không đứng dậy.” Chi Chi nằm bò trên mặt đất, than thân trách phận nói, mắt chảy ra một giọt lại một giọt nước mắt, bộ dáng kia nói bao nhiêu bi thảm, thì có bấy nhiêu bi thảm.

Quân Mộ Khuynh hết sức xấu hổ nhìn Chi Chi, một mặt vô sỉ như vậy, mỗ nào đó cùng con ma thú này đặc biệt giống nhau, chỉ là, nàng cũng không có nói không muốn nó, vẫn là tự bản thân Chi Chi cho rằng nàng không muốn nó.

“Ta lúc nào nói qua không muốn ngươi?” Quân Mộ Khuynh thở dài, đây rốt cuộc là ma thú gì, thật là không có khí tiết!

“Không phải mới vừa rồi, ta gọi ngươi là nương, ngươi cũng không muốn ta.” Chi Chi liều mạng kéo ống quần Quân Mộ Khuynh, vẫn không chịu buông tay.

Nó mới không cần buông tay, tuyệt đối không muốn, theo chủ nhân có thịt ăn, buông chủ nhân ra chính là đói bụng, nó có chết cũng không muốn buông ra, chết cũng không muốn, đi theo chủ nhân, hơn nữa chủ nhân cũng thường cho nó nếm linh đan, loại đãi ngộ này không phải mỗi con thú có thể có.

“…” Quân Mộ Khuynh yên lặng không nói gì, nó đột nhiên biến thành hình người, đột nhiên đi qua gọi nàng là chủ nhân, sau đó lại càng khoa trương hơn, trực tiếp gọi mẫu thân, nàng không có con trai lớn như vậy, sao có thể nhận nó, sớm nói mình là Chi Chi, nàng cũng không đến nổi không để ý đến nó, có ai bị người vô duyên vô cớ gọi thành mẫu thân, cũng sẽ không đi để ý tới chứ.

Khóe miệng Bá Hiêu một trận co quắp, mẫu thân… Chủ nhân để ý đến nó mới là lạ, mạc danh kỳ diệu xuất hiện một đứa nhỏ, đổi lại là người khác, ai sẽ đáp ứng.

“Trước đừng nói sang chuyện khác, nếu như ngươi không nói ngươi rốt cuộc là cái gì, ta hiện tại liền ném ngươi từ nơi này ra ngoài.” Quân Mộ Khuynh hờ hững nhìn Chi Chi, nàng hỏi nó rốt cuộc là thứ gì, tại sao lại kéo đến cái đề tài này, cũng không có nói cái gì không muốn nó a, kích động làm cái gì.

Bá Hiêu đi tới bên người Chi Chi ngồi xổm xuống, bất đắc dĩ nâng nó dậy, “Chủ nhân cũng không nói cái gì không muốn ngươi, bình tĩnh.” Thánh linh thú với dị linh thú có cái gì khác nhau, xem ra là khác nhau rất lớn.

Chi Chi ngẩng đầu nhìn Bá Hiêu, trên mặt đâu còn hai mắt đẫm lệ với than thân trách phận như vừa rồi, tùy ý để Bá Hiêu nâng nó dậy, trên mặt còn mang theo kiêu ngạo.

Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến nhìn Chi Chi, biểu tình này, nàng ở địa phương nào thấy quá, đó chính là Huyết Yểm, tên kia cũng lộ ra loại vẻ mặt này, thánh linh thú không để Thánh Thú vào mắt?

“Thánh linh thú cũng là một loại dị linh thú, chính xác mà nói, dị linh thú mấy nghìn hoặc là hơn vạn năm xuất hiện một con, mà thánh linh thú thì phải lên vạn thậm chí mấy chục vạn năm, mới có thể xuất hiện một con, cũng là tự nhiên thai nghén ra, thế nhưng thánh linh thú lại là do nồng nặc nguyên tố tinh hoa, còn có lực lượng thiên nhiên tinh khiết nhất thai nghén ra.” Hàn Ngạo Thần cúi đầu nhìn Chi Chi, nhíu mày.

“Ngươi vì sao lại biết nhiều như vậy?” Chi Chi bất mãn nói, khiến cho nó một chút cảm giác thần bí cũng không có.

“Ta biết nhiều như vậy, chính là vì lần trước tìm hiểu về dị linh thú, nhìn thấy một câu như vậy.” Hàn Ngạo Thần mỉm cười nói, trên người tản ra khí tức tường hòa.

Hắn vốn cho là, nó chỉ là dị linh thú, cũng không có chú ý nhiều đến thánh linh thú, lại không nghĩ tới, ma thú trước mắt, chính là hơn vạn năm kia, thậm chí là mấy chục vạn năm mới xuất hiện một con, thánh linh thú cực kỳ trân quý.

“Vậy bản thể là cái gì?” Quân Mộ Khuynh nâng tay sờ cằm, tò mò hỏi, mấy vạn năm, mấy chục vạn năm mới xuất hiện một con thánh linh thú, thật sự lợi hại như vậy sao?

“Bản thể là dựa theo bộ dáng chúng ta yêu thích chuyển hóa, thời gian là ấu thú, chúng ta có thể tự mình lựa chọn, đợi đến thời điểm tấn chức, là có thể ngưng thái thành ngoại hình mình thích, mặc dù ngoại hình có thể không khác gì so với ma thú bình thường, nhưng chúng ta với ma thú bình thường khác biệt rất lớn.” Chi Chi đắc ý dào dạt nói, nó đã nói mình rất lợi hại.

Quân Mộ Khuynh nhìn Chi Chi, càng lúc càng tự luyến …

“Vậy ngươi là cái dạng gì?” Quân Mộ Khuynh nghiến răng nghiến lợi hỏi, nàng chỉ hỏi nó bản thể là cái gì, không phải cho nó nói nhiều như vậy.

“Ai u, chủ nhân ta là Chi Chi đáng yêu, mặc dù lựa chọn bản thể ngưng thái, đó cũng là hết sức vô cùng đáng yêu.” Chi Chi sờ mặt, lộ ra bộ dáng xấu hổ, cười trộm nói, nhất định phải hết sức vô cùng đáng yêu mới được.

Quân Mộ Khuynh trực tiếp không mở miệng, khoanh hai tay trước ngực, lẳng lặng nhìn Chi Chi, cho nó ba phần màu sắc, còn muốn mở phường nhuộm.

Hàn Ngạo Thần lãnh đạm liếc mắt nhìn Chi Chi, quay đầu nhìn Quân Mộ Khuynh nói, “Là cửu vĩ tử hồ.”

Dựa vào! Chi Chi chợt nhảy dựng lên, chỉ vào Hàn Ngạo Thần, mở to mắt, “Ngươi nhân loại này, ta với chủ nhân nói chuyện, ngươi chen miệng cái gì, có thể để cho ta duy trì một chút cảm giác thần bí hay không!” Chuyện quan trọng như vậy, liền bị nhân loại này nói ra, làm cho nó một chút cảm giác thần bí cũng không có.

Tử hồ trên thế giới hi hữu nhất là loại hồ ly, hắn làm sao mà cái gì cũng biết, hắn rốt cuộc biết bao nhiêu, trực tiếp nói hết ra, nó cũng không cần giả bộ thần bí.

“…”

Quân Mộ Khuynh lẳng lặng nhìn Chi Chi, nàng còn tưởng rằng là ma thú gì, hóa ra chính là một hồ ly tinh, còn là chín cái đuôi, cửu vĩ tử hồ, nghe nói loại hồ ly này cực kỳ ít, hồ tộc ly tộc cùng chung thủ lĩnh, cửu vĩ tử hồ đến địa phương nào, sẽ có ma thú hồ tộc với ly tộc đi ra nghênh tiếp quỳ lạy, nếu người nào chậm trễ, hoặc là lỗ mãng, cũng sẽ bị xem là bất kính, sau cũng sẽ bị đồng loại giết chết, để dập tắt lửa giận của cửu vĩ tử hồ, chín cái đuôi, đó chính là biểu tượng tốt nhất của cửu vĩ tử hồ.

“Cửu vĩ tử hồ?” Quân Mộ Khuynh hoài nghi nhìn Chi Chi.

“Ừm.” Chi Chi gật đầu, một chút cảm giác thần bí cũng không có.

“Không phải là một con hồ ly màu tím sao!” Quân Mộ Khuynh bĩu môi, cũng vẫn là hồ ly.

“Chủ nhân, ta là cửu vĩ tử hồ! Không phải hồ ly màu tím!” Chi Chi kích động nói, nó có thể ngưng thái thành bất cứ hình dạng nào, nhưng mà cuối cùng vẫn là lựa chọn hình dạng hồ ly, ai bảo hồ ly khả ái như vậy, hết sức phù hợp với hình thượng đáng yêu của nó, hơn nữa cửu vĩ hồ ly là thủ lĩnh hai tộc ma thú hồ tộc ly tộc, đó cũng rất phong cách.

Hồ tộc bao gồm tất cả chủng tộc hồ ly, mà ly tộc tự nhiên cũng là tất cả ly tộc, cái gì sơn ly, báo ly, vân vân liên quan về ly, nhìn thấy nó không cần thả ra uy áp, chúng nó cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống.

Huống chi nó còn là thánh linh thú, lực lượng kia so với cửu vĩ tử hồ bình thường phải lớn hơn nhiều, đương nhiên không phải hồ ly bình thường, ánh mắt của chủ nhân đây là có ý gì, nhìn nó trong lòng chíp bông.

“Hồ ly, vậy ngươi là đực hay là cái?” Quân Mộ Khuynh quan tâm nhất vẫn là chuyện này, trên cái thế giới này đã xuất hiện một nhân yêu, không cần phải có người thứ hai.

Hoa Thiên Nhiêu đã đủ nhân yêu rồi, không cần thiết ngay cả Chi Chi cũng học bộ dáng Hoa Thiên Nhiêu, kỳ thực nàng hỏi nhiều như vậy làm cái gì, bộ dạng Chi Chi, đã rất rõ ràng nói cho người khác biết, nó không phải giống cái, thế nhưng để xác định một chút, vẫn là hỏi thì tốt hơn.

“Ai u, chủ nhân, tại sao có thể hỏi như vậy, người ta bây giờ là nhân loại, ngươi phải nói, người ta là nam hài tử, hay là nữ hài tử.” Chi Chi tự luyến sửa lại tóc một chút, yêu mị nói, một cái nhăn mày một tiếng cười rất phù hợp với ba chữ.

Hồ ly tinh!

Bá Hiêu đứng ở bên cạnh Chi Chi, trên trán treo đầy hắc tuyến, rơi xuống tiếp cũng có thể nấu được một bát mỳ, nàng vô cùng cảm thán nhìn Chi Chi.

Thảo nào Chi Chi lại ngưng hóa thành cửu vĩ tử hồ, cái dạng này, cùng với phô trương phong tư hồ ly không có gì khác nhau, nó không phải là mới vừa tấn chức sao, rốt cuộc từ chỗ nào học được mấy thứ này?

“Nói!” Quân Mộ Khuynh nhịn xuống lửa giận, lạnh lùng nói.

Chi Chi lập tức đứng hình, ngơ ngác nhìn Quân Mộ Khuynh, cũng không có quyến rũ mơ màng như vừa rồi, “Ta là nữ hài tử rồi…” Kỳ thực nó cũng muốn là nam hài tử, ai bảo con thú nào đó là đực, nó lại không thể không miễn cưỡng phối hợp một chút. (HoaThien: có ai biết e í đang nói tới con ma thú nào ko a~~)

“Ha ha…” Hàn Ngạo Thần nhẹ giọng cười nói, rõ ràng là vô cùng vui vẻ, lại mang theo vô tận ưu nhã thánh khiết, làm cho người ta hoàn toàn nhìn không ra có một chút nào không ổn.

“Phốc…” Bá Hiêu thật sự là nhịn không nổi, đây là con hồ ly không có khí tiết, trước đây lúc nó còn là tiểu ma thú manh ngốc kia, bọn họ thế nào đều nhìn không ra, con ma thú này không có khí tiết.

Khóe miệng Quân Mộ Khuynh không ngừng co quắp, nàng không nhìn bộ dáng của nó, không biết còn tưởng rằng nó chính là nam.

“Chủ nhân, Hỏa Liêm lúc nào thì trở về?” Chi Chi chớp chớp mắt, bỗng nhiên tiến đến trước mặt Quân Mộ Khuynh, đây là chuyện nó muốn biết nhất, nó đã rời đi thật lâu.

Hỏa Liêm? Đôi mắt đỏ đậm lộ ra ánh mắt hoài nghi, “Ngươi hỏi cái này làm cái gì?” Nàng cũng không biết Hỏa Liêm lúc nào thì trở về, tên kia nói đột phá Thánh Thú sẽ trở về, thế nhưng đến bây giờ cũng không biết đi địa phương nào, càng không biết nó có đột phá được cấp bậc Thánh Thú hay không.

“Ách…” Việc này phải nói như thế nào, nó chỉ là nhớ đến cái tên vô sỉ kia, “Ngủ trên lưng chúng nó một chút cũng không thoải mái, ta không thích chúng nó.” Chi Chi chỉ vào Bá Hiêu, nó vẫn là thích ngủ trên lưng Hỏa Liêm hơn, rất thoải mái, hơn nữa cũng chỉ có tên kia mới làm ngược lại nó.

“Ta mặc kệ ngươi thích ngủ ở trên lưng ai, hiện tại ngươi nên nói cho ta, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Vô duyên vô cớ biết nó là thánh linh thú, cũng căn bản không biết có tác dụng gì, vậy thì có cái gì hữu dụng.

Chi Chi vỗ vỗ ngực, thẳng lưng, hào hùng nói, “Chủ nhân, ngươi yên tâm, sau này có ta che chở cho ngươi, ngay cả Thánh Thú cũng không dám làm gì với ngươi!” Chủ nhân của nó không thể bị bất luận kẻ nào bắt nạt, ai dám khi dễ, điện giật chết bọn họ.

Quân Mộ Khuynh ngửa mặt lên trời thở dài, từ lúc nào nàng lưu lạc đến mức bị một con ma thú xem nhẹ? “Vậy trên Thánh Thú thì sao? Ta còn nhớ, mỗi lần sau khi ngươi thả ra tia chớp, phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian mới có thể khôi phục.” Không phải Quân Mộ Khuynh muốn đả kích Chi Chi, thật sự là, đây là nhược điểm lớn nhất của nó.

Sắc mặt Chi Chi cứng đờ, lập tức chu miệng, ngây thơ nói, “Đúng vậy a, ta cũng không nghĩ tới cái này.”

“Nhớ kỹ, ngươi chính là con át chủ bài của ta, không có mệnh lệnh của ta, không thể tùy tiện ra tay.” Quân Mộ Khuynh lộ ra một nụ cười, vỗ vỗ đầu Chi Chi, mặc dù là con hồ ly tự luyến, nhưng mà không có biện pháp, ai bảo nó lại thích hồ ly, cảm thấy hồ ly đáng yêu nhất chứ?

Át chủ bài!

Chi Chi hưng phấn gật đầu, nó là át chủ bài của chủ nhân, ha ha ha…

Hàn Ngạo Thần bất đắc dĩ cười cười, con ma thú này nói cái gì đều nhìn trái phải mà nói hắn, nhất thời hồi lâu là hỏi không ra cái gì, tiểu Khuynh Khuynh cũng biết, mới không có hỏi lại.

“Bang bang!”

“Đồ đệ bảo bối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có chuyện gì không thể để chúng ta biết sao?” Chiến Sí ở bên ngoài gõ cửa, trong lòng đã vội muốn chết, rốt cuộc có chuyện gì mà không thể để cho bọn hắn biết, thời gian đi vào đã lâu như vậy rồi, còn không thấy đi ra.

Bọn họ lúc này mới nhớ tới, còn có một đám người bị bọn họ để ở bên ngoài chờ đợi tin tức, này… Này phải giải thích như thế nào?

Không thể nói đây là thánh linh thú vạn năm khó gặp, bây giờ biến thành người, tin tức này nếu như nói cho bọn hắn biết, chỉ sợ bọn hắn lại khiếp sợ vạn phần, Chi Chi lúc này tỉnh lại, thật đúng là cho nàng một vấn đề khó khăn, nhiều bằng hữu thân nhân ở đây như vậy, nàng cũng không thể không nói cho bọn hắn biết a.

“Chủ nhân…” Chẳng lẽ chủ nhân còn chưa có dự định giới thiệu nàng cho người ngoài sao?

“Các ngươi vào đi.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói.

Nàng xoay người ngồi vào trên ghế, Hàn Ngạo Thần cũng đi theo ngồi ở bên người nàng, Bá Hiêu tự giác đi tới sau lưng Quân Mộ Khuynh, hai tay để ở sau người, giống như thần bảo vệ vậy, phải dùng tính mạng để bảo vệ nàng.

Mọi người cùng đi tới, liền nhìn thấy cái người vừa rồi mới gọi mẫu thân kia, đứng ở giữa Quân Mộ Khuynh với Hàn Ngạo Thần, cười cười nhìn bọn họ đi tới, đôi mắt đen láy kia, giống như ngọc trai đen lóng lánh nhất vậy, làm cho người ta đẹp mắt, hình dáng đẹp đẽ còn có mấy phần nhìn quen mắt như vậy, cùng người nào đó có chút tương tự.

“Đồ đệ bảo bối, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi sao lại có một đứa nhỏ lớn như vậy?” Chiến Sí đi tới bên người Quân Mộ Khuynh, chỉ chỉ vào Chi Chi bên cạnh, tiểu nha đầu này đừng nói, thật là có như vậy mấy phần giống nàng, chẳng lẽ thật sự là con gái hay sao?

Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến nhìn Chiến Sí, nàng lúc nào đã nói Chi Chi là con gái của nàng?

Chi Chi cười híp mắt nhìn Chiến Sí, đi tới bên cạnh hắn, “Con sâu rượu…”

“Chi Chi…” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng kêu lên, thế giới ma thú nó có thể không kiêng nể gì cả, nhưng đây là thế giới nhân loại, huống chi người trước mắt còn là sư phụ nàng.

Chi Chi chu chu miệng, lại lui trở về, nếu không phải chủ nhân gọi nàng lại, nàng nhất định phải chỉnh thật tốt nhân loại này.

“Sư phụ…”

“Nha đầu!” Long Thiên đen mặt đi tới, nàng đây là có sư phụ không cần lão sư!

Ách… Quân Mộ Khuynh nhìn Chiến Sí với Long Thiên mắt to trừng mắt nhỏ, một hồi thẹn thùng, đây đều là một ít chuyện gì?

Bốn người La Tắc bọn họ lẳng lặng đứng ở một bên, đôi mắt như có như không liếc mắt nhìn về phía Hàn Ngạo Thần, so với Chi Chi, bọn hắn càng hiếu kỳ người trước mắt này có phải là Ngạo Tà hay không, cảm giác quen thuộc như vậy, thế nhưng khí tức kia, còn có cử chỉ, hoàn toàn chính là một người khác.

“Tôn tiểu thư!” Quân Đan vội vội vàng vàng chạy tới, thở hồng hộc kêu một tiếng.

“Ngươi tại sao lại tới?” Quân Mộ Khuynh tay chống cằm, bất đắc dĩ hỏi, lúc nào cũng có thể nhìn thấy hắn, không muốn nhìn thấy cũng không có biện pháp, thực sự là bất đắc dĩ.

“Tôn tiểu thư, gia chủ kêu ngươi nhanh đi về một chuyến, nói là có chuyện quan trọng muốn nói!” Quân Đan lau mồ hôi trên đầu, thật tình không dễ dàng, chạy tới chạy lui, còn muốn bị ức hiếp, tôn tiểu thư rõ ràng cũng sẽ không trở lại, gia chủ còn bảo hắn đi gọi, này không phải là làm khó người ta sao?

Quân Mộ Khuynh nhíu mày, lão nhân này có việc, tại sao lúc nàng ở Quân gia lại không nói, mỗi lần chờ lúc nàng đi ra ngoài, kêu nàng trở lại, “Hắn nói có chuyện gì không?” Lần này Quân Mộ Khuynh không có trực tiếp cự tuyệt, sau chuyện lần trước phát sinh, nàng tuyệt đối tin, quả thực còn có một lực lượng không biết, muốn đưa nàng vào chỗ chết.

Hàn Ngạo Thần khẩn trương liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, trên mặt mặc dù mang theo tươi cười, lại làm cho người lạnh ngấm vào đáy lòng, không có một tia ấm áp.

“Không có, nhưng mà thấy thần sắc gia chủ rất hoang mang, tôn tiểu thư, ngươi vẫn là đi nhìn thử một chút đi, nói không chừng gia chủ tìm ngươi thực sự có chuyện gì đó.” Quân Đan khóc không ra nước mắt nói, sẽ không lại làm khó hắn chứ, hắn cũng chỉ là một chân chạy vặt, cái gì cũng không biết.

“Đã biết, ngươi đi về trước, bọn ta sẽ tới.” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm đáp, trải qua mấy ngày nay, nàng cũng nên đi Quân gia tìm hiểu một ít chuyện.

Quân Đan suy nghĩ một chút, gật đầu, tôn tiểu thư đáp ứng là tốt rồi, hắn trở lại cũng không cần bị gia chủ bóp cổ là được.

Nhìn Quân Đan đi rồi, mấy đạo ánh mắt lại quay trở về trên người Quân Mộ Khuynh, còn có Chi Chi, mấy đối mắt không ngừng qua lại ở trên người bọn họ.

“Ách… Nên giải thích thế nào đây? Ta quả thực là biết nàng, nhưng mà, ta không phải mẫu thân nàng.” Quân Mộ Khuynh không nhanh không chậm giải thích, ai cũng sẽ không tin tưởng đây là hài tử của nàng, người có mắt đều sẽ không tin tưởng, nàng tin tưởng vững chắc điểm này.

Mọi người đều gật đầu, bọn hắn cũng biết đây không phải là đứa nhỏ của nàng, chẳng qua là hiếu kỳ, người này rốt cuộc là ai, tại sao lại ở chỗ này.

“Chủ nhân, tại sao nói cho bọn hắn biết, ta không muốn ngươi nói cho bọn hắn biết.” Chi Chi chu chu miệng, nàng biết chủ nhân thật khó khăn, vì sao còn phải giải thích, mấy nhân loại này, bình thường mặc dù là bằng hữu rất thân của chủ nhân, nhưng cũng không cần chuyện gì cũng nói cho bọn hắn biết chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.