Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 3 - Chương 157: Cục diện bế tắc gần trăm năm



Edit: Zi

Ánh mắt mọi người hầu như đều nhìn lên vị trí của Quân gia, thấy ở vị trí thứ nhất kia không có thân ảnh màu đỏ, mọi người đều thở dài.

Mấy ngày nay không thấy Quân Mộ Khuynh đến, trong lòng mọi người đều cảm giác thiếu thiếu cái gì, mọi người đều hiếu kỳ, rốt cuộc Quân Mộ Khuynh đã đi đâu, trận tỉ thí thứ hai sắp kết thúc rồi, sao nàng vẫn chưa xuất hiện.

Quân Mộ Khuynh không xuất hiện, người của hoàng thành cũng mất tích luôn, bọn họ cũng không ra đây, ngay cả Mạc Tương Thủ đại nhân, Long Thiên đại nhân cũng không thấy đâu.

Một khán đài to như thế, lại có mấy ghế trống, đây là chuyện chưa bao giờ phát sinh, phải biết rằng, ngũ đại đấu kỹ gia tộc, ai cũng muốn bợ đỡ, ai cũng muốn lấy lòng, lần nào cũng không còn chỗ trống, thế mà năm nay lại trống lớn một mảnh, nhìn kiểu gì cũng khó chịu.

Quân Chấn nhìn vị trí trống kia, chỉ cảm thấy đau đầu, nha đầu kia không tham gia tỉ thí thì thôi đi, hiện tại ngay cả tới xem cũng lười, còn có tứ gia hoàng thành cùng Hạng gia hoàng thành cũng theo nhau biến mất, không biết là đã đi đâu.

Đang lúc mọi người nghi hoặc vì sao Quân Mộ Khuynh không tới, thì một vòng tỉ thí đã kết thúc, kết quả cuối cùng, Quân Mặc, Quân Lạc Phàm, Phong Diễm, Bạch Tử Thông, Bạch Tử Kỳ, Ninh Giác đều lọt vào vòng trong, còn có mấy người chính là người của Lôi gia, cùng với mấy người không nổi danh lắm của Ninh gia với Phong gia.

Trong mười người, ngũ đại gia tộc mỗi nhà chiếm hai, người của ngũ đại gia tộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nhiều người, cơ hội thắng của bọn họ cũng tăng lên.

Tin tức này nhanh chóng được đưa tới cho Quân Mộ Khuynh còn đang ở khách diếm, nghe thấy tin tức này, Quân Mộ Khuynh cũng chỉ cười nhạt, không nói gì, lại tiếp tục nhắm mắt.

Hạng Võ chỉ chỉ vào trong gian phòng, liếc nhìn Hàn Ngạo Thần: “Ngạo Tà, nàng đây là làm sao?” lúc này nàng còn tâm tình bế quan, còn một trận nữa là tỉ thí ngũ đại gia tộc đã kết thúc rồi.

“Không phải là bế quan sao.” Hàn Ngạo Thần lười biếng dựa vào ghế lớn thờ ơ nói, tiểu Khuynh Khuynh chẳng qua là muốn nhanh đột phá lên thượng tôn đấu kỹ sư mà thôi, có gì kỳ quái chứ, hơn nữa, mọi người đều tới sân bãi xem tỉ thí, sẽ không có ai tới đây quấy rầy bọn họ, này không tốt sao.

“Ta biết là bế quan, nhưng lúc này thích hợp bế quan sao? Hơn nữa, kỳ nhất chính là tỉ thí sắp kết thúc mà Xích Quân vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ hắn không tới sao?” Hạng Võ thì thào nói, hoàn toàn không biết vị Xích Quân ở trong miệng hắn chính là vị đang bế quan bên trong.

“Sau khi tỉ thí chấm dứt, Xích Quân sẽ xuất hiện, cuộc tỉ thí kế tiếp ta ở đây là được rồi, các ngươi cũng đi đi.” Hàn Ngạo Thần nhìn cửa phòng đóng chặt kia, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện, dù là cách một tầng, nàng cũng nỗ lực đột phá, gặp nhiều cửa ải khó khăn nàng vẫn không buông thâ.

Đây mới chính là Quân Mộ Khuynh, giống như nàng bây giờ, phải nhanh nhanh đột phá kỹ tôn sư, nếu không, thời gian kéo dài càng lâu, càng khó đột phá, chắc hẳn tiểu Khuynh Khuynh cũng ý thức được điểm này, mới đột nhiên chọn bế quan.

“Vì sao?” mọi người trăm miệng một lời hỏi, lại chỉ nhận được một nụ cười thần bí.

Vòng tỉ thí thứ ba bắt đầu, mọi người đều ngóng cổ lên nhìn xem rốt cuộc Quân Mộ Khuynh có tới hay không, rốt cuộc, bọn họ cũng chỉ thấy tam thiếu của hoàng thành tứ gia cùng với thiếu gia Hạng gia, ngay cả tùy tùng của Quân Mộ Khuynh cũng tới, Mạc Tương Thủ đại nhân, Long Thiên đại nhân cũng xuất hiện, nhưng Quân Mộ Khuynh lại không có tới.

Ngay khi mọi người đang hiếu kỳ, Quân Chấn động, hắn đi tới trước mặt Mạc Tương Thủ.

“Tôn nữ của ta đâu?” nàng lần trước không tới, lần này cũng không tới, rốt cuộc là đang làm gì?

“Đồ đệ của ta đang bế quan.” Mạc Tương Thủ chỉ đơn giản trả lời Quân Chấn, tôn nữ của hắn, hình như đồ đệ bảo bối của hắn còn chưa chịu nhận đi, vậy thì không có ý tứ, hắn cũng không thừa nhận Khuynh nhi là cháu gái của Quân Chấn hắn.

Bế quan!

Câu trả lời làm mọi người sững sờ, sau đó lập tức không nói gì, đây là lúc nào mà Quân Mộ Khuynh còn bế quan được, rốt cuộc đây là cái tình huống gì nha.

“Gia chủ vẫn là nên lo tới lúc Xích Quân xuất hiện đi. Đến lúc đó thiên tài của gia tộc các ngươi thắng hay thua cũng không biết đâu.” Mạc Tương Thủ cười híp mắt, không đến chính là không đến, dù ngươi ép buộc cũng không được.

Xích Quân đến!

Quân Chấn mở to mắt, đúng nha, hắn thế nào đã quên mất chuyện này, tiểu vương bát đản kia cùng với Xích Quân ‘quan hệ không nhỏ’ nha.

Mạc Tương Thủ đứng một bên, thấy sắc mặt Quân Chấn đột nhiên thỏa mãn, không khỏi nghi hoặc, quay đầu thì thấy Long Thiên nhìn hắn lắc lắc đầu, thuận tiện còn hừ một tiếng, rồi lại về chỗ ngồi của mình.

Ánh mắt vừa rồi của hắn là cái gì đây.

“Các vị tiền bối, chủ nhân nói các ngươi cứ ở đây.” Bá Hiêu nhàn nhạt nhắn nhủ lời của Quân Mộ Khuynh dặn trước khi bế quan, đang định về vị trí của Quân Mộ Khuynh thì bị một cánh tay bắt lấy.

“Tiêu, chủ nhân không ở đây, chúng ta ở đây là được rồi.” Chi Chi chu miệng, ngồi ở chỗ kia, muốn ăn cũng không thể ăn nhiều, cứ việc nàng rất thích ăn, nhưng cũng phải bảo toàn hình tượng một chút, nếu không Hỏa Liêm quay về, nghe được chuyện mất mặt của mình hắn cũng sẽ thấy mất mặt.

Quân Chiến Thiên cũng gật gật đầu, kéo tay còn lại của Bá Hiêu, không cho nàng rời đi, hắn không muốn đi tới chỗ ngồi của sư công đâu, chỉ muốn ở đây thôi.

“Được rồi.” nhìn thấy bốn con mắt khẩn cầu, Bá Hiêu thở dài, dừng bước lại, đứng ở vị trí phía sau ghế của Hàn Ngạo Thần, mà Chi Chi thì trực tiếp leo lên ghế đó, ăn đồ ở trong tay, vô cùng tự nhiên.

Nhìn Chi Chi đột nhiên lại bắt đầu ăn, Bá Hiêu vô cùng bất lực, không phải mấy ngày trước nó mới ăn một túi ma hạch sao, thế nào giờ lại ăn nữa rồi.

“Chi Chi, ngươi rất đói sao?” La Tắc tò mò hỏi.

Chi Chi lắc đầu, ngây thơ nhìn hắn trả lời: “Ta ăn không phải là vì muốn no.” sau khi nàng ăn ma hạch đã không còn đói nữa rồi, có điều đồ ăn ngon như vậy, sao có thể bỏ qua.

“Vậy thì ăn vì cái gì?” trên trán La Tắc treo mấy cái hắc tuyến.

“Ngốc, đương nhiên là vì ta muốn ăn nên mới ăn nha.” Chi Chi chu miệng, trong nháy mắt không biết làm mềm nhũn biết bao con tim băng giá.

La Tắc hóa đá, vì sao hắn có cảm giác bị một đứa bé đùa giỡn?

Bá Hiêu bất đắc dĩ lắc đầu, Chi Chi quanh năm ở bên người chủ nhân, La Tắc muốn đấu mồm với Chi Chi, chỉ sợ là không thể.

Ngay khi mọi người đang ngây ngốc nhìn Chi Chi bán manh thì tỉ thí cũng chính thức bắt đầu, đối với tỉ thí ngày hôm nay, mọi người đều vô cùng nghiêm túc.

Trận tỉ thí thứ ba này chính là sắp hàng vị trí của ngũ đại gia tộc, ai dám không coi trọng chứ, qua nhiều năm như vậy, ngũ đại gia tộc vẫn không phá vỡ được cục diện bế tắc này, Quân gia vẫn luôn giữ vị trí đệ nhất, tình huống này vẫn không thay đổi, năm nay mọi người đều mong chờ có thể phá được cục diện này.

Thẳng cho tới lúc bắt đầu vẫn không thấy thân ảnh màu đỏ kia đâu, mọi người cũng không hi vọng, dù sao nếu là bế quan thì sao có thể dễ dàng xong được, có điều kỳ quái nhất chính là Quân Mộ Khuynh không xuất hiện thì không sao, tại sao ngay cả Xích Quân cũng không tới, không phải hắn còn ước hẹn ba năm trước với Quân Lạc Phàm sao?

Mọi người vẫn còn nghi hoặc, tỉ thí chính thức bắt đầu.

Trận thứ ba chia làm hai vòng, vòng thứ nhất, mười người rút thăm phân thành năm tổ, người thua thì rời khỏi tỉ thí, người thắng thì được vào vòng hai. Vòng thứ hai chỉ còn lại năm người, thay phiên tỉ thí, người thắng nhiều trận nhất chính là đệ nhất.

Nếu đại gia tộc nào bất hạnh, toàn bộ người đều bị loại ở vòng thứ nhất, cứ việc bài danh sẽ không có gia tộc khác chen vào, thì cũng xác định gia tộc đó là vị trí thứ năm, cũng không cần tranh đấu ở vòng thứ hai làm gì.

Không có khả năng có hai người cùng thắng bốn trận, nhưng có khả năng có hai người cùng thắng ba trận hay hai trận, vậy thì cũng đơn giản thôi, để cho hai người họ đấu với nhau một lần, ai thắng thì chiếu theo bài danh cho gia tộc đó.

Tỉ thí vòng thứ nhất, mười người đều bốc thăm xong, đối thủ của Quân Mặc là một thiên tài khác của Phong gia, của Quân Lạc Phàm là người của Lôi gia, Phong Diễm cũng là người của Lôi gia, Bạch Tử Kỳ đấu với Ninh Giác, Bạch Tử Thông đấu với một thiên tài khác của Ninh gia, điều này làm cho mọi người đều ngạc nhiên, năm nay có phải là quá trùng hợp không vậy?

Cứ như thế này, trong lòng mọi người đều có cái nhìn tổng chung, năm người lọt vào vòng thứ hai không cần so cũng biết là năm người nào, Lôi gia chỉ sợ là…

Đối thủ của Bạch Tử Thông là Ninh Tử Hà, một thiên tài khác của Ninh gia, là trận đầu tiên, Ninh Tử Hạ đi lên trên đài, nhìn thấy bộ dáng tuấn mỹ của Bạch Tử Thông, hai má hơi đỏ, đổi lại chỉ là một ánh mắt lạnh lùng.

“Ninh cô nương, đắc tội.” Bạch Tử Thông chắp tay, đấu kỹ trận ở dưới chân cũng triển khai, lập tức tiến công.

Nhìn thấy đấu kỹ trận của Bạch Tử Thông, mọi người đều ồ lên, kỹ tôn sư a, không hổ danh là thiên tài Bạch gia, đã là cấp bậc kỹ tôn sư.

Ninh Tử Hà lập tức hoàn hồn, nhanh chóng phòng ngự, hàm răng cắn chặt môi, trên mặt cũng không còn đỏ nữa, nàng đang vô cùng hối hận trong lòng, vì sao lại đỏ mặt với Bạch Tử Thông cơ chứ.

Đáng ghét.

Mười mấy đấu kỹ qua lại, Ninh Tử Hà đã có chút chịu không nổi, nàng vừa mới ngăn một đấu kỹ xong, một đấu kỹ khác lập tức vọt tới.

Thân thể Ninh Tử Hà bây giờ giống như bị nghiền nát thành mảnh nhỏ, bị đánh bay ra ngoài, ngã mạnh xuống dưới đất.

Mọi người đều tiếc nuối, quở trách Bạch Tử Thông không biết thương hoa tiếc ngọc, một cô nương xinh đẹp như thế lại ra tay nặng như vậy, đả thương người ta thì thôi, đánh ngã cô nương nhà người ta rồi, ngay cả đỡ dậy cũng không làm là sao.

Hạng Võ tiếc hận lắc đầu: “Bạch Tử Thông này thế nào không biết thương hoa tiếc ngọc nha, nhìn xem, cô nương kia thật ủy khuất.”

La Tắc, Lam Phong, Hạ Trúc Thanh đều lắc đầu, tiểu tử Hạng Võ nhỏ tuổi nhất trong số năm người bọn họ, nhưng tim hắn là đa tình nhất, không ai nhiều bằng hắn, cũng không biết là tên này nghĩ thế nào nữa.

Sau khi Bạch Tử Thông xuống đài, người của ngũ đại gia tộc lập tức tuyên bố, trận thứ nhất, Bạch Tử Thông thắng, trận thứ hai chính là Quân Lạc Phàm đấu với Lôi Nghiệp, Quân Lạc Phàm chậm rãi bước lên đài, trên mặt lộ ra nụ cười tự tin.

Đối mặt với Lôi Nghiệp, không cần nói cũng biết người thắng là hắn, mà người còn lại của Lôi gia cũng chỉ sợ…

Lôi Nghiệp nhìn Quân Lạc Phàm, hơi sững sờ, vội vàng ổn định tinh thần, hít sâu một hơi, mặc kệ thế nào cũng phải thắng Quân Lạc Phàm.

Tưởng tượng luôn luôn tốt đẹp, sự thật thì lại luôn luôn tàn nhẫn, Lôi Nghiệp còn chưa tụ được năm đấu kỹ đã bị Quân Lạc Phàm đánh bay xuống, hôn mê luôn.

Người Lôi gia cảm thấy có một bàn tay tát thẳng vào mặt bọn họ, bọn họ lúc nào thảm bại đến mức này rồi.

Quân Lạc Phàm khinh thường liếc mắt Lôi Nghiệp một cái, lập tức đi xuống.

Trận thứ tư là Bạch Tử Kỳ đấu với Ninh Giác, thật bất hạnh, hai người nhà bọn họ đều rút trúng đối thủ là người của Ninh gia, nhưng kết cục lại vô cùng khác biệt, qua mấy hiệp, Bạch Tử Kỳ bị Ninh Giác đánh bại, nhưng nàng lại không thương tâm.

“Lần sau ta nhất định sẽ thắng ngươi.” Quăng lại một câu, Bạch Tử Kỳ nghênh ngang rời đi, Ninh Giác nhìn bóng lưng của nàng, trong ánh mắt tự tin của nàng hắn dường như thấy bóng dáng của một người khác.

Mọi người đều sững sờ, bọn họ còn chưa thấy ai thua mà khí thế đến vậy đâu, thậm chí còn khiêu khích thêm một câu, lần sau ta nhất định thắng ngươi.

Bạch Tử Kỳ thua không giống như người khác, không có biểu hiện không cam lòng hay tức giận, trái lại nàng vô cùng bình tĩnh, điều này làm cho hai mắt Bạch Phi Vân sáng ngời, con nhóc này chơi với con nhóc nhà Quân gia lâu như vậy, cũng học được không ít bản lĩnh.

Thật ra Bạch Tử Kỳ cũng không nghĩ tới mình sẽ đi tới được vòng này, dù sao nàng cũng chỉ mới là cấp bậc kỹ linh sư, người lợi hại hơn nàng trong ngũ đại gia tộc rất nhiều, nàng chẳng là gì, thắng thua mặc dù quan trọng, nhưng dù sao thua thì cũng đã thua, hơn nữa người ta cũng không có dùng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ, có gì mà không phục.

Trận tiếp theo chính là Quân Mặc cùng người của Phong gia, Phong Hành tiêu sái đi lên đài, trong mắt thoáng qua một nụ cười khổ, ai bảo hắn xui xẻo làm chi, nhiều người như thế, ai không rút trúng lại rút phải Quân Mặc.

Quân Lạc Phàm đã là kỹ tôn sư, Quân Mặc lại xếp trên Quân Lạc Phàm, chính là còn lợi hại hơn, cho dù không đánh hắn cũng đã biết trước đáp án.

“Quân Mặc không nhất định là sẽ thắng, hà tất phải tiêu cực như thế.” Thanh âm ôn hòa truyền đến, Phong Hành giật mình, nhìn Quân Mặc, bộ dáng như tiên kia, quả thực là làm người ta mê đắm.

Phong Hành đen mặt, hắn còn dám nói như vậy, hắn cũng chỉ là kỹ linh sư mà thôi, đối mặt với Quân Mặc chỉ có chịu đòn mà thôi.

“Muốn ra tay thì nhanh lên.” Phong Hành ôm quyết tâm bại trận nhìn Quân Mặc, đấu kỹ trận dưới chân cũng triển khai, trong nháy mắt ngưng tụ thủy nguyên tố đánh về phía Quân Mặc.

Mọi người thấy Phong Hành hiểu chuyện như vậy cũng gật đầu, lời này nói không sai, Phong Hành chẳng qua là kỹ linh sư mà thôi, so với Quân Mặc đúng là còn một khoảng rất xa, thắng thua đã sớm định trước, hà tất phải quanh co lòng vòng.

Ở lứa tuổi của Phong Hành, đến cấp bậc kỹ linh sư đã là không dễ dàng, hơn nữa đâu phải ai cũng biến thái được như vậy, tuổi còn trẻ đã tấn chức thành kỹ tôn sư.

Mọi người đều phóng ánh mắt hâm mộ, có mấy người có thể được như bọn họ, tuổi còn trẻ đã là kỹ tôn sư, còn có người, đến khi chết cũng không tiến được đẳng cấp này, bọn họ còn trẻ mà đã đạt được.

Nhìn đấu kỹ bay tới, Quân Mặc ung dung lui về sau một bước: “Quang minh lực!” ánh sáng chói mắt đột nhiên hiện lên, óng ánh sáng rực nhưng lại không làm đau mắt ai, mọi người trừng mắt nhìn đấu kỹ của Phong Hành bị quang minh lực chặn lại, đẩy trở lại, đánh ngược về hắn.

Dựa vào! Này cũng quá ác đi! Thiệt hắn còn nói Quân Mặc không nhất định sẽ thắng! Chó má! Như vậy mà còn không thắng thì còn muốn thế nào.

Thánh Linh yên lặng nhìn quang minh lực trong tay Quân Mặc, lực lượng thuần khiết nhất, quang minh lực này thậm chí còn thuần khiết hơn cả hắn, chẳng lẽ đây chính là sự khác nhau giữa được quang minh chi thần ban tặng cùng với tự thân có sao?

“Thủy lá chắn!” Phong Hành vội vàng ngưng đấu kỹ, kết quả, một trận khí tức cường đại đập vào mặt hắn, hắn trừng lớn hai mắt!

Đây tuyệt đối không phải là đấu kỹ của hắn.

“Phanh!” Phong Hành còn chưa kịp hiểu là xảy ra chuyện gì, người cũng đã bị bay ra ngoài, hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại, đột nhiên cảm giác một lực lượng nhu hòa nâng thân thể mình lên, hắn chậm rãi mở mắt thì thấy Quân Mặc dùng quang minh lực nâng thân thể đang rơi tự do của hắn dậy.

“Ngươi thua.” Sau khi Phong Hành đứng vững, Quân Mặc cười nhạt, xoay người quay về chỗ ngồi, hắn vốn nghĩ là sẽ có một cuộc ác chiến, lại không nghĩ là thắng nhẹ nhàng như vậy.

Quân Mặc trở về vị trí, cảm giác được có đôi mắt nóng rực nhìn mình, hắn quay đầu nhìn sang thì thấy gương mặt căng thẳng của Thánh Linh, mắt vẫn còn đặt trên người hắn, như là hận không thể đem hắn bầm thây vạn đoạn.

Con ngươi ôn hòa thoáng qua một tia lạnh lẽo, Quân Mặc nhàn nhạt thu mắt lại, xem đài tỉ thí.

Trận cuối cùng chính là Phong Diễm cùng với người của Lôi gia, Lôi Khắc. Lôi Khắc khẩn trương nhìn gia chủ nhà mình, hắn tự nhận đấu kỹ của mình không thắng được Phong Diễm, nhưng Lôi gia đã có một người thua, nếu hắn thua, tỉ thí năm nay, Lôi gia chính là đứng thứ năm.

Đây chính là một sự sỉ nhục, người của gia tộc nhất định sẽ hận chết hắn, cứ việc chuyện này không phải là lỗi một mình hắn, nhưng ván cuối cùng lại là hắn thua, người chính là thế, bọn họ chỉ muốn đem bất mãn trong lòng phát tiết ra thỏa thích, lại chưa từng nghĩ tới nếu người thua là bọn họ, người khác cũng quở trách bọn họ như thế, bọn họ sẽ cảm thấy như thế nào.

Phong Diễm ngạo nghễ đi lên đài, Phong gia đã thua một người, không thể thua thêm nữa, thực lực của Quân Mặc và Quân Lạc Phàm đều ở trên bọn họ, nếu Quân Mặc chưa trở về Quân gia, kết cục của tỉ thí này sẽ còn phải xác định ở vòng cuối, mà bây giờ, chỉ sợ trong lòng mọi người đều sớm biết là ai thắng ai thua, thực lực của Quân gia vĩnh viễn ở trên các gia tộc khác.

Lôi Khắc nơm nớp lo sợ đi lên đài, thật ra không cần tỉ thí hắn cũng đã thua, tỉ thí đáng sợ như thế, nếu người trước mặt hắn không phải Phong Diễm hắn cũng sẽ bị người ta đánh ngã.

Nhìn đối thủ của mình, Phong Diễm cảm giác thật châm chọc, Lôi gia thật không có thực lực, để một người như vậy lên đài, khó trách gần đây hắn nghe nói thực lực của Lôi gia đang giảm xuống, cục diễn bế tắc của ngũ đại gia tộc rốt cuộc cũng muốn phá vỡ.

Nhìn một màn này, người khẩn trương nhất chính là Lôi Trầm, cuộc tỉ thí này không cần nhìn trong lòng mọi người cũng đều biết là Phong Diễm thắng rồi, Lôi Khắc đến bây giờ chỉ mới là mười hai cấp đỉnh kỹ linh sư, mà Phong Diễm thì đã tới kỹ tôn sư rồi.

Nghĩ tới đây, trong lòng Lôi Trầm lạnh đi một nửa, Lôi Khắc thua, chính là nói địa vị của Lôi gia sẽ bị giảm thấp, bọn họ không thể ngồi lên vị trí thứ nhất mà còn bị đẩy xuống vị trí cuối cùng.

Bốn vị gia chủ còn lại lạnh nhạt ngồi ở chỗ của mình, bọn họ đương nhiên là bình tĩnh hơn Lôi Trâm, dù sao cũng không phải là chuyện nhà bọn họ, bọn họ lo làm gì chứ.

“Phong nhận!” Phong Diễm thấy Lôi Khắc vẫn chưa ra tay thì thẳng thắn động thủ, bọn họ cứ đứng ở đây mãi tới khi nào, còn không bằng trực tiếp ra tay, kết thúc nhanh chóng một chút, tiến hành vòng hai thôi.

Các con em khác của ngũ đại gia tộc đều nuốt nước miếng, bọn họ mừng thầm trong lòng vì mình đã sớm thua ở vòng trước rồi, thua như vậy, dù sao cũng tốt hơn là thua trận này, sẽ không bị mất mặt với bị gia tộc quở trách, tội danh lớn như vậy, bọn họ không dám đảm đương đâu.

Lôi Khắc lảo đảo về sau mấy bước: “Quang thuẫn.” hắn khẩn trương, sợ mình sơ ý một chút liền thất bại ngay.

“Phong sát!” đáng tiếc, Phong Diễm không cho hắn cơ hội phản kháng, nếu như kỹ linh sư đấu cùng kỹ linh sư, hắn còn có chút cơ hội, chỉ có điều… đây lại là cách nhau một tầng cấp.

Lôi Khắc nhìn phong sát của Phong Diễm bay tới, vẻ hoang mang trên mặt đột nhiên trở về bình tĩnh, một tấm chắn cổ xưa đột nhiên xuất hiện trước mắt, trong nháy mắt, mọi người đều lập tức đứng lên, không dám tin nhìn Lôi Khắc.

Cừ thật, ngay cả thần khí cũng ra luôn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.