Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 3 - Chương 167: Ta không có vấn đề gì



“Vậy phải làm sao bây giờ?” Quân Chấn hỏi Quân Mộ Khuynh, về phương diện quản người hắn có thể, nhưng ma thú, bọn họ trước đây đều là trực tiếp ra tay, nơi nào sẽ giống như hôm nay chung sống hòa bình chứ, đây là lần đầu tiên như vậy thôi.

“Để chúng nó đi ra ngoài a, chẳng lẽ ngươi còn muốn chúng nó tiếp tục nhốt ở Quân gia?” Quân Mộ Khuynh nghi ngờ hỏi, loại tâm tư này, hắn còn dám có, không muốn sống đi?

“Đương nhiên không phải, ta là hạng người như vậy sao?” Quân Chấn đỏ mặt tía tai nói, ở trong lòng nàng, hắn chính là một kẻ hèn hạ như vậy sao? Kỳ thực hắn cũng là có rất nhiều ưu điểm tốt lắm chứ.

Đôi mắt màu đỏ quan sát Quân Chấn một chút từ trên xuống dưới, cái đầu nhỏ lập tức gật đầu hắn quả thực là người như vậy, mọi người đều biết.

“Ngươi… Quên đi, lão phu không so đo với đứa nhỏ như ngươi, thân thể chúng nó lớn như vậy, đi ở trên đường, sẽ phá hư nhà ở, chạy không ra cửa thành, ngươi nói làm sao bây giờ?” Quân Chấn đem đề tài dời đi, không muốn tranh chấp nhiều với nàng.

“Khuynh nhi, ngươi có biện pháp nào?” Lúc này Quân Mặc cũng chạy tới, nghe thấy đối thoại của bọn họ, nhẹ giọng hỏi.

“Không biết.” Quân Mộ Khuynh lắc đầu, nàng có thể có biện pháp nào, có thể làm cho những ma thú này dừng lại, cũng đã rất gian nan, bọn họ còn muốn mình làm gì nữa? Đem những ma thú này đưa ra ngoài? Loại chuyện này, nàng cũng không có cách nào.

“Là không biết hay là không muốn nói?” Quân Chấn nheo mắt lại, tính tình của tiểu vương bát đản này, hắn rất rõ ràng chỉ có điều, không biết, nàng chính là không muốn nói! Quân Mộ Khuynh không trả lời, lão già này lúc nào lại biết tâm tư của nàng, ngay cả việc nàng không muốn nói cũng đoán được.

Đúng, nàng chính là không muốn nói, người của ngũ đại gia tộc trước đây ức hiếp nàng như vậy, hiện tại muốn bình an vượt qua đợt thú triều này, không dễ dàng như vậy, trước hết để cho những ma thú này đứng ở đây trên bốn năm ngày, dù sao cũng không có việc gì, coi như là để chúng nó phơi nắng, nhìn ngắm phong cảnh, sau đó lại để chúng nó trở về cũng không sao!

Khóe miệng Hàn Ngạo Thần hơi giơ lên, hắn đã nói, ai cũng không thể đắc tội Quân Mộ Khuynh, bằng không ngày sau sẽ chịu khổ, nhìn chuyện ngày hôm nay, sẽ biết.

Quân Mặc thấy Khuynh nhi không nói gì, lẳng lặng đứng ở một bên, cũng không có lên tiếng, chuyện muội muội muốn làm, hắn làm ca ca đương nhiên phải ủng hộ, nếu hiện tại nàng không muốn nói, vậy thì để những ma thú này ở tại chỗ này là được rồi.

Ba ngày trôi qua, lòng người trong Âm Nguyệt thành đều bàng hoàng, ngay cả ngủ cũng lo lắng ma thú có đến hay không, chính mình có nguy hiểm hay không, có vài người còn bị dọa đến mức trực tiếp ra khỏi thành trước, nhưng điều này, người của ngũ đại gia tộc sao có thể đồng ý, bây giờ là lúc nào, ma thú trong thành còn chưa có giải quyết, lại mở cửa thành, đây là muốn để cho ngoài thành cũng đi vào sao?

Cứ như vậy, mọi người không dám đợi trong thành, lại không dám ra thành, những ngày ấy, chính là ở trong nước sôi lửa bỏng vượt qua, bọn họ cũng đã có thể lĩnh hội qua một lần cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm.

Có một chỗ lại không như vậy, ở đây mỗi ngày đều sẽ có người ra ra vào vào, ngoài cửa càng vây đầy không ít người, chờ thấy người ở bên trong, chỉ có điều bọn họ đợi ba ngày, có mấy người đã đi vào mấy lần, bọn họ ngay cả một lần cũng không đi ra.

Trong phòng, Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến nhìn mọi người lải nhải, nếu không phải là hiện tại đi Quân gia càng phiền, nàng tuyệt đối sẽ không lựa chọn ở nơi này, những người này mỗi ngày đến rồi đi, chính là hỏi nàng Xích Quân là chuyện gì xảy ra, vì sao không nói cho bọn hắn biết, mình chính là Xích Quân, phải giấu giếm bọn hắn lâu như vậy.

Nghe đến đó, Quân Mộ Khuynh ngửa mặt lên trời thở dài, lại một lần nữa chứng minh, trước đây nàng quyết định không sai, nếu để cho những người này sớm một chút biết nàng là Xích Quân, cuộc sống yên ổn, không có thời gian dài như vậy, nàng cũng sẽ không có ngày yên tĩnh như vậy, hiện tại nàng cả ngày đối mặt với những người này, cũng cảm giác đầu đã lớn thành hai.

“Ngươi có muốn trước nghỉ ngơi một chút hay không?” Người ngồi ở bên cạnh, quan tâm hỏi.

Hàn Ngạo Thần nhìn bộ dáng vẻ mặt đau đầu của Khuynh nhi, bất đắc dĩ lắc đầu, mặc dù hắn đã sớm nghĩ tới tình huống có dạng gì, nhưng vẫn là bị dọa tới, những người này thật là quá đáng sợ, một ngày đến mấy lần cũng không ngại mệt.

“Không cần, ta hiện tại rất hối hận, vì sao không có trở nên mạnh mẽ một chút.” Như vậy nàng cũng sẽ không bị người đánh vỡ vi mạo, thân phận của nàng, càng không dễ dàng bại lộ như vậy.

“Quên đi, chuyện cũng đã qua, hối hận cũng vô dụng.” Hàn Ngạo Thần nhàn nhạt nói, khóe miệng thủy chung mang theo một nụ cười.

“Ta biết, chỉ là tâm tình vẫn còn rất phiền muộn, ngươi không cảm thấy lời nói ngày đó của người kia rất kỳ quái sao?” Quân Mộ Khuynh nghi ngờ hỏi, nàng đến bây giờ vẫn là cảm giác người kia không thích hợp, nói chuyện lại kỳ quái như vậy.

“Đúng là rất kỳ quái, hắn hình như ngay từ đầu đã biết ngươi vậy.” Hàn Ngạo Thần gật đầu, ngữ khí kia, giống như là đang nói chuyện với một người quen đến không thể quen thuộc hơn.

“Cái gì mà ta không nên là cái dạng này? Ta biết mình tóc đỏ mắt đỏ cùng người bình thường có một chút khác biệt, vậy ta không nên là cái dạng này, vậy sẽ là cái dạng gì?” Hay là nói… Người kia, quen biết Quân Mộ Khuynh chân chính? Không đúng a, trong trí nhớ của nàng căn bản cũng không có xuất hiện qua người này.

Hàn Ngạo Thần lắc đầu, nàng không biết, vậy hắn lại càng không biết, chỉ có điều người kia nói chuyện, quả thực không phải kỳ quái bình thường.

“Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, người kia sẽ còn xuất hiện.” Hàn Ngạo Thần nhàn nhạt nói, hắn đã xuất hiện một lần, sẽ còn xuất hiện lần thứ hai, sau này là có thể biết hắn rốt cuộc có mục đích gì.

“Ừm.” Cũng chỉ có thể như vậy.

“Này, hai người các ngươi, có nghe thấy chúng ta đang nói chuyện hay không, Quân Mộ Khuynh, ngươi tại sao phải gạt ta?” Hạng Võ đến bây giờ vẫn không rõ, vì sao Quân Mộ Khuynh chính là Xích Quân, hắn muốn đánh bại Xích Quân như vậy, thế nhưng kết quả là, hắn đã sớm thua ở trên tay Xích Quân, cái này có còn thiên lý hay không.

“Đồ lưu manh, là ngươi ngốc mới không biết, nhiều người như vậy đều đã nhìn ra.” Hoa Thiên Nhiêu cười cười, người ngốc đâu chỉ một mình hắn.

Những người không có nhận ra Quân Mộ Khuynh, sắc mặt hơi đổi, đều trừng Hoa Thiên Nhiêu một cái, bọn họ không có nhận ra thì như thế nào, bọn họ căn bản cũng không có nhiều thời gian tiếp xúc với Xích Quân, ngay cả Xích Quân cũng chưa từng thấy qua mấy lần, vậy thì phải nhận ra như thế nào?

Ánh mắt thù địch đều phóng tới, trên trán Hoa Thiên Nhiêu chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, “Ta không phải nói các ngươi, các ngươi đều chưa từng thấy qua Xích Quân, sao có thể biết nàng chính là Xích Quân có phải không, các ngươi nhìn xem, hắn, Hạng Võ, thấy qua Xích Quân không phải một lần hai lần đi? Càng không phải nhất thời hồi lâu đi, nhưng hắn vẫn không nhận ra, các ngươi nói có phải là rất ngốc hay không?” (HoaThien: ahaha, tội Hạng Võ quá, cứ bị người ức hiếp)

Người không nhận ra Quân Mộ Khuynh, đâu chỉ một mình Hạng Võ, thiếu chút nữa đã đụng chạm nhiều người tức giận, Hoa Thiên Nhiêu ở trong lòng âm thầm thở dài.

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn nhìn Hạng Võ, suy nghĩ một hồi, đều gật đầu, lời này quả thực là không sai, trong bọn hắn, số lần thấy Xích Quân nhiều nhất chỉ có Hạng Võ, cho nên, Hạng Võ mới là người ngốc nhất kia.

“Các ngươi…” Hạng Võ bi thương nhìn bọn họ, những người này cũng quá không có nghĩa khí, rõ ràng mọi người đều không nhận ra, tại sao lại lộ ra ánh mắt đó với hắn, đó là có ý gì, khinh bỉ sao?

“Đồ đệ bảo bối, cái kia, ngươi thực sự chỉ là song nguyên tố? Có phải là tam nguyên tố hay không?” Mạc Tương Thủ tiến đến trước mặt Quân Mộ Khuynh, qua mấy ngày, nàng lại thêm một loại nguyên tố xuất hiện, trái tim của bọn hắn thật sự không chịu nổi, cũng không qua nổi dày vò như vậy.

Chuyện đã xảy ra ba ngày trước, thiếu chút nữa không có hù chết bọn hắn, nếu như còn tới, cho dù bọn hắn thành quỷ, cũng sẽ không bỏ qua nàng.

Ách…

Nhìn ánh mắt của mọi người, Quân Mộ Khuynh thực sự rất muốn nói cho bọn hắn biết, chính mình có năm loại nguyên tố, nhưng nghĩ tới hết thảy mấy ngày nay, nàng lý trí lắc đầu, một thân phận Xích Quân, liền khiến cho bọn hắn muốn chết muốn sống, nếu như để bọn hắn biết mình không phải chỉ là song nguyên tố, vậy còn không đập chết nàng, nàng cũng không dám mạo hiểm như vậy.

Thấy Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, may mắn là không phải, song nguyên tố đã đủ biến thái, cũng không cần lại lòi ra ba loại nguyên tố.

Thấy bọn hắn thở phào nhẹ nhõm, Quân Mộ Khuynh ở trong lòng âm thầm nói, nàng lắc đầu, đó là đang nói, nàng không phải chỉ có ba loại nguyên tố, tới lúc đó cho dù bọn hắn nghĩ như thế nào thì cũng không thể trách nàng, đương nhiên sau này nếu như bọn hắn đến truy cứu, vậy cũng không thể trách nàng, phải không?

Quân Mặc lẳng lặng tựa vào trên ghế, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn chẳng những không giảm căng thẳng, hơn nữa trong lòng còn càng thêm khẩn trương hơn.

Khuynh nhi rõ ràng là có ba loại nguyên tố, nhưng vừa rồi khi Tương Thủ đại nhân hỏi, nàng lắc đầu, cái lắc đầu kia là có ý gì, nói nàng không có ba loại nguyên tố sao? Không đúng, ý tứ tuyệt đối không phải là cái dạng này, Quân Mặc tin chắc, từng chính mắt nhìn thấy nàng dùng qua quang nguyên tố, không phải ý này, đó chính là có một khả năng khác, đó chính là, Khuynh nhi có thể có bốn loại nguyên tố, năm loại nguyên tố, nói không chừng sáu loại nguyên tố tề tụ cũng nói không chừng.

Đối với muội muội này, Quân Mặc bây giờ là nhìn không rõ, nhưng trong lòng lại biết, nàng không nói chuyện này ra, là không muốn bản thân bị quấy nhiễu, càng không muốn làm cho náo động, nếu để cho những người đó biết nàng không chỉ là thiên tài song nguyên tố, vậy thì phong ba ở Thương Khung đại lục, sẽ còn lớn hơn nữa.

“Các ngươi hiện tại mỗi ngày đều rất rãnh rỗi sao? Từ khi trời sáng đợi cho đến trời tối?” Quân Mộ Khuynh nhíu nhíu mày, bọn họ vì gần đây, không ít người, càng trực tiếp đem chỗ ở, chuyển đến lầu ba khách điếm, Hoa Thiên Nhiêu chính là người đầu tiên!

Nàng còn chưa từng thấy qua người da mặt dày như vậy, quang minh chính đại vào ở, còn cười ha hả, đầu óc hắn là cháy hỏng đi?

Bá Hiêu từ ngoài cửa đi vào, nhìn bên trong đông nghịt đều là người, thở dài, “Chủ nhân.”

“Nói.”

“Hai vị công tử, cô nương, bọn họ nói muốn gặp cô nương, hơn nữa Hỏa cô nương cũng muốn gặp cô nương, Tiểu Thiến cô nương cũng tấn chức đến cấp mười hai đại kỹ sư.” Bá Hiêu lãnh đạm nói, người đi theo ở bên cạnh chủ nhân, tự nhiên không thể quá kém, cho dù thiên phú không được, vậy sẽ phải càng chăm chỉ chịu khó hơn, ăn một ít đan dược cực phẩm, Tiểu Thiến vì muốn cùng một chỗ với Hỏa Linh Nhi, chính là chịu nhiều đau khổ, rốt cuộc, cũng tới cấp mười hai đại kỹ sư.

“Đưa nàng tới Ma Vực rừng rậm, Hỏa Linh Nhi nếu như muốn đi cùng, cũng để cho nàng đi cùng đi, còn bốn người kia, nói cho bọn họ biết, hiện tại tâm tình của ta rất không tốt, ai cũng không gặp.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói một câu, cấp mười hai đại kỹ sư, ở trong mắt người khác, đẳng cấp như vậy đã không tính thấp, thế nhưng muốn đi theo ở bên cạnh nàng, như vậy còn không được, nguy hiểm bên người nàng quá nhiều, có thời điểm, ngay cả nàng cũng chống đỡ không nổi.

“Vâng.” Bá Hiêu lãnh đạm đáp, xoay người rời đi.

Lời của Quân Mộ Khuynh mới vừa dứt, mọi người đều nhìn về phía nàng, cẩn thận quan sát.

“Nhìn ta làm cái gì?” Quân Mộ Khuynh đảo mắt, những người này thật đúng là buồn chán.

“Người ta mới cấp mười hai đại kỹ sư, ngươi lại đưa người ta đi Ma Vực rừng rậm?” La Tắc nhíu mày, việc này có phải có chút quá nguy hiểm hay không?

“Ừm.” Quân Mộ Khuynh gật đầu, nàng đã nói như vậy.

Ừm?

Những đôi mắt lập tức mở to, ngây ngốc nhìn người trước mặt, nàng liền đáp “Ừm? “

“Cấp mười hai đại kỹ sư sắp tấn chức, hiện tại trong Âm Nguyệt thành không yên ổn, lúc này nếu như có ma thú tấn chức, nhất định lòng người bàng hoàng.” Hàn Ngạo Thần lãnh đạm giải thích,cũng không phải một mình người nọ đi, bọn họ trừng mắt lớn như vậy làm cái gì, rất giống như bộ dáng ăn thịt người.

Nghe thấy Hàn Ngạo Thần giải thích, mọi người không có lên tiếng, vẫn dùng ánh mắt vừa rồi nhìn Quân Mộ Khuynh.

“Đúng vậy.” Đây thật là ý tưởng của nàng, Hàn Ngạo Thần này có phải là có thuật đọc tâm hay không a?

“Vậy ngươi nói tâm tình ngươi không tốt? Không muốn gặp bất luận kẻ nào?” Hạng Võ lại hỏi, bọn họ đều ngồi ở chỗ này, nàng còn nói không muốn gặp bất luận kẻ nào?

“Nếu các ngươi mỗi ngày đều có đám người ngồi ở trong phòng của mình, mà bản thân ngay cả chỗ của mình cũng không có, tâm tình của các ngươi có tốt được hay không?” Tâm tình nàng không tốt, chẳng lẽ bọn hắn đều nhìn không ra sao?

“Khụ khụ…” Ánh mắt của bọn hắn bắt đầu dời đi, nhìn bầu trời nhìn ngón tay, chính là không nhìn Quân Mộ Khuynh, bọn hắn mỗi ngày đều đến, không phải rất tốt sao, như vậy có thể củng cố tình cảm.

Trong đó nguyên do chỉ có chính bọn hắn mới biết, bọn hắn ngồi ở chỗ này, là không muốn để cho bất cứ kẻ nào tới gần.

“Chủ nhân, người ở phía ngoài lại nói tới gặp ngươi.” Chi Chi nhảy nhảy đi vào, lộ ra ánh mắt hết sức manh ngốc nhìn người trước mắt, mỗi lần chỉ cần là như vậy, chủ nhân sẽ để nàng ra chặn, sau sẽ có đồ ăn ngon, ha ha…

Quân Mộ Khuynh chau chau đầu mày, “Ngươi ngồi ở chỗ này cho ta, ở đâu cũng không được đi!” Chi Chi người này quả thật chỉ biết ăn a, ăn nhiều như vậy, cũng không thấy nàng mập chút nào, càng không thấy nàng có bất kỳ biến hóa nào.

“Chủ nhân…” Chi Chi chu chu miệng.

“Ngồi xuống!” Biểu tình Chi Chi manh ngốc như thế, cũng chỉ có Quân Mộ Khuynh mới có thể kiên quyết không bị ảnh hưởng.

“Khuynh nhi, ngươi lúc nào mới có thể để cho ma thú rời đi?” Khóe miệng Quân Mặc co quắp hỏi, ba ngày đã qua, ma thú vẫn đứng ở tại chỗ, động cũng không dám động, đi cũng không dám đi, ai cũng không biết đây là vì sao, bởi vì bọn họ cũng không nhìn thấy thần thú xuất hiện.

Ngay lúc đầu hắn cũng nghi hoặc, sau đó gia gia nói cho hắn biết chuyện ngày đó, hắn mới biết, nàng lại có một con thần thú, có thần thú trấn giữ, đừng nói huyễn thú không dám động, ngay cả linh thú cũng phải ngoan ngoãn ngồi ở nơi đó, không dám tùy tiện di chuyển nửa phần.

“Đại ca nghĩ lúc nào?” Quân Mộ Khuynh hỏi ngược lại, nàng hiện tại còn chưa có ý nghĩ này.

“Ta không có vấn đề gì.”

Cũng bởi vì một câu nói này, ma thú lại phải đợi ở Âm Nguyệt thành ba ngày nữa, thời gian sáu ngày trôi qua, người trong thành cũng đã bình tĩnh lại, ban đầu bọn họ có lẽ sẽ còn sợ, còn khiếp đảm, bây giờ bọn họ đi qua bên người ma thú, cũng sẽ giơ tay chào hỏi, bởi vì bọn họ biết, những ma thú này, căn bản là không dám động.

Ma thú đứng ở dưới ánh mặt trời, đầu đầy hắc tuyến nhìn nhân loại đi qua bên người chúng nó, hận không thể trực tiếp nuốt bọn họ vào trong bụng, nhưng có thần thú ở đây, chúng nó làm sao dám hành động thiếu suy nghĩ, một khi không cẩn thận chọc giận thần thú, đó chính là chuyện hối hận cả đời.

Dẫn đầu linh thú rốt cuộc không nhịn được, chúng nó nơm nớp lo sợ đi tới trước mặt Hắc Dực, thấp giọng quát, đương nhiên, đây là trong tai người khác nghe được, kỳ thực ba con linh thú này là đang khẩn cầu Hắc Dực để chúng nó rời đi.

Hắc Dực vô tội nhún nhún vai, chuyện này, nó cũng không thể quyết định, chủ nhân kêu nó làm như vậy, thì làm như vậy.

Linh thú thấy Hắc Dực không chịu thỏa hiệp, lại bất đắc dĩ lui về, không dám nhúc nhích nữa.

“Thực sự là ngốc tử!” Âm thanh chế nhạo trên không trung vang lên, Hắc Dực mạnh ngẩng đầu, một đôi mắt đen thui cảnh giác nhìn phía xa.

“Ta ở phía sau.” Người nọ bất đắc dĩ nói.

Hắc Dực vội vàng xoay người, lại phát hiện phía sau không có một ai, bên tai lại truyền tới âm thanh quen thuộc kia.

“Ở đây!” Đây là con ma thú gì, sao có thể ngốc như vậy!

“Ngươi là ai?” Hắc Dực quay đầu, quả nhiên thấy một người đứng ở trước mặt mình, hai tay chắp ở sau lưng, đắc ý dào dạt nhìn ma thú trước mặt, người này xuất hiện, nó kinh ngạc phát hiện mình có loại cảm giác hít thở không thông.

“Ngươi quản ta là ai, thực sự là ngốc tử, chủ nhân của ngươi để ngươi ở đây trông chừng những ma thú này làm cái gì? Đó là muốn những ma thú này thần phục, mà ngươi lại ngốc nghếch ở chỗ này chờ, một chút đầu óc cũng không có.” Thiếu niên vẻ mặt vô tội nói, một màn này xuất hiện ở trên mặt tuấn mỹ kia, lại có vẻ vô cùng tức cười.

“Phải không?” Hắc Dực nghi ngờ hỏi, nó thật sự là không biết tâm tư của chủ nhân, chủ nhân để nó canh giữ tại chỗ này, nó liền canh giữ tại chỗ này, tuyệt đối không rời đi nửa bước.

“Quả nhiên rất ngốc, xem ra sau này phải dạy dỗ còn có rất nhiều.”

Lúc này là giữa trưa, mọi người đều tránh ở trong nhà, cho nên bọn họ nói chuyện, trừ những ma thú này nghe thấy, cũng không có những người khác ở đây.

“Rống!” Linh thú gầm nhẹ, bất mãn nhìn thiếu niên trước mắt, hắn dám cuồng vọng muốn chúng nó thần phục, ma thú sao có thể tùy tiện thần phục nhân loại, chúng nó thế nào cũng sẽ không đồng ý.

“Kêu la cái gì, chờ các ngươi thần phục, còn không biết sẽ thấy hài lòng nhiều như thế nào đâu.” Thiếu niên bất mãn nhìn ma thú trước mắt, hiện tại chúng nó không muốn, chỉ sợ sau này đuổi thế nào cũng không đi.

Hắc Dực nghe nói như thế, gật đầu, quả thực không sai, ngay từ đầu nó cũng không muốn thần phục chủ nhân, nhưng sau khi nó thần phục, mới biết, nếu như lúc trước mình không có thần phục, bản thân mới sẽ tiếc nuối, hiện tại đi theo ở bên người chủ nhân, nó không muốn rời đi, có nhiều đồng bạn như vậy.

“Xem đi, nó có thể nhận ra được, các ngươi nhìn các ngươi xem, để các ngươi thần phục, đã là tiện nghi cho các ngươi, tiểu tử, trở lại nói với chủ nhân, nói những ma thú này nguyện ý thần phục nàng, để nàng qua đây một chuyến.” Thiếu niên cười ha hả nói, trong mắt lóe ra kim quang.

“Nga.” Hắc Dực đi trở về, chưa đi được hai bước chợt quay lại, “Rống!” Nó rống giận một tiếng, một tiếng này kinh thiên động địa, chấn động Âm Nguyệt thành sau sáu ngày yên ổn.

Người trong khách điếm, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mạnh đứng lên, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Các ngươi ở lại chỗ này?” Quân Mộ Khuynh xoay người đi đến trước cửa sổ.

“Cửa ở đây.” Hạng Võ hảo tâm nhắc nhở.

“Cám ơn ngươi nhắc nhở, nếu như ngươi muốn đi ra ngoài bị người công kích, ta không để ý tiễn ngươi!” Quân Mộ Khuynh không quay đầu lại nói, bọn họ cũng không nghĩ, người hại nàng cả ngày chỉ có thể đợi ở khách điếm là ai, người khiến cho nàng ra cửa chỉ có thể đi cửa sổ là ai!

Lần này Hàn Ngạo Thần không có đi ra, bởi vì, hắn muốn giúp tiểu Khuynh Khuynh nhìn thật kỹ những người này, không để cho bọn họ làm loạn.

Quân Mộ Khuynh vội vội vàng vàng chạy tới, vừa định hỏi Hắc Dực là chuyện gì xảy ra, liền nhìn thấy nó thở hồng hộc nằm bò trên mặt đất, trong đôi mắt còn thoáng qua khủng hoảng.

“Ai dám đả thương ta …” Một đạo quang mang thoáng qua, lời của Quân Mộ Khuynh còn chưa nói hết, thì cảm giác dưới chân nặng nặng, nàng cúi đầu nhìn lại, lập tức đầu đầy hắc tuyến, khóe miệng không ngừng co quắp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.