Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 3 - Chương 173: Đều đi bế quan hết



Hắn thật đúng là không chỗ nào không có mặt, Hàn Ngạo Thần híp mắt, lạnh lùng liếc mắt nhìn Hỏa Liêm.

Hỏa Liêm vừa mới đi tới, cảm giác được một trận khí tức lạnh như băng bắn thẳng đến mình, phịch một cái rơi xuống đất, nó lập tức nhìn xung quanh, muốn nhìn xem là ai đánh lén nó, liền phát hiện đôi mắt băng lãnh kia đang nhìn mình.

Hỏa Liêm nuốt một ngụm nước bọt, thận trọng lùi một bước, sao nó có thể quên, năm đó Bá Hiêu chính là thua ở trên tay người này, hắn bây giờ còn không có lợi hại bằng Bá Hiêu, không đánh lại, nó vẫn là trốn đi thì tốt hơn.

“Chủ nhân.” Âm thanh Bá Hiêu vang lên ở bên ngoài.

“Vào đi.” Quân Mộ Khuynh lười biếng nói, thấy Hàn Ngạo Thần đen mặt, khóe miệng nhịn không được giơ lên.

Lời của nàng vừa mới nói xong, tất cả mọi người cùng tiến vào, tự giác tìm được vị trí đi, chủ nhân muốn đi ra ngoài, tại sao có thể thiếu bọn họ, bọn họ đã ở Âm Nguyệt thành ngây người rất lâu rồi.

“Bốn người các ngươi vì sao cũng đi theo?” Quân Mộ Khuynh chau chau đầu mày, bình thường bọn họ là muốn mời cũng mời không đến, hiện tại trái lại chủ động tới tìm nàng, hiếm thấy, quá hiếm thấy.

“Ngươi muốn rời đi, chúng ta đương nhiên muốn đi theo ngươi cùng nhau rời đi.” Vô Nặc lãnh đạm nói.

Nhìn Vô Nặc, Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, người này chính là người cũng như tên, trước đây nhìn hắn chính là lạnh như băng, bây giờ còn là như vậy, không quen lăn lộn, chỉ là hắn mặc dù gọi là Vô Nặc, thế nhưng một khi hứa hẹn cái gì, thì nhất định sẽ làm được, điểm này rất tốt.

“Đúng vậy, ngươi còn thiếu chúng ta một con ma thú!” Vô Phi khoanh hai tay trước ngực, không thoải mái nói, đáp ứng cho nhị tỷ nàng ma thú còn chưa đưa, mặc dù biết nàng chính là Xích Quân, bọn họ vẫn là không quen, tin tức Quân Mộ Khuynh là Xích Quân, thật sự là quá không chân thực, bọn họ quả thực là không dám tin vào lỗ tai của mình.

“Phi nhi!” Vô Vũ lắc đầu, cô nương đã nói, thì nhất định sẽ làm được, nếu bọn họ đã nói qua muốn đi theo cô nương, vậy phải có bộ dáng của thuộc hạ.

“Các ngươi đã đều biết, vậy thì theo chúng ta đi tử vong đảo là được rồi.” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm nói, tử vong đảo cũng hẳn là có ma thú, bọn họ đã muốn ma thú, vậy không bằng đi một chuyến nói không chừng còn có thu hoạch ngoài ý muốn.

“Được.” Vô Nặc gật đầu, nếu đã theo nàng, vậy nghe theo mệnh lệnh là được.

“Chủ nhân, lúc nào thì thực hiện, Linh nhi với tiểu Thiến vẫn chưa về, còn có Thiểm Điện, ngươi bảo hắn ở Ma Vực rừng rậm ba tháng, hiện tại mới qua một tháng.” Nếu như bây giờ bọn họ rời đi, mấy người bọn hắn trở về, thì sẽ không biết bọn họ đi tử vong chi đảo.

“Chờ bọn hắn trở về lại nói, tiểu Thiến hẳn là sắp tấn chức.” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm nói, nàng cũng không vội rời đi, đi tìm tử vong đảo, cũng phải chuẩn bị một ít đồ, cứ như vậy đi, vậy cũng quá nguy hiểm.

“Vâng.” Bá Hiêu gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.

“Trong khoảng thời gian này ta sẽ bế quan, các ngươi cũng có thể đi rèn luyện.” Nàng tiếp tục nói.

Cái gì! Lại bế quan!

Mọi người đều ngẩng đầu, không dám tin tưởng nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng vừa mới ra, lại muốn bế quan, việc này có phải là quá khoa trương hay không!

“Lần này ta sẽ đi Quân gia bế quan, các ngươi có chuyện gì, bây giờ liền nói là được rồi.” Không phải là bế quan thôi sao, bọn họ còn có biểu tình như nhìn thấy quỷ vậy?

Mọi người rối rít lắc đầu, bọn họ cũng không có chuyện gì, chẳng qua là cảm thấy ngoài ý muốn mà thôi, lần này bế quan, chủ nhân sẽ đi Quân gia, hay là nói nàng có chuyện gì chưa nói cho bọn hắn biết, chỉ có điều chuyện này cũng không có khả năng a.

“Ta cũng bế quan luôn là được rồi.” Hàn Ngạo Thần cười nói, lại thêm một khoảng thời gian không thấy được tiểu Khuynh Khuynh, hắn quá nhàn rỗi, không bằng cùng nhau bế quan.

“Tốt.” Quân Mộ Khuynh gật đầu, “Chúng ta cùng đi Quân gia bế quan.”

“Ừm.”

Nhìn hai người bọn họ đạt được thỏa thuận, mọi người đều một trận ngượng ngùng, hai người bọn họ lần lượt bế quan, vậy bọn hắn còn có chuyện gì có thể làm, còn không bằng bế quan là được rồi.

Sau khi đem hết thảy mọi chuyện thông báo xong, nàng đi tới công hội lính đánh thuê, nhìn một hai ba hàng sân viện kia, nàng chậm rãi đi vào.

“Đại ca!” Hắn thế nào ngồi ở chỗ này, chẳng lẽ là cố ý chờ nàng sao?

Quân Mộ Khuynh vừa đi vào đi liền kinh ngạc phát hiện, Doãn Thí Sát ngồi ở trên ghế đá trong viện, uống ngụm rượu lớn.

“Ngươi đã đưa hết ma thú ra ngoài?” Doãn Thí Sát cười hỏi, mấy ngày này hắn vẫn không có đi tìm được nàng, biết những người đó sẽ cả ngày canh giữ ở cửa, con người chính là như vậy, một khi đã nhắm được một món gì đó, bọn họ sẽ không tiếc tất cả.

Quân Mộ Khuynh chần chừ gật đầu, “Đại ca, thật ngại, ta lại nuốt lời.” Mỗi lần nàng đều nói tìm ma thú tặng Doãn Thí Sát, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được một con, nhưng lời nói này dù sao cũng là nàng nói ra, Doãn đại ca còn đang đợi nàng, nàng sao có thể không đến.

Doãn Thí Sát ngẩn người, đột nhiên ngửa đầu cười to, hắn hung hăng vỗ vỗ bả vai Quân Mộ Khuynh, “Chúng ta là ai với ai a, đại ca ở lại cũng không phải là muốn ma thú của ngươi, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, ta đem lệnh bài Thanh Hỏa đoàn giao cho ngươi, sau này ngươi có chuyện gì, cứ tới tìm đại ca thì được rồi!” Hắn đã sớm quên chuyện ma thú, mỗi lần lúc nàng nhắc tới, hắn mới nhớ là có chuyện này.

“Thế nhưng, ta dù sao cũng đã đáp ứng ngươi, lời hứa lính đánh thuê đáng giá ngàn vàng, Quân Mộ Khuynh ta tự nhiên cũng vậy!” Ánh mắt Quân Mộ Khuynh kiên định nói, đại ca không để ý, nàng thì vẫn nhớ.

“Ngươi có tặng ma thú hay không cũng không sao cả, hơn nữa, con Lục Dực Thanh Lang, vốn là vật vô chủ, ngươi lấy được, vậy chỉ có thể nói nó với ngươi có duyên phận.” Doãn Thí Sát hào sảng nói, không ngờ “Huynh đệ” này bình thường sảng khoái, lại có chút thích để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy.

Thấy nụ cười của Doãn Thí Sát, Quân Mộ Khuynh ngẩn người, đột nhiên cười to lên, “Đại ca nói phải, hóa ra là chính ta vẫn để tâm vào chuyện vụn vặt.” Bọn họ xưng huynh gọi đệ, cho tới bây giờ cũng không có hi vọng xa vời muốn thứ gì của đối phương, nàng như thế này, đại ca nhất định là như vậy, là nàng hiểu lầm đại ca!

“Hiểu rõ là tốt rồi, đến, hôm nay chúng ta uống một bữa, ngày mai đại ca sẽ quay về dong binh đoàn.” Doãn Thí Sát không biết từ chỗ nào lấy ra một vò rượu, đặt trước mặt Quân Mộ Khuynh.

“Được!” Quân Mộ Khuynh cũng không làm bộ cầm lấy vò rượu, thống khoái uống.

Nàng đã nghĩ thông suốt, tất cả mọi chuyện vẫn là thuận theo tự nhiên, chỉ có điều nàng vẫn sẽ tìm một con thần thú tặng đại ca, lần này không phải là vì bồi thường cái gì, mà là nàng thật tâm đưa cho bọn họ, lúc bọn họ mới gặp gỡ, Doãn Thí Sát đưa lệnh bài Thanh Hỏa dong binh đoàn cho nàng, nàng cũng muốn tặng một phần quà gặp mặt cho đại ca không phải sao, lần này nàng sẽ không cưỡng cầu.

Hai người thoải mái ngửa đầu uống, khỏi phải nói, bọn họ cũng hiểu rõ lời muốn nói trong lòng đối phương.

“Các ngươi ở đây lén uống!” Lạc Anh Ninh chậm rãi đi tới, liền nhìn thấy hai người uống một ngụm rượu lớn, nàng cũng bước nhanh đi vào, không kịp chờ đợi muốn uống.

“Anh Ninh, ngươi không thể uống nhiều rượu, mỗi lần chúng ta uống rượu, người say đầu tiên chính là ngươi.” Lý Cổ Nguyệt đi theo tới, nhìn Lạc Anh Ninh nói.

“Đội trưởng, đại ca của ta cũng không ngăn cản ta uống rượu, hơn nữa, hôm nay trời đẹp như vậy, đương nhiên phải uống, hơn nữa, ta bây giờ rốt cuộc đã biết vì sao lúc trước tiểu Khuynh lại nói câu nói kia.” Lạc Anh Ninh hiểu rõ nói, sau khi nàng biết tiểu Khuynh là Xích Quân mới hiểu được.

“Nói cái gì?” Quân Mộ Khuynh nâng vò rượu đưa cho Lạc Anh Ninh, nghi ngờ hỏi, nàng có nói qua cái gì sao?

“Lúc trước khi chúng ta hỏi tiểu Khuynh Xích Quân là ai, tiểu Khuynh từng hỏi lại chúng ta, các ngươi biết Quân Mộ Khuynh là ai không? Kỳ thực lúc đó nàng đã nói với chúng ta, nàng chính là Xích Quân, chỉ là chúng ta vẫn không biết mà thôi.” Lạc Anh Ninh cười nói, mấy ngày nay nàng rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận, khi đó lúc tiểu Khuynh nói tới Xích Quân, rõ ràng có chút kỳ quái, hiện tại xem ra, là bọn hắn không hiểu ý tứ này.

“Cái gì, nàng còn nói qua lời như vậy, các ngươi thế nào không nói cho ta?” Lý Cổ Nguyệt nhận lấy rượu Doãn Thí Sát đưa cho mình, uống một ngụm lớn.

“Lúc đó ở chỗ ấy nghĩ nhiều như vậy, cũng căn bản không nghĩ tới phương diện kia, ta nghĩ người quen biết tiểu Khuynh, cũng chưa từng nghĩ.” Lạc Ưng Hùng nhàn nhạt nói một câu, nói như vậy là nàng cố ý để Quýnh Ngưu Liên Tí ở lại Huyết Nguyệt dong binh đoàn.

“Ngươi không biết, lúc mới đầu ta biết nàng là Quân Mộ Khuynh, kinh ngạc cũng không ít hơn các ngươi, đặc biệt sau khi nàng ăn ngũ sắc linh lung quả, ta còn tưởng rằng nàng điên rồi!” Doãn Thí Sát nói ra, hồi tưởng lại chuyện trước kia, kỳ thực từ sớm bọn họ đã có thể biết thân phận của nàng, thiên phú của nàng, nhưng không có nghĩ tới phương diện kia.

Khóe miệng Quân Mộ Khuynh co quắp một chút, nàng mới không có điên, người vây quanh nàng nhiều như vậy, đều muốn có ngũ sắc linh lung quả, mà nàng trăm cay nghìn đắng lấy được thứ đó, mới sẽ không dễ dàng cho người ta, đó đương nhiên là phải đánh cuộc một lần, sau đó cũng không có việc gì.

Chỉ có điều khi đó đã hù dọa Doãn đại ca không nhẹ, lúc đó mọi người hình như đều bị dọa sợ.

“Tiểu Khuynh, ngày mai chúng ta sẽ phải đi trở về.” Lạc Anh Ninh nằm dựa vào trên người Quân Mộ Khuynh, còn có chút luyến tiếc, nàng thực sự không muốn rời xa tiểu Khuynh, nàng còn có rất nhiều chuyện chưa nói với tiểu Khuynh. “Ta biết các ngươi phải đi về, lần này ta tới là muốn nói cho các ngươi biết, ta cũng sẽ rời khỏi Âm Nguyệt thành.” Quân Mộ Khuynh cười nói, bữa tiệc rượu hôm nay cũng không biết lúc nào mới có thể lại được uống.

“A, ngươi lại muốn đi sao?” Lạc Anh Ninh mờ mịt nhìn Quân Mộ Khuynh, trong đôi mắt lộ ra không nỡ.

“Ừm.” Nàng gật gật đầu, hơn nữa còn không biết lúc nào thì trở về.

“Hôm nay không nên nói những thứ này, đến, uống rượu!” Doãn Thí Sát cười ha hả nâng vò, nếu sắp rời đi, vậy uống cho đủ.

“Được!”

Tiếng cười sang sảng ở công hội lính đánh thuê vang lên, có người nghe thấy tiếng cười kia, cũng không dám đi vào xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cũng không dám nhìn xung quanh nhiều.

Một đôi mắt băng lãnh, nhìn thấy một màn như vậy, khóe miệng câu dẫn ra một độ cong, sau khi thân phận Xích Quân được đưa ra ánh sáng, không biết nàng còn có cái dạng hành động nào, thật là có chút chờ mong.

Ngày đó uống rượu xong, Quân Mộ Khuynh trở lại khách sạn liền ngủ say, sau khi tỉnh lại, liền cùng Hàn Ngạo Thần đi tới Quân gia, lúc đó bầu không khí bế quan liền được tiến hành.

Nghe nói Quân Mộ Khuynh lại bế quan, người không bình tĩnh nhất chính là Lôi gia, trong lòng bọn họ đều mắng, Quân Mộ Khuynh đây cũng quá không phải người, vừa mới bế quan ra, hiện tại lại muốn bế quan, chẳng lẽ nàng muốn một lần tấn chức đến tôn thần cấp hay sao!

Mười ba tuổi là thượng tôn đấu kỹ sư, việc này đã rất biến thái, nàng rốt cuộc còn muốn như thế nào! Tức chết người không đền mạng sao?

Mà lúc này, nhi tử Lôi Trầm cùng với khế ước thú biến mất không thấy, lại khiến cho Lôi gia một trận khủng hoảng, tất cả mọi người đang suy đoán rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, lại không nghĩ đến chuyện này, có liên quan đến người đang bế quan.

Việc này ầm ĩ qua đi, thế lực của Lôi gia xuống dốc không phanh, Lôi Trầm cũng từ đó bị bệnh, hiện nay toàn bộ Lôi gia đều là Lôi Tu quản lý.

Sau khi Bạch Tử Kỳ nghe thấy tin tức này, sửng sốt tại chỗ, “Lại bế quan!” Tiểu Khuynh điên rồi sao!

“Không sai, chính là bế quan, cho nên dù ngươi đi Quân gia, cũng không gặp được Quân Mộ Khuynh.” Ninh Giác cười nói, người muốn gặp Quân Mộ Khuynh, đâu chỉ có mấy người bọn hắn, hiện tại sức ảnh hưởng của ba chữ Quân Mộ Khuynh, có thể sánh bằng ngũ đại gia tộc.

Thiên tài song nguyên tố, ai không muốn có, cho nên sau khi tỉ thí ngũ đại gia tộc xong, Quân Mộ Khuynh vẫn ngồi ở trong khách sạn, không có ra cửa, hiện tại lại trực tiếp bế quan.

“Tiểu Khuynh bế quan tại sao không gọi ta chứ! Mang ta theo cũng tốt a!” Lần trước nàng hỏi tiểu Khuynh vì sao đối với thủy nguyên tố lại hiểu như vậy, hiện tại hết thảy đều hiểu, không cần nghĩ cũng biết, đấu kỹ đem nước ngưng tụ thành băng là tuyệt kỹ của Xích Quân, mà Xích Quân chính là Quân Mộ Khuynh, Quân Mộ Khuynh chính là tiểu Khuynh, tiểu Khuynh biết, là chuyện hết sức bình thường.

“Mang ngươi theo làm cái gì, nghe nói nàng bế quan cùng một người tên là Hàn Ngạo Thần.” Bạch Tử Thông bình thản nói, Quân Mộ Khuynh vừa bế quan, lập tức phố lớn ngõ nhỏ đều biết, có thể cũng đã truyền ra ngoài Âm Nguyệt thành.

Hàn Ngạo Thần bế quan tiểu Khuynh cũng bế quan, bọn họ rốt cuộc đang nghĩ cái gì, hay là có chuyện gì không nói với nàng, không được, nàng cũng phải bế quan, chờ tiểu Khuynh ra, nàng nhất định phải hỏi một chút là chuyện gì xảy ra.

“Ta quyết định, bắt đầu từ ngày mai, ta cũng bế quan, mấy người các ngươi đừng tìm ta!” Bạch Tử Kỳ trịnh trọng tuyên bố, dù sao gia chủ cũng không cho nàng đi Nam Ngưng học viện nữa, còn không bằng trực tiếp bế quan, nhìn xem tiểu Khuynh muốn làm cái gì.

Cái gì! Nàng cũng điên rồi sao!

Bạch Tử Thông với Ninh Giác nhìn nhau, đều lắc đầu, nha đầu này chính là điên rồi.

“Ta cũng sẽ bế quan.” Phong Diễm bên cạnh cũng lên tiếng.

“Diễm, ngươi có phải cũng điên rồi hay không? Không phải vừa mới bế quan đi ra sao?” Ninh Giác nhíu mày, mọi người đều biết thiên tài ngũ đại gia tộc vừa mới ngươi chết ta sống, lại không biết, đằng sau bọn hắn thỉnh thoảng vẫn tụ tập cùng một chỗ nói chuyện phiếm, đương nhiên, ngoại trừ người của Lôi gia.

Lôi gia quả thực chính là không thèm cùng một chỗ nói chuyện với bọn hắn thôi, chỉ là thỉnh thoảng bọn hắn tụ tập cùng một chỗ, cũng chỉ là mấy người bọn hắn, bọn hắn đều hiểu đối phương là hạng người gì, tự nhiên cũng là tụ lại với nhau.

Sau khi Quân Mặc tới Âm Nguyệt thành, cũng thường xuyên ở cùng một chỗ với bọn hắn, nhưng mà bây giờ bọn hắn một người hai người cũng bắt đầu bế quan, những ngày sau đó sẽ nhàm chán rất nhiều.

“Không phải điên rồi, gia chủ nói, chuẩn bị đem vị trí gia chủ giao cho ta, các ngươi cũng biết, thực lực bây giờ của ta, vẫn chưa đủ để tiếp nhận Phong gia.” Ở trước mặt bọn họ, Phong Diễm không giấu giếm cái gì, mấy người bọn hắn cũng không tranh giành, chỉ là những lào già của gia tộc đối phương bọn hắn, cũng không dễ nói chuyện như vậy.

Dù sao sớm muộn gì gia tộc bọn họ cũng sẽ tra ra được, cũng không có gì phải giấu giếm.

“Chậc chậc… Vị trí gia chủ a, Phong gia chủ, đến lúc đó cũng đừng trở mặt a.” Bạch Tử Kỳ cười nói, giống như gia chủ của bọn họ cũng đã nói như vậy, nói là chẳng bao lâu nữa sẽ đem vị trí gia chủ, truyền cho vị trí đệ nhất Bạch Tử Thông kia.

“Các ngươi đừng nhìn ta như vậy, gia chủ nhà chúng ta vẫn chưa nói qua lời như vậy.” Bạch Tử Thông vội vàng nói. “Còn có các ngươi đều bế quan, sau đó Giác cũng phải quay về Anh địa, chỉ còn lại một mình ta.” Bạch Tử Thông trừng mấy người bọn hắn một cái, tựa lưng vào ghế ngồi.

“Nếu không, ngươi cũng bế quan?” Bạch Tử Kỳ đề nghị.

“Ta mới không cần, đúng rồi, Tử Lăng không phải sắp trở về sao? Nếu như lúc này ngươi bế quan, sẽ không gặp được hắn.” Bạch Tử Thông đột nhiên nhới tới.

“Cũng đúng.” Việc này nên làm cái gì bây giờ.

Bạch Tử Thông lộ ra một nụ cười, xem ra cũng còn có người ở lại chơi với mình, nếu không mọi người đều bế quan sẽ rất buồn chán, thỉnh thoảng đánh một trận cũng không tệ.

Hết thảy trong Âm Nguyệt thành đều đang từ từ khôi phục, chuyện tỷ thí ngũ đại gia tộc, đương nhiên cũng sẽ truyền đi, thậm chí là truyền ra ngoài Âm Nguyệt thành, ba chữ Quân Mộ Khuynh, ở Thương Khung đại lục đã nhấc lên một cơn sóng lớn, người còn đang bế quan vẫn không quan tâm, đối với những thứ này hoàn toàn không biết gì cả.

Cùng lúc đó ở trong phòng, sắc mặt nam tử kia âm trầm, trừng thiếu niên trước mặt.

“Mặc Liên, ta hỏi ngươi, vì sao không giết Quân Mộ Khuynh!” Nam tử giận dữ hét, hắn đã đánh mất một thủ hạ đắc lực, đây đều là Quân Mộ Khuynh làm hại.

“Không giết.” Mặc Liên hờ hững phun ra hai chữ, đối với người trước mắt, không sợ hãi chút nào.

“Không giết!”

“Chủ thượng!” Hắc Điêu vội vàng phóng ra, che ở trước mặt Mặc Liên, “Chủ thượng, ý của Mặc Liên là, đột nhiên xuất hiện người kia, dù cho chúng ta liên thủ cũng đánh không lại, cho nên mới không giết.” Đương nhiên, đây chỉ là một trong những nguyên nhân, chỉ là để Mặc Liên không bị phạt, nguyên nhân khác, nó sẽ không nói.

“Phải không?” Nam tử âm trầm nhìn Mặc Liên.

“Vâng! Đương nhiên vậy!” Hắc điêu vội vàng nói.

“Ta hỏi ngươi sao?” Nam tử quay đầu liếc mắt nhìn Hắc điêu, Hắc điêu vội vàng ngậm miệng, không dám mở miệng nữa.

“Mặc Liên, ngươi nói.”

Mặc Liên vốn đang nói chuyện, đột nhiên trầm mặc, hắn không muốn giải thích chuyện ngày đó.

Nam tử nhìn thấy Mặc Liên trầm mặc, lại nhớ tới, từ nhỏ Mặc Liên chưa bao giờ nói dối, đương nhiên sẽ không có chuyện gì lừa gạt hắn, cũng không truy hỏi nữa.

“Nếu như thế, vậy các ngươi đi ra ngoài trước, nhớ kỹ, nhất định phải giết Quân Mộ Khuynh!”

“…” Mặc Liên vẫn không đáp.

Thấy bộ dáng Mặc Liên trầm mặc, Hắc điêu nóng nảy, vội vàng đáp, “Chủ thượng, ta nhất định sẽ giúp đỡ Mặc Liên giết Quân Mộ Khuynh, chúng ta lui xuống trước.” Nói xong, Hắc điêu kéo Mặc Liên xoay người rời đi, chỉ sợ “Chủ thượng” sau lưng bọn họ phát hiện gì đó không thích hợp.

Mặc Liên từ đầu tới cuối vẫn luôn trầm mặc, không hé răng, tùy ý Hắc điêu kéo hắn rời đi.

Sau khi Mặc Liên rời đi, trong phòng lại lần nữa khôi phục bình tĩnh, nam tử tựa ở trên ghế dựa lớn, hồi tưởng lại lời của Hắc điêu, rơi vào trầm mặc.

Còn có một cỗ lực lượng khác đang trợ giúp Quân Mộ Khuynh, nhưng rốt cuộc là đang giúp, hay là có mục đích khác, lúc trước khi hắn phái người đi giết Đông Phương Mi, đột nhiên xuất hiện một số người, những người đó cùng Quân Mộ Khuynh có mối quan hệ gì, hay là nói có quan hệ gì với Đông Phương Mi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.