Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 4 - Chương 20: Sau lưng ngươi còn có ta



Edit: Hoa ThiênDây leo càng liều mạng, cảm giác đau đớn do bị ngọn lửa đốt cháy, đã khiến nó thống khổ không ngớt, nhiều năm như vậy, nó khi nào ăn qua thua thiệt lớn như thế.

“Rống!” Âm thanh rống giận, cũng không biết từ địa phương nào truyền đến.

Năm người cảnh giác nhìn xung quanh, âm thanh vừa rồi kia, nhất định là từ những dây leo truyền tới, đây rốt cuộc là thứ gì, thực vật hay là ma thú?

Nhìn dây leo xanh mướt, Quân Mộ Khuynh có thể nói chắc chắn, đây tuyệt đối không phải huyết mộc thổ thú, nàng không chỉ một lần thấy qua huyết mộc thổ thú, bất kể là thành niên, hay là chưa trưởng thành, cũng không phải là cái dạng này.

Nàng đốt cháy nhiều lần như vậy, dựa theo sự lợi hại của kim ô hỏa, hỏa diễm cũng sẽ không dễ dàng bị dập tắt như vậy, đây rốt cuộc là thứ gì, sao có thể kỳ quái như thế.

Đối mặt đầu tiên đã lợi hại như vậy, thì tiếp sau còn có thể có thứ gì? Bọn họ không dám tưởng tượng.

Dây leo lại lần nữa quật múa, khiến tâm tình mấy người càng trở nên khẩn trương hơn, không biết đối phương là ai, nên đánh như thế nào, cẩn thận một chút là thượng sách.

“Không thể lại chờ đợi như thế, Hàn Ngạo Thần!” Quân Mộ Khuynh quay đầu liếc mắt nhìn người bên cạnh, hai người nhìn nhau, không dùng ngôn ngữ, bọn họ đã rất ăn ý.

Hai đạo thân ảnh đỏ đen xẹt qua trên không trung hai độ cung, qua lại không ngớt ở giữa vô số dây leo xanh biếc, thân ảnh màu đỏ đến chỗ nào, dây leo liền lập tức bị đốt thành tro bụi, thân ảnh màu đen đến chỗ nào, dây leo liền trong nháy mắt biến mất, cũng không biết hắn đã làm cái gì.

Quân Mặc đứng ở một bên, nhìn hai người ăn ý mười phần, vẻ ôn hòa trên mặt biến đổi càng thêm rõ rệt.

“Thật lợi hại!” Bắc Minh Băng khiếp sợ nhìn hai người đối đầu với ma thú, không khỏi thán phục, hắn và Ôn hai người đối phó thứ này, đều chỉ có tránh né, mà hai người trước mặt, lại đang không ngừng khiêu chiến dây leo, đốt một sợi lại một sợi, mà nam tử kia, cũng làm cho dây leo biến mất một sợi tiếp một sợi, không biết là dùng biện pháp gì, nhưng mà nhìn qua có vẻ rất là lợi hại.

Biểu tình cứng ngắc lạnh lùng của Lâm Ôn, nhìn thấy một màn trước mắt, cũng xuất hiện một chút kinh ngạc, trước khi mọi người kịp phát hiện, đã bất động thanh sắc che giấu, trong đôi mắt bình thản không gợn sóng, nhìn hai đạo thân ảnh qua lại không ngớt kia.

Thân thể kim hồng sắc qua lại không ngớt ở giữa dây leo xanh biếc kia, đến chỗ nào, dây leo liền biến thành tro tàn, Hàn Ngạo Thần cũng như vậy, hắn dùng hắc ám lực, trực tiếp làm cho dây leo xanh biếc biến mất, về sau những dây leo nghĩ muốn dài ra cũng không có khả năng.

Không đỡ được sự công kích của hai người, dây leo vô cùng phẫn nộ, nó dùng hết toàn bộ bản lĩnh sức mạnh của mình, làm cho thân dây leo to lên, dài hơn, thoáng cái, số lượng dây leo ở trước mặt mọi người đã nhiều hơn gấp đôi, cho dù một bên đốt một bên chém, tốc độ vẫn không bằng tốc độ chúng lớn lên, hai người không ngừng chặt cây, lại còn phải tránh không cho dây leo không đả thương được mình, bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.

Quân Mộ Khuynh trầm mặt, nhìn dây leo bay nhanh lớn lên, hỏa diễm trên tay cũng chưa từng dừng lại, kim ô hỏa cũng không sợ, đây rốt cuộc là thứ gì! Không chỉ khiến cho cây cối chung quanh nó khô kiệt, còn có tốc độ lớn lên nhanh như vậy, giống như vĩnh viễn cũng chém không hết vậy, tiếp tục như vậy sao được!

Đừng nói hai người bọn họ, cho dù là năm người bọn họ thay phiên chém, cũng là chém không hết, Hàn Ngạo Thần dùng hắc ám lực, khiến dây leo biến mất, nhưng biến mất một, sẽ xuất hiện hai, thậm chí là ba sợi.

Thân ảnh màu đen giống như ma quỷ, lướt qua lại trong rừng, Hàn Ngạo Thần không ngừng đi đến chỗ sâu của dây leo, đi chưa được mấy bước, dường như dây leo biết được tâm tư của hắn, ra sức ngăn cản, mà dây leo xuất hiện trước mặt hắn cũng càng lúc càng dày đặc, cuối cùng càng khó bước đi hơn.

Tử vong đảo, quả nhiên đặc biệt, hắn chưa từng gặp qua thực vật như vậy, nói đây là thực vật, nó giống như ma thú hơn.

Liếc mắt nhìn phương hướng Hàn Ngạo Thần đi đến, Quân Mộ Khuynh liền biết mục đích của hắn, thân ảnh đỏ rực rất nhanh bay về phía hắn bên kia.

“Ta giúp ngươi ngăn chặn dây leo, ngươi đi vào, sau lưng cứ giao cho ta.”

“Được.” Hàn Ngạo Thần không do dự đáp, lúc này bất luận là do dự gì, cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, ai biết ở đây trừ dây leo ra còn có những sinh vật khác xuất hiện hay không, cho nên nhất định phải giải quyết nhanh một chút.

“Kim ô xích hỏa!” Hỏa diễm kim hồng sắc, như một cây trụ trời, quét sạch dây leo trước mặt, Hàn Ngạo Thần cũng thừa dịp lúc này, lắc mình đi đến chỗ sâu trong dây leo.

Quân Mặc ở một bên, nhìn thấy loại tình huống này, cũng lập tức lắc mình đến trước mặt Quân Mộ Khuynh.

“Quang nhận thiểm!” Vô số tia sáng trắng, biến thành từng cái giống như dây nhỏ một bên lưỡi dao, nhìn như mềm mại vô hại, thế nhưng uy lực kia lại kinh người, quang nhận đến địa phương nào, dây leo đều biến thành một đoạn một đoạn, nát bấy rơi rụng trên mặt đất.

Có Quân Mặc giúp, Quân Mộ Khuynh buông lỏng không ít, nhìn thân ảnh Hàn Ngạo Thần phía trước, vĩnh viễn bảo vệ phía sau hắn, không cho bất cứ dây leo nào tập kích.

Hàn Ngạo Thần vẫn giải quyết dây leo ngăn cản phía trước mình, hoàn toàn không cần lo lắng phía sau, hắn biết, phía sau hắn có tiểu Khuynh Khuynh, hắn vĩnh viễn đều không cần lo lắng phía sau mình sẽ có nguy hiểm.

Bắc Minh Băng cùng Lâm Ôn ngơ ngẩn người nhìn một màn trước mắt, ăn ý như vậy, tín nhiệm như vậy, nam tử kia không có lo lắng, cô nương đỡ không được dây leo phía sau hắn sao?

Hai người tách ra giải quyết dây leo, thấy đốt không xong, chém dây leo không bao giờ hết, lập tức phóng tới một khối.

“Tiếp tục như vậy, hai chúng ta hao hết tinh thần lực, cũng chém không xong.” Quân Mặc khẩn trương nói, một bên còn phải chú ý dây leo xung quanh có bay tới công kích hay không.

“Không sai.” Chỉ có tìm được bản thể, mới có thể làm cho dây leo này dừng vũ động, chỉ có điều như vậy quá chậm.

“Hiện tại Hàn Ngạo Thần đã đi vào trong tìm bản thể dây leo, chuyện bên trong, chúng ta cũng không biết.” Quân Mặc có chút lo lắng, trước giờ hắn vẫn chưa thấy Hàn Ngạo Thần ra tay, cho nên không biết thực lực thật của hắn như thế nào.

Đại ca nói không sai, bọn họ không biết bên trong có cái gì, mà vô số dây leo này, đã đủ để cho bọn họ hao hết, nếu để cho những dây leo này dừng lại, bọn họ phải có biện pháp đi vào giúp Hàn Ngạo Thần.

“Còn có một biện pháp.” Trên khuôn mặt băng lãnh nhỏ nhắn của Quân Mộ Khuynh, đột nhiên lộ ra tươi cười.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Quân Mộ Khuynh, Quân Mặc xoay người đi trở về, mặc dù hắn không biết biện pháp là cái gì, dù trước đây hắn không biết phương pháp này, hắn vẫn cảm giác mình rời đi thì tốt hơn, trong lòng Khuynh nhi cũng hẳn là muốn như vậy.

Ngay khi Quân Mặc ra khỏi ma thú trong nháy mắt đó, âm thanh lạnh như băng lại lần nữa vang lên, “Triều dâng đóng băng!”

Âm thanh thủy triều vỗ vào, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, người đứng ở chỗ xa nhìn triều dâng lam sắc dũng động, không khỏi rùng mình một cái, mà nhiệt độ xung quanh cũng quả thực là đang giảm xuống.

Thượng tôn đấu kỹ sư!

Bắc Minh Băng Lâm Ôn, chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc, vị cô nương này chẳng những là song nguyên tố đấu kỹ sư, hơn nữa cũng đã là thượng tôn đấu kỹ sư, thiên tài!

“Đây rõ ràng là dây leo, vì sao nàng còn dùng thủy nguyên tố?” Lâm Ôn ôn hòa hỏi, đáy mắt thoáng qua một tia sốt ruột, nhìn thấy cây khô xung quanh, thì cũng biết, sinh vật này hiện tại rất thiếu nước, nàng làm như vậy, không phải đang giúp những dây leo này, đợi cho nó hấp thu thủy nguyên tố, vậy càng khó ứng phó.

Nàng là song nguyên tố thượng tôn đấu kỹ sư, cũng không thể dùng thủy nguyên tố như thế a!

Quân Mặc lãnh đạm đứng ở tại chỗ, nhìn thân ảnh phía xa, “Khuynh nhi chưa bao giờ làm chuyện gì mà không có nắm chắc, nàng làm như vậy, nhất định là có dụng ý của nàng.” Bọn họ cũng không có cảm giác được nhiệt độ xung quanh đã thay đổi sao?

Có thể đem thủy nguyên tố ngưng tụ thành cái dạng này, tinh thần lực của Khuynh nhi rốt cuộc có bao nhiêu biến thái, hắn nhớ, hình như nàng còn là triệu hoán sư, lần đó trong nhà còn có ma thú, mà sau lại không thấy đâu nữa.

Triều dâng dũng động, vuốt qua dây leo xanh biếc, lo lắng trong lòng Lâm Ôn không sai, dây leo cảm giác được nước, đang điên cuồng cắn nuốt sóng lớn triều dâng kia, những dây leo này cũng kéo dài càng lúc càng nhanh, quả xứng là điên cuồng lan tràn.

Nhìn dây leo điên cuồng cắn nuốt thủy nguyên tố, đôi mắt đỏ đậm, chớp động băng lãnh, triều dâng từ từ tan đi, nhưng mà dây leo vẫn không ngừng hấp thu thủy nguyên tố, giống như vĩnh viễn hút không đủ, cũng ăn không đủ no.

“Ngươi ăn đủ rồi, thì đến phiên ta.” Cánh môi đỏ thắm, câu dẫn ra một độ cong khát máu.

Ba người đứng ở trước mặt dây leo, đang suy nghĩ, nàng rốt cuộc muốn làm gì, một chữ lạnh như băng, rơi vào trong tai bọn họ.

“Ngưng!”

Sau khi một chữ đơn giản phun ra, dây leo vốn đang điên cuồng cắn nuốt thủy nguyên tố, còn đang điên cuồng dao động thân thể, muốn hấp thu nhiều thủy nguyên tố hơn.

Đồng thời, nhiệt độ xung quanh trở nên càng ngày càng thấp, ba người chỉ cảm giác mình giống như là đang đứng ở giữa trời đông tuyết phủ vậy, toàn thân đã sắp đông cứng, bọn họ cũng có loại cảm giác này, chớ nói chi là hấp thu nhiều thủy nguyên tố như vậy, vậy sẽ là loại cảm nhận nào?

Lúc này, bọn họ mới biết Quân Mộ Khuynh tính toán cái gì, ngay từ đầu nàng để cho dây leo điên cuồng cắn nuốt thủy nguyên tố, cũng không ngừng dùng thủy nguyên tố vẩy vào trên người dây leo, chính là vì lúc này.

Nàng đem nước ngưng tụ thành băng, loại thủ pháp này, Bắc Minh Băng cùng Lâm Ôn chưa từng thấy qua, nhìn thấy một màn như vậy, bọn họ cũng cảm thấy kinh ngạc.

Quân Mặc cũng đã từng nghe nói chuyện về “Xích Quân”, hắn biết Khuynh nhi có thể đem thủy nguyên tố, ngưng tụ thành băng đấu kỹ, lại không biết, hóa ra nàng còn có thể dùng như vậy, điểm này, khiến cho hắn rất là chấn động.

Lúc ba người đang chấn động, dây leo giãy dụa thân thể, trở nên chậm chạp, thậm chí có chút trở nên cứng ngắc, nó đong đưa càng lợi hại, tốc độ đóng băng lại càng nhanh hơn.

Thân ảnh đỏ đậm đứng ngạo nghễ chính giữa dây leo, lúc này Quân Mộ Khuynh một chút cũng không lo lắng những dây leo này sẽ làm bị thương đến mình, nó hiện tại thân mình còn lo chưa xong, đâu còn thời gian để ý tới nàng làm chuyện gì.

Dây leo liều mạng đong đưa, lại cảm giác thân thể mình, từ từ bắt đầu vô lực, cuối cùng chậm rãi trở nên nặng nề, không cách nào nhúc nhích được.

Nhìn xung quanh tất cả bị đóng băng, Quân Mặc toát mồ hôi, hắn biết Khuynh nhi lợi hại, nhưng mà chuyện đóng băng mười mấy dặm này, nàng cũng có thể làm được, tinh thần lực của nàng rốt cuộc là có bao nhiêu, hình như giờ vẫn không thấy nàng có nửa điểm mệt mỏi.

“Đại ca, chúng ta nhanh đi giúp Hàn Ngạo Thần.” Lắc mình một cái, Quân Mộ Khuynh biến mất ở trước mặt mọi người, dây leo đóng băng, bị đông cứng sớm đã không còn tri giác.

Đây là dự tính ngay từ đầu của Quân Mộ Khuynh, nhắc tới biện pháp này, nàng chính là nghĩ đến Hàn Ngạo Thần, mới nghĩ tới, yêu nghiệt nào đó, có lần đang tắm, không phải cũng đã từng bị nàng đóng băng sao!

Nhưng mà Hàn Ngạo Thần ở phía xa nhìn dây leo bị đóng băng, lập tức toát mồ hôi lạnh, sau lưng tê dại,  tình huống này, hắn rất là quen thuộc, nhất định là tiểu Khuynh Khuynh dùng thủy nguyên tố, đem dây leo đóng băng, dây leo vừa rồi con bay múa, đều cứng ở tại chỗ, có một số đông cứng ở trên không trung, có một số vừa muốn công kích, còn có nằm bò trên mặt đất, không nhúc nhích.

Không thể không nói, biện pháp này của tiểu Khuynh Khuynh quả thực rất hữu dụng, chỉ là một màn này, có chút quá khoa trương, dây leo dài bao nhiêu, nàng liền đóng băng dài hơn, ngay cả xung quanh dây leo, cũng xuất hiện sương trắng, dây leo lẳng lặng nằm ở bên trong lớp băng thật dầy, giống như là ngủ say vậy.

“Ngươi có sao không?” Quân Mộ Khuynh vội vã đi tới, nhìn thấy Hàn Ngạo Thần dừng bước, tăng nhanh tốc độ đi tới bên cạnh hắn.

“Không có việc gì.” Hàn Ngạo Thần cứng ngắc lắc đầu, hắn chỉ nhớ lại một màn chính mình bị đóng băng, trong lòng còn sợ hãi mà thôi.

Nhìn thấy bộ dạng của Hàn Ngạo Thần, Quân Mộ Khuynh cười khúc khích, “Không cần nghi ngờ, biện pháp này, là bởi vì người nào đó mới nghĩ ra được.” Nếu không phải là hắn tắm, bị nàng đóng băng, có thể đến bây giờ nàng còn chưa nghĩ ra biện pháp.

Hàn Ngạo Thần 囧, lúc đó rõ ràng chính là nàng tự mình đi tới, nhưng mà hắn trái lại rất vui vẻ tiểu Khuynh Khuynh liền xông tới như vậy.

“Rõ ràng chính là ngươi…”

“Hử?”

“Không có việc gì.” Hàn Ngạo Thần lắc đầu, cho dù là có chuyện, cũng không thể nói.

“Nhanh đi xem phía trước xảy ra chuyện gì.” Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần một cái, lắc mình đi về phía trước, lúc đó nàng thực sự cái gì cũng không nhìn thấy, thề với trời cũng có thể, thời điểm nhìn thấy thân ảnh, nàng liền trực tiếp đóng băng, còn cảnh xuân trong nước, nàng tối đa chỉ nhìn thấy ngực!

(HoaThien: haiz, QMK  nghĩ trong lòng như vậy, có cảm giác như rất thất vọng phải ko ta, ‘tối đa chỉ nhìn thấy ngực’, cảm giác như là muốn nhìn hơn nữa í)

Hàn Ngạo Thần thu hồi nụ cười tà mị, bước nhanh theo sau, trong lòng cũng sớm đã vui sướng ngập tràn.

Nhìn địa phương đóng băng, Quân Mộ Khuynh không khỏi thán phục, dây leo này cũng thực sự là đủ lớn, hơn nữa càng tới gần bản thể, xung quanh càng trở nên hoang vắng, lúc đầu còn có thể nhìn thấy cây khô, hiện tại đừng nói là cây khô, ngay cả cỏ khô cũng không có, đất khô nứt cứ như vậy lộ rõ.

Hai người càng lúc càng tới gần bản thể, khi bọn họ nhìn thấy thân thể xanh mượt kia, sững sờ ở tại chỗ.

Bản thể vậy mà lại không bị đóng băng, đây là tình huống gì?

Quân Mộ Khuynh nhìn bản thể kia, chậm rãi đi qua, đây không phải là ma thú gì, mà là một cây ăn thịt người, bên cạnh gốc cây còn rải rác rất nhiều hài cốt, đủ loại, toàn bộ đều biến thành từng đoạn từng đoạn.

“Nó rốt cuộc ăn bao nhiêu ma thú?” Quân Mộ Khuynh ngây ngốc nhìn cây ăn thịt người trước mặt, cúi đầu liếc mắt nhìn hài cốt trên mặt đất, dưới chân bọn họ cũng là một mảng lớn!

“Xem ra nó biến thành cái dạng hiện tại, đều là bởi vì ăn quá nhiều ma thú, cùng ma hạch chúng nó, mới có thể chủ động công kích.” Hàn Ngạo Thần lạnh lùng nhìn cây ăn thịt người trước mặt, nếu không phải là tiểu Khuynh Khuynh đóng băng dây leo thì có ai biết, điên cuồng công kích bọn họ, lại là một thân cây.

Hơn nữa cây này giết ma thú, cũng không biết bao nhiêu, còn rất kén chọn, toàn bộ xương cốt đều bị nó phun ra.

Cũng không biết cao thủ đến nơi này, bị nó ăn bao nhiêu, vừa rồi hai người kia, nếu không phải là bọn họ tới đúng lúc, cũng sớm đã bị nó nuốt mất.

“Bản thể nó không có bị đóng băng.” Chuyện này không được.

“Không phải là không có, hẳn là bị nó đánh nát.” Nàng biết nó lợi hại, còn đặc biệt ngưng tụ một hồi, nhưng vẫn không thể đóng băng được nó.

“Ta nghĩ nó đã sống rất lâu, không có dễ chết như vậy.” cứ để yên như bây giờ là được rồi, nếu giết nó, sau này sẽ có rất nhiều người dễ dàng lên được tử vong đảo.

“Ngươi căn bản là không muốn để nó chết.” Nhìn thấy nụ cười trên mặt Hàn Ngạo Thần, Quân Mộ Khuynh đảo mắt.

“Tiểu Khuynh Khuynh không phải cũng giống vậy sao.” Cho nên nói, bọn họ cũng không phải là người tốt lành gì.

“Đương nhiên, chúng ta đi về trước, sau đó cùng đại ca cùng nhau rời khỏi nơi này.” Mặc dù không biết tiếp theo sẽ gặp phải cái gì nữa, nhưng cũng không thể dừng bước lại.

“Được.”

Hai đạo thân ảnh bay nhanh trở về, Quân Mộ Khuynh còn không từ chối dùng tới phong nguyên tố, bọc lại chính mình, tăng nhanh tốc độ, bản thể đã tự thoát được, vậy thì những dây leo đó cũng rất nhanh sẽ đánh vỡ đóng băng, bọn họ phải nhanh chóng rời đi.

Quân Mặc cùng Bắc Minh Băng Lâm Ôn đi tới, nhìn thấy hai người đi trở về, mặc dù bọn họ đều muốn biết là cái gì, nhưng mà ai cũng không có mở miệng dò hỏi.

“Đại ca, chúng ta đi tới phía trước đi.” Quân Mặc bởi vì một câu nói kia, xoay người đi trở về, cái gì cũng không có hỏi nhiều.

Hai người Bắc Minh Băng Lâm Ôn, vốn là bị người khác uy hiếp, mới tiến vào tử vong đảo, cho nên phía xa có thứ gì, cũng không có quan hệ gì tới bọn hắn, chỉ cần bọn hắn thuận lợi tiến vào trung tâm đảo là tốt rồi.

Mãi đến khi rời khỏi mảnh rừng cây khô héo kia, mấy người mới dừng bước lại, lúc này Quân Mặc mới hỏi đã xảy ra chuyện gì.

“Từng ngọn cây cọng cỏ ở tử vong đảo, có lẽ đều là để bảo vệ đảo, nếu chúng ta giết sạch những nguy hiểm trên đảo này, đây không phải là làm lợi cho người khác sao?” Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, lạnh nhạt nói một câu như vậy, lập tức khiến mấy người cứng đờ ở tại chỗ.

Lời này nói không sai, được rồi, đúng vậy, con người đều là ích kỷ, bọn họ qua được là tốt rồi, không cần phải giết nó, mỗi một năm vô số người lên đảo tìm hoa sinh mệnh, không có những dây leo đó, bọn họ sẽ ít hơn bao nhiêu nguy hiểm, đóng băng một chút là được rồi, cần gì phải giết chết.

“Ta biết.” Quân Mặc gật đầu, lộ ra một nụ cười, biểu tình vẫn ôn hòa như cũ, dường như chuyện gì, cũng không thể làm hắn lộ vẻ xúc động.

“Đã như vậy, hai người các ngươi cũng có thể đi rồi, chúng ta vốn cũng không phải là một đường.” Quân Mộ Khuynh trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, tử vong đảo nguy hiểm trập trùng, bọn họ không thể phân tâm, lại đi chiếu cố người khác.

Sắc mặt Bắc Minh Băng khẽ biến, nhưng cũng gật đầu, việc này dù sao cũng là chuyện của bọn họ, không có quan hệ tới người khác.

“Đúng rồi, các ngươi tới nơi này, liền nhẫn tâm để một mình muội muội ngươi ở bên ngoài?” Nàng nhớ là có một tiểu cô nương vẫn gọi hắn là đại ca, chỉ là quên hình dáng của tiểu cô nương kia như thế nào.

“Chúng ta chính là vì Liên nhi mới vào, Liên nhi bị người bắt, mang vào trong đảo, hơn nữa uy hiếp chúng ta tìm kiếm hoa sinh mệnh.” Bắc Minh Băng giải thích đơn giản, đồng thời cũng che giấu một chuyện.

“Ta vẫn kiên trì ai đi đường nấy.”

“Được.” Bắc Minh Băng cũng không miễn cưỡng nữa, xoay người cùng Lâm Ôn đi về phía trước, chuyện của bọn họ, không nên miễn cưỡng người khác.

Đợi hai người đi xa xong, Quân Mặc mới mở miệng lần nữa, “Khuynh nhi không giúp hắn, đó là bởi vì, hắn không có nói thật.” Nhìn bộ dáng của bọn họ, hẳn là quen biết người uy hiếp bọn họ, chỉ cần bọn họ tìm được hoa sinh mệnh, những người đó liền thả Liên nhi cô nương kia.

“Cũng không hoàn toàn là như thế, chúng ta mới quen biết không lâu, bọn họ không có nói thật, đó cũng đúng, có một số việc, ta không muốn dính vào quá nhiều.” Huống hồ cũng không phải là chuyện của nàng.

Quân Mặc gật đầu, đúng là như thế, có một số việc không cần ra tay, thì không cần phải ra tay.

“Sàn sạt sàn sạt…” Âm thanh quỷ dị vang lên, Quân Mộ Khuynh bình tĩnh nhìn con đường phía trước, nguy hiểm ở đây chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.