Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 4 - Chương 22: Một tặng một



Edit : Hoa ThiênQuân Mặc thấy muội muội mình với Hàn Ngạo Thần cùng nhau trở về, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trải qua chuyện mới vừa rồi, hắn thực sự có chút lo lắng.

“Đại ca, ngươi không cần lo lắng cho ta như vậy, người không phạm ta ta không phạm người.” Quân Mộ Khuynh ngồi xuống, không có xem nhẹ lo lắng trên mặt của Quân Mặc. (người không phạm ta ta không phạm người: ý nói người không có đụng chạm, xâm phạm gì với mình thì mình cũng sẽ không gây hấn với người ta)

Địa phương Âu Dương Thác với Mục Kha ngồi ở xa bọn họ nhất, cả đêm cũng không dám dời mắt nhìn về phía bọn họ bên này, chỉ sợ một khi không cẩn thận, tròng mắt mình sẽ rơi ra.

“Ngao ô ~” trong rừng cây truyền đến âm thanh sói tru.

Không ít người nghe thấy âm thanh này, kinh hoảng nhìn xung quanh, mà Quân Mộ Khuynh thì lại mỉm cười, lẳng lặng nghe tiếng sói tru, kiếp trước nàng cũng ngồi ở trên bãi cỏ, lúc nửa đêm, nghe thấy tiếng bầy sói kêu gào, loại âm thanh này, đã rất lâu rồi nàng không có nghe thấy.

Nếu như lúc này có ai đó nghe thấy lời nói trong đầu của Quân Mộ Khuynh, chỉ sợ sẽ nói nàng là biến thái, người ta nghe thấy tiếng sói tru, đã bắt đầu sợ hãi, còn nàng thì lại hoài niệm!

“Khuynh nhi, ngươi nói Mộ Dung Phượng Minh có thể xảy ra chuyện gì hay không?” Quân Mặc lo lắng hỏi, trong những người ở nơi này, không có Mộ Dung Phượng Minh, Mộ Dung Phượng Ngâm nói là đêm qua hắn đã lên đảo, vậy hắn là lạc đường, hay là đã đi đến chỗ sâu trong rừng cây.

“Xảy ra chuyện thì không thể oán ta, Mộ Dung Phượng Ngâm chỉ nói để chúng ta truyền lời cho Mộ Dung Phượng Minh, cũng không có kêu chúng ta bảo đảm an toàn của hắn.” Vì một đóa hoa sinh mệnh, ngay cả tính mạng của mình cũng không cần, thật không biết trong đầu người Mộ Dung thành có cái gì.

“Các ngươi không cần lo lắng, Mộ Dung Phượng Minh sẽ không có chuyện gì, hắn quanh năm ở bên ngoài, chuyện trải qua, so với các ngươi đều nhiều hơn, tử vong đảo chưa chắc làm khó được hắn.” Hàn Ngạo Thần lãnh đạm giải thích, hắn không phải là đề cao Mộ Dung Phượng Minh, mà sự thực là như vậy, Mộ Dung Phượng Minh chẳng những là thiên tài luyện đan của Mộ Dung thành, còn có chính là say mê của hắn với đan dược.

Vì muốn thắng một viên đan dược màu đen của hắn, cũng không biết Mộ Dung Phượng Minh đã đi qua bao nhiêu địa phương, trải qua bao nhiêu chuyện.

“Ta cũng tin tưởng mạng của hắn không có ngắn như vậy.” Người kia, tức như thế nào cũng tức không chết, sao có thể dễ dàng chết như vậy, đổi thành người khác nàng còn tin, Mộ Dung Phượng Minh thì quên đi.

Nhìn hai người bọn họ đều không lo lắng Mộ Dung Phượng Minh, Quân Mặc thở dài, xem ra vẫn là hắn suy nghĩ nhiều, ở Phù Thủy trấn lâu rồi, đôi khi, hắn bận tâm đến quá nhiều chuyện, cũng không giống như cái người Quân Mặc trước đây.

Khuynh nhi trải qua ba năm rèn luyện, cũng đã trưởng thành, chớ nói chi là hắn, thừa dịp có cơ hội, hắn vẫn nên rèn luyện chính mình thật tốt, bất kể là về phương diện thực lực, hay là phương diện trưởng thành.

“Cũng không biết Quân Tâm hiện tại như thế nào.” Nếu như Quân Tâm nhìn thấy Khuynh nhi bây giờ có cái dạng này, chỉ sợ còn muốn giật mình hơn hắn, đừng thấy Quân Tâm từ nhỏ hay bắt nạt Khuynh nhi, kỳ thực hắn rất sủng ái, quan tâm Khuynh nhi, cũng không thua bất cứ người nào.

Khuynh nhi bị người khi dễ, hắn liền đánh nhau với người ta, đánh đến toàn thân bị thương trở về, phụ thân hỏi hắn là chuyện gì xảy ra, hắn sống chết cũng không chịu nói, cuối cùng tránh không được bị phạt, thế nhưng cho dù là da tróc thịt bong, hắn cũng không lên tiếng nửa câu, lẳng lặng chịu mọi hình phạt.

Lúc này nếu như Khuynh nhi khóc, Quân Tâm còn có thể mắng nàng, rõ ràng quan hệ hai người cũng rất tốt, mà mỗi lần lại tranh giành đến mặt đỏ tới mang tai.

Nhìn dáng vẻ hoài niệm của Quân Mặc, Quân Mộ Khuynh cười cười, khỏi phải nói, đại ca nhất định là nghĩ tới nhị ca sứt sẹo kia, nàng cũng rất lâu chưa gặp nhị ca.

“Ngươi không phải nói, người mang nhị ca ngươi đi đã nói, chờ tới lúc ngươi trưởng thành nhất định, sẽ cho ngươi gặp lại nhị ca sao?” Hàn Ngạo Thần mỉm cười hỏi, đợi đến trưởng thành, vậy nhất định là bao nhiêu?

“Ai biết có phải hắn gạt ta hay không, nhưng mà nếu như cái tên kia dám gạt ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua hắn!” Nàng còn muốn tìm phụ thân, tìm nhị ca, chờ người một nhà đoàn tụ đâu!

Hàn Ngạo Thần với Quân Mặc lắc đầu, đều lộ ra tươi cười, nàng vừa mới đánh hơn người, hiện tại vừa muốn không buông tha người ta.

“Oa, bên kia nằm một người!” Âm thanh kinh ngạc phát ra từ trong đám người, mọi người rối rít đứng dậy, đi về hướng thân ảnh bên kia.

Âm thanh này cũng cắt ngang ba người nói chuyện, quay đầu nhìn hướng mọi người đi, lúc này còn có người có thể đi đến đây, thực sự là không đơn giản, ban ngày tử vong đảo đã khủng bố, ban đêm càng kinh khủng hơn, có thể đi đến nơi đây, đã là một việc rất không dễ dàng.

“Toàn thân không có một chỗ lành lặn, người này cũng không biết là ai? Xem ra là không có hi vọng.” Người vây quanh nhao nhao lắc đầu, nhìn “Huyết nhân” trước mắt, cũng không khỏi tiếc hận, cũng không có ai muốn ra tay giúp đỡ, ở trong tử vong đảo, mọi người chỉ biết chính mình, đâu còn có tâm tư đi quản người khác sống chết.

Hôm nay ngươi cứu hắn, nói không chừng, ngày mai, ngươi sẽ chết ở chính trên tay người ngươi cứu, nếu như muốn một nguyên nhân, đó chính là hắn sẽ cùng ngươi cướp giật hoa sinh mệnh.

Hoa sinh mệnh chỉ có một đóa, nhưng có nhiều người muốn có được như vậy, cho nên giết chết một, cũng tương đương với thiếu một kẻ địch.

“Các ngươi nhìn, ngang hông hắn có đeo một khối ngọc bội!” Đuôi mắt một người phát hiện trên người huyết nhân trước mặt có một khối ngọc bội dính đầy vết máu.

Lá gan hơi lớn một chút, người trực tiếp ngồi xổm xuống, giơ tay lật ngọc bội, “Mộ Dung?”

“Mộ Dung!”

Mộ Dung!?

Ba người nhìn nhau, chậm rãi đứng dậy, đi về địa phương làm thành một vòng tròn, Mộ Dung, còn có ai có thể đeo ngọc bội Mộ Dung thành, đó không phải là Mộ Dung Phượng Minh.

Nhìn thấy người kia toàn thân là máu, Quân Mộ Khuynh gần như không cần lau sạch vết máu trên mặt, cũng có thể xác định, người này chính là Mộ Dung Phượng Minh, biến thành cái dạng này, cũng không biết đi địa phương nào, thực sự là làm bậy, đang êm đẹp, buổi tối chạy đến tử vong đảo, không biết sống chết.

“Người này chúng ta quen, chuyện sau đó, chúng ta xử lý là được rồi.” Hàn Ngạo Thần ưu nhã nói, ngay cả độ cong khóe miệng cũng ưu nhã như vậy, lập tức mọi người nhìn đến ngây người.

Quân Mộ Khuynh sờ sờ mũi, người này khi cười, rõ ràng sẽ rước lấy phiền phức, mà gương mặt dưới mặt nạ, còn mang theo nụ cười ưu nhã, nhìn qua vô cùng thánh khiết, phải biết, Hàn Ngạo Thần người này, là hết sức, vô cùng phúc hắc a! Những người này vậy mà lại đều bị biểu hiện giả dối che mắt.

“Mộ Dung Phượng Minh! Tỉnh tỉnh!” Quân Mộ Khuynh hung hăng vỗ vỗ Mộ Dung Phượng Minh, giống như không nhìn thấy miệng vết thương trên người hắn vậy.

Khẽ động như thế, Mộ Dung Phượng Minh từ trong hôn mê, chậm rãi tỉnh lại, hắn gắng sức mở mắt ra, liền nhìn thấy thân ảnh đỏ đậm kia, trong mắt lập tức thay đổi thành bộ dáng ăn thịt người.

“Nhìn xem, ta đã nói ta với hắn có thù oán!” Quân Mộ Khuynh đảo mắt, người này đã bị thương nặng như vậy, còn có tâm tư mang thù, thật là bội phục, bội phục.

“Quân, Quân Mộ Khuynh!” Nàng sao có thể xuất hiện ở đây!

“Cám ơn ngươi còn nhớ ta, nhưng mà ta chỉ là làm giao dịch với một người, ngươi cũng đừng hy vọng ta sẽ cứu ngươi.” Lời tuy nói như vậy, Quân Mộ Khuynh vẫn lấy ra đan dược, đổ ra một viên màu tím ở trên tay, muốn bỏ vào trong miệng người nào đó, nhưng hắn sống chết chính là không chịu mở miệng.

Nhìn thấy loại tình huống này, Quân Mộ Khuynh trực tiếp đem đan dược bỏ lại vào trong bình, “Không ăn của ta, vậy ngươi dù sao cũng nên lấy của ngươi ăn cho ta, nếu như chết, ngươi làm sao báo được thù cho cây hoa kia?” Suy nghĩ một chút Quân Mộ Khuynh liền cảm thấy buồn cười một đại nam nhân như thế, lại vì một đóa hoa, ghi hận nàng đến tận bây giờ, chưa từng thấy qua nam nhân nào hẹp hòi như vậy.

Mộ Dung Phượng Minh phẫn nộ trừng mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, mặc dù lúc này, hắn hận không thể hung hăng giáo huấn người trước mắt một trận, lần đầu tiên nhìn thấy có một nữ tử cuồng vọng như thế, phảng phất như là trời sập xuống, nàng cũng sẽ không có nửa điểm biến sắc, vẫn cuồng vọng như lúc ban đầu.

“Mộ Dung công tử, ngươi vẫn là lấy dược hoàn của chính ngươi ra, dù cho ngươi muốn thắng bản công tử, thì thân thể cũng phải tốt lên mới được.” Hàn Ngạo Thần ôn hòa nói, nếu không phải là nhìn đến mặt mũi của thành chủ Mộ Dung thành, hắn mới không để ý tới người trước mắt.

Cuối cùng, sắc mặt giận dữ của Mộ Dung Phượng Minh, mới chậm rãi hòa hoãn xuống, quả thực không sai, lúc này nếu như hắn chết, không có giáo huấn được Quân Mộ Khuynh, hắn cũng không đánh bại được Hàn Ngạo Thần, còn có Mộ Dung thành, lúc này hắn vẫn không thể chết, tuyệt đối không thể chết được.

“Ta muốn ăn đan dược của chính mình.” Chính hắn có đan dược, tại sao phải ăn người khác.

“Đúng rồi, Mộ Dung công tử, ta vừa rồi đã quên nói với ngươi, nạp giới của ngươi không biết từ lúc nào đã không thấy nữa, còn có trên người ngươi hiện tại cái dạng này, hình như cũng không có đan dược gì để ở trên người.” Nhìn y phục rách bươm, khóe miệng Quân Mộ Khuynh câu dẫn ra tươi cười, không đúng, nàng đây là lần thứ hai nhìn thấy Mộ Dung Phượng Minh nhếch nhác như thế, một người chú trọng mặt mũi như thế, còn không biết sẽ như thế nào.

Quân Mộ Khuynh nói xong, sắc mặt Mộ Dung Phượng Minh liền cứng đờ, không sai, buổi tối hắn đi tới tử vong đảo, khi đó khắp nơi một mảnh đen kịt, thứ gì cũng nhìn không thấy, hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình đi về phía trước, trên đường gặp phải rất nhiều công kích, nạp giới đã đánh mất, linh đan trân quý cất giấu trên người cũng không còn, ngay cả chính hắn cũng bị trọng thương.

“Ta có thể ăn của ngươi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, đợi sau khi ra ngoài, ta sẽ trả lại cho ngươi!” Hơn nữa có thể so với cái này còn tốt hơn!

Đan dược trên người Quân Mộ Khuynh, Mộ Dung Phượng Minh không cần đoán cũng biết là ai đưa, ở đây ngoại trừ Hàn Ngạo Thần có thể luyện chế ra đan dược màu tím, sẽ không có người khác.

Trên đại lục mặc dù có rất nhiều luyện đan sư, thì cũng có phân biệt đẳng cấp, mà luyện được đan dược, càng được chú ý, đan dược theo từ màu đỏ đến màu tím, bảy loại màu sắc, màu đỏ thường thấy nhất, chỉ có thể chữa trị vết thương nhỏ, màu tím khó luyện chế nhất, đặc biệt là màu tím cực phẩm, đến bây giờ cũng chưa có ai có thể luyện chế ra được.

Cho dù là Mộ Dung Phượng Minh, đan dược đẳng cấp lợi hại nhất của hắn, cũng chỉ là màu tím trung phẩm, thượng phẩm cũng chưa thể luyện chế thành công, chớ nói chi là cực phẩm.

Đan dược thượng phẩm cũng là sau này Hàn Ngạo Thần luyện chế ra, mặc dù là màu đen, nhưng công hiệu đó quả thực là đẳng cấp màu tím, hơn nữa phẩm cấp cũng là thượng phẩm, cho nên Mộ Dung Phượng Minh chính là thua một bước như thế, mới ghi hận Hàn Ngạo Thần đến bây giờ.

“Cảm ơn, nhưng mà ăn một viên của ta, đến lúc đó đưa lại ta một lọ là được rồi, ta cũng không cần nhiều.” Trong khi nói chuyện, đan dược trong tay Quân Mộ Khuynh, đã vào trong miệng Mộ Dung Phượng Minh, bắt đầu hòa tan.

Bây giờ hắn cho dù là muốn phun, cũng không có khả năng, khi lần đầu tiên hắn cự tuyệt đan dược Quân Mộ Khuynh đưa cho, hắn đã định trước sẽ có bi kịch này.

Âm mưu a, hắc quả quả âm mưu!

Người chung quanh đều thở dài, biết rất rõ ràng trên người người ta thứ gì cũng không có, còn cố ý như vậy, một viên đan dược màu tím đổi một lọ, nàng đây là đang cướp đoạt đi?

Thật là một người đáng thương, bị thương nặng như vậy, còn bị người gài bẫy một khoản, còn là một khoản lớn, một viên đan dược màu tím, cũng đã rất khó có được, huống chi là một lọ, nàng dứt khoát đi cướp là được rồi, đó còn so với nhanh như thế.

Mộ Dung Phượng Minh chậm rãi hoàn hồn, nuốt xuống đan dược trong miệng, không lâu lắm, hắn cũng cảm giác được toàn thân một trận khoan khoái, hắn rõ ràng cảm giác được vết thương trên người từ từ bắt đầu khép lại.

Ăn đan dược của Hàn Ngạo Thần, Mộ Dung Phượng Minh cũng không thể không thừa nhận, đan dược của hắn, quả thực là lợi hại hơn so với của mình, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, tiếp nhận trị liệu của đan dược này.

Kỳ thực lúc này, bên cạnh bọn họ còn có hai người có quang nguyên tố, chỉ cần cộng thêm trị liệu của quang nguyên tố, vết thương trên người Mộ Dung Phượng Minh, sẽ tốt lên nhanh hơn, thế nhưng, Quân Mộ Khuynh chính là không ưa nhìn dáng vẻ của Mộ Dung Phượng Minh, không để cho Hàn Ngạo Thần hay là đại ca nàng giúp, chính là vì muốn giáo huấn người trước mắt.

Mộ Dung Phượng Minh nhắm chặt hai mắt đột nhiên mở mắt ra, người này khiến những người vây xem rối rít thối lui về phía sau một bước, chỉ sợ người trước mắt sẽ giận dữ.

Dù sao một viên đan dược, đổi một lọ, việc này nếu đổi lại là ai, đều chịu không nổi.

“Sao? Ngươi nuốt lời?” Quân Mộ Khuynh chau chau đầu mày, nuốt lời thì nuốt lời đi, dù sao nàng cũng không có hi vọng quá xa với rằng Mộ Dung Phượng Minh sẽ thực hiện hứa hẹn.

“Không phải, ta chỉ là muốn nói, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi hai bình!” Đan dược của Hàn Ngạo Thần, rất đáng giá để trao đổi, hắn biết Hàn Ngạo Thần luyện chế đan dược không nhiều, người có thể có được đan dược của Hàn Ngạo Thần, cũng chỉ có Quân Mộ Khuynh.

Cái gì!

Người vây xem thiếu chút nữa không bị dọa té ngã, người nọ không phải là bị sợ ngẩn cả người đi, người ta chỉ đòi hắn một lọ, kết quả hắn cho người ta hai lọ, hiện tại đan dược màu tím có phải là không lấy tiền hay không a?

Bọn họ nào biết, những thứ đan dược gọi là cần dùng bao nhiêu tiền có thể mua được, đối với Mộ Dung Phượng Minh, căn bản không tính là cái gì, hơn nữa hắn có đan dược màu tím, đâu chỉ là hai bình, nếu như nạp giới của hắn vẫn còn, cho dù là hai mươi bình, hắn cũng có thể lấy ra.

Ngay cả Quân Mộ Khuynh với Hàn Ngạo Thần cũng giật mình, không khỏi bắt đầu quan sát, người trước mắt, thật sự là Mộ Dung Phượng Minh sao? Vì sao trở nên dễ nói chuyện như vậy, biết rất rõ ràng là gài bẫy hắn, hắn vậy mà lại đáp ứng, không chỉ như thế, còn là một tặng một? Chuyện tốt như vậy cũng có.

Mộ Dung Phượng Minh hắn là đụng vào đầu, hay là bị cái gì công kích phải đầu?

Mộ Dung Phượng Minh chậm rãi ngồi dậy, đối mặt với ánh mắt kỳ quái của mọi người, ngay cả Quân Mộ Khuynh cũng như vậy, yên lặng mở miệng.

“Mặc dù ta cho ngươi đan dược, thế nhưng không có nghĩa là ta sẽ không nhớ tới chuyện ngươi đốt hoa thánh nữ của ta, lại càng không quên, ta còn muốn thắng Hàn Ngạo Thần!” Chuyện này sao có thể quên, hắn nhất định phải đòi lại toàn bộ.

Được! Quân Mộ Khuynh thở dài, hiện tại không cần nhìn cũng biết, đây là Mộ Dung Phượng Minh thật, không có người nam nhân nào hẹp hòi giống như hắn vậy, một chút chuyện cũng sẽ ghi hận đến bây giờ.

Trên trán Hàn Ngạo Thần rơi xuống một đường hắc tuyến, lâu như vậy không gặp, Mộ Dung Phượng Minh một chút cũng không có thay đổi, hắn muốn khiêu chiến mình, mình nhất định phải đáp ứng sao? Hắn cũng không có nói qua như vậy.

Ngày đó hắn chỉ nói, đợi đến khi có thể thắng được hắn lại nói, hơn nữa đó, cũng không có nghĩa là đồng ý chấp nhận khiêu chiến của Mộ Dung Phượng Minh.

Nếu như Mộ Dung Phượng Minh biết, chính mình vẫn kiên trì tìm được dược liệu tốt hơn, với luyện đan gì đó, chính là vì thắng Hàn Ngạo Thần, kết quả Hàn Ngạo Thần căn bản cũng không có tính toán đồng ý khiêu chiến của hắn, nhất định sẽ lập tức ngất vì tức.

“Đại ca, ngươi giải quyết hắn.” Bất đắc dĩ, Quân Mộ Khuynh chỉ có thể nói một câu như vậy, ai bào trong ba người bọn họ, chỉ có đại ca với Mộ Dung Phượng Minh là chưa từng có va chạm, nàng với Hàn Ngạo Thần nói nhiều hơn nữa, cũng không tốt, bọn họ cũng lười nói lại

Quân Mộ Khuynh với Hàn Ngạo Thần hai người rất có ăn ý đi trở về, người chưa chết là tốt rồi, chỉ có điều lãng phí một viên đan dược, nhưng mà đổi lấy được hai bình, cũng không tệ lắm, buôn bán này cũng không có lỗ vốn.

Quân Mặc nhìn bộ dáng hai người ăn ý mười phần, khóe miệng giật giật, tại sao lại là hắn, kỳ thực hắn với Mộ Dung Phượng Minh cũng không quen, có thể đổi người hay không?

Quân Mặc đảo mắt nhìn xung quanh, vốn còn có người vây xem ở chung quanh, chậm rãi tản đi, người có cái gì dễ nhìn, không có gì dễ nhìn, không liên quan gì đến chuyện của bọn họ, vẫn là không nói thì hay hơn.

Tại sao có thể như vậy…

“Mộ Dung công tử, bộ y phục mới này, ngươi thay thử một chút.” Bất đắc dĩ, Quân Mặc từ trong nạp giới tìm rất lâu, mới tìm được một bộ y phục.

Mộ Dung Phượng Minh nhìn áo bào màu trắng trong tay Quân Mặc, yên lặng nhận lấy y phục, cũng không rõ, chính mình lúc đó vì sao lại kích động như vậy liền đi tới, hiện tại không chỉ khiến bản thân một thân nhếch nhác, hơn nữa còn phải nhận ân tình của Quân Mộ Khuynh.

Đợi sau  khi Mộ Dung Phượng Minh đổi lại y phục xong, do dự đi về hướng Quân Mộ Khuynh bên kia, hắn cũng đem vết máu trên mặt lau chùi sạch sẽ, trên người sửa sang lại một chút, chỉ là chưa từng mặc đồ màu trắng, nhìn mình một thân trắng tinh, cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Mộ Dung Phượng Minh đi tới trước mặt mấy người thản nhiên ngồi xuống, bốn người đối mặt nhìn nhau, trên mặt không có nửa điểm không bình tĩnh.

“Thế nào, không tính nói một chút sau khi ngươi đi vào đã xảy ra chuyện gì sao?” Quân Mộ Khuynh chau chau đầu mày, không có quá để ý đến Mộ Dung Phượng Minh mặc cái gì, bất kể hắn hiện tại mặc cái gì, dù sao so với đồ vừa rồi của hắn vẫn tốt hơn, hắn đã vừa lòng đi.

“Ta lúc đó cũng không biết gặp được cái gì, cũng thấy không rõ đường lắm, vẫn luôn dựa vào cảm giác mà đi, gặp phải công kích, ta tận dụng hết khả năng né tránh.” Kết quả còn chưa tới ban ngày, hắn đã bị trọng thương, mới vừa rồi, hắn nhìn thấy bên này có ánh lửa, mới đi tới, không ngờ lại gặp phải mấy người bọn họ.

“Cho nên, toàn thân ngươi là vết thương, sau đó vẫn chưa được một ngày, thiếu chút nữa đã mất mạng?” Biết rất rõ rằng buổi tối tiến vào, sẽ có nguy hiểm, nhưng người nào đó vẫn chính là không nghe, còn cảm giác mình thật vĩ đại nữa, tận dụng hết khả năng né tránh, toàn thân là vết thương để người ta cứu, còn né tránh, hắn này là chịu chết mới đúng.

Ngữ khí châm chọc, khiến toàn thân Mộ Dung Phượng Minh đều không thoải mái, thế nhưng bây giờ phải làm thế nào đây, hắn hiện tại nạp giới cũng không còn, cái gì cũng phải dựa vào Quân Mộ Khuynh, hắn sẽ không vì tranh giành nhất thời, mà có lỗi với chính mình.

“Đúng rồi, ta cứu ngươi, chính là vì nói cho ngươi biết, Mộ Dung Phượng Ngâm sẽ tìm ngươi, ngươi muốn đi ra ngoài thì nhanh đi ra đi, hắn hình như tìm còn rất gấp.” Bộ dạng bây giờ của hắn, còn tiến vào chính giữa tử vong đảo, Mộ Dung thành cũng chỉ là dựa vào đan dược để duy trì tinh thần lực, hiện tại đan dược của Mộ Dung Phượng Minh đã mất, chỉ sợ là chuyện có chút phiền toái.

Mộ Dung Phượng Minh hừ nhẹ một tiếng, trầm giọng nói, “Không cần, ta và các ngươi đi vào khu vực trung tâm.” Hắn tới nơi này là vì tìm hoa sinh mệnh, đương nhiên là không thể bỏ dở nửa chừng.

“Tùy ngươi!” Quân Mộ Khuynh đảo mắt, người này thật đúng là ngoan cố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.