Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 4 - Chương 23: Tin hay không là chuyện của ngươi



Một đêm cứ như vậy trôi qua, đa phần mọi người đều là từ trong kinh hoảng mà vượt qua, cho dù đi ngủ cũng không dám ngủ say, luôn luôn chú ý nguy hiểm xung quanh, tử vong đảo nguy hiểm, đâu chỉ là nói mà thôi, còn có tiếng sói tru kia, cùng với tiếng kêu của ma thú thỉnh thoảng phát ra, việc này làm cho bọn họ càng thêm bất an.

Chỉ là sự lo lắng của bọn họ hình như hơi dư thừa, một đêm nay này, chẳng những không có một nửa chuyện, ngay cả đột nhiên công kích cũng không có.

Trời vừa mới sáng, mọi người liền tản ra xung quanh, mỗi người đi mỗi đường, mặc dù bọn họ cùng một mục tiêu, cũng không có ai quy định muốn cùng đi, hai người Âu Dương Thác Mục Kha nhìn thấy Quân Mộ Khuynh, liền chạy đi.

Âu Dương Thác đã hoàn toàn bình tĩnh lại, nghĩ tới chuyện tối hôm qua trong lòng vẫn còn sợ hãi, hắn là cũng không dám đánh chủ ý tới nữ nhân trước mắt này nữa, nhìn hết sức nhu nhược như vậy, một bàn tay to của hắn là có thể bóp nát người, vậy mà lại mạnh như vậy, cũng không thấy rõ là ra tay như thế nào, liền trực tiếp chém mất cánh tay hắn.

Nghĩ đến thời điểm tối hôm qua, trong lòng hai người liền tê dại, nhìn thấy trời sáng liền vội vàng rời đi, chỉ sợ đi chậm một chút, đợi lát nữa cái mạng nhỏ của mình chỉ sợ cũng phải để lại.

“Quân cô nương, hai vị công tử.” Bắc Minh Băng vẫn cảm thấy đi qua đây chào hỏi một chút, dù sao bọn họ cũng đã từng cứu hắn và Lâm Ôn, gặp mặt không tới hỏi thăm mà đã đi rồi, cái này sao có thể được.

Ba người này, hắn chỉ biết duy nhất tên của Quân Mộ Khuynh, bởi vì cái người họ Mộ Dung kia, nhiều lần gọi tên họ của nàng, hắn cũng là nhớ kỹ, còn hai vị đó, hắn không biết gọi là gì.

“Các ngươi là người của Bắc quốc?” Hàn Ngạo Thần thấy Quân Mộ Khuynh không tính trả lời, thẳng thắn hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Bắc Minh Băng hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn Hàn Ngạo Thần, nam tử như tranh vẽ này, cho dù lúc nào cũng là nam tử ưu nhã vạn phần, vậy mà lại nhận ra thân phận của bọn họ!

“Đúng vậy.”

“Người tối hôm qua, đều là của Bắc quốc?” Hàn Ngạo Thần tiếp tục hỏi, ở Thương Khung đại lục, không biết tên Quân Mộ Khuynh, cũng chỉ có người Bắc quốc, lúc mới đầu hắn còn chưa chắc chắn, những người này nhìn thấy tiểu Khuynh Khuynh, hơn nữa Mộ Dung Phượng Minh đã kêu tên của tiểu Khuynh Khuynh, bọn họ cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, hắn mới xác định.

Cũng chỉ có người Bắc quốc, không biết chuyện gần đây đã xảy ra ở Thương Khung đại lục.

“Ừm.” Bắc Minh Băng gật gật đầu, nếu đã bị nhận ra, hắn cũng không tính giấu giếm.

“Bắc quốc?” Quân Mộ Khuynh như có điều suy nghĩ nhìn hai người trước mặt, không ngờ bọn hắn lại là người của Bắc quốc.

Phải biết, Bắc quốc cũng là một phần của Thương Khung đại lục, chỉ là người Hoàng gia năm đó bởi vì Bắc quốc quá mức lạnh lẽo hẻo lánh, liền vứt bỏ Bắc quốc, lúc trước Bắc quốc, gọi là Bắc thành, sau khi bị Hoàng gia vứt bỏ, mới tự lập quốc, trở thành Bắc quốc.

Người Bắc quốc cũng biết hoa sinh mệnh, xem ra sức hấp dẫn của hoa sinh mệnh thật đúng là rất lớn, ngay cả người Bắc quốc ở nơi xa xôi cũng chạy tới tử vong đảo.

“Bắc quốc có hai gia tộc, một là Bắc Minh, một là Nam Cung, các ngươi chính là người của gia tộc Bắc Minh?” Hoàng gia Bắc quốc sa sút, toàn dựa vào hai gia tộc này để chống đỡ, bằng không Bắc quốc đã sớm diệt vong.

Bắc Minh Băng mặc dù không muốn thừa nhận lời nói của nam tử trước mắt này, nhưng mà vẫn gật đầu, bọn họ quả thực là gia tộc Bắc Minh không sai, Thương Khung đại lục, rất ít người biết chuyện Bắc quốc tỉ mỉ như thế, nam tử trước mắt này, đúng là không đơn giản, không đúng, cho dù là nhìn, hắn cũng chưa thấy nhân vật này.

Tướng mạo một người như thế, tự nguyện ở bên bảo vệ Quân Mộ Khuynh, những chuyện biết được, càng làm cho người ngạc nhiên, không biết hắn là ai.

Quân Mộ Khuynh với Quân Mặc đứng ở một bên nghe, không có chen miệng vào, Bắc Minh với Nam Cung đâu chỉ là người của đại gia tộc, đó quả thực chính là như nước với lửa, người hai nhà ai cũng không định gặp ai, vừa thấy mặt, đó nhất định là một phen tranh chấp, so với tranh đấu giữa ngũ đại gia gia tộc đấu kỹ còn muốn lợi hại hơn.

Ít nhất giữa ngũ đại gia tộc, sẽ không trắng trợn đánh nhau, hai gia tộc Bắc Minh với Nam Cung lại không quản nhiều như vậy, thời gian tranh đấu, luôn không ít hơn thời gian yên tĩnh, không ngờ người trước mắt, vậy mà lại là gia tộc Bắc Minh của Bắc quốc.

“Ngươi là ai?” Lâm Ôn bình tĩnh hỏi, trong lòng kinh ngạc, cũng không ít hơn Bắc Minh Băng, chuyện Bắc quốc, ở nơi này, đó chính là một điều cấm kỵ, người Hoàng gia không cho phép bọn họ nhắc tới Bắc quốc, nhưng người trước mắt, lại biết rõ ràng như thế, hắn có mục đích gì.

“Hắn biết rất nhiều chuyện, không có gì kỳ quái.” Quân Mộ Khuynh nhún nhún vai, đối với thân phận của bọn họ, nàng không có bất kỳ thay đổi nào.

Ngũ đại gia tộc đấu kỹ nàng cũng có thể thản nhiên đối mặt, hai tiểu gia tộc Bắc quốc nàng còn có thể sợ hay sao.

“Không ngờ Quân cô nương đi nhanh như vậy, mới một ngày ngắn ngủi, đã đi đến nơi này.” Âm thanh chế nhạo vang lên bên tai, cắt ngang mấy người nói chuyện.

Quân Mộ Khuynh nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn lại, huy hiệu quen thuộc kia đập vào mi mắt, “Người Lôi gia thật đúng là âm hồn không tiêu tan, địa phương nào cũng có thể gặp được.” Lại tới mười mấy người, Lôi gia vì hoa sinh mệnh, thật đúng là không muốn sống nữa, chỉ là lần này hoa sinh mệnh, có Quân Mộ Khuynh nàng ở đây, thì nhất định sẽ không để rơi vào trong tay người Lôi gia.

Lôi gia!

“Các ngươi chính là Lôi gia đứng thứ ba của ngũ đại gia tộc đấu kỹ?” Bắc Minh Băng xoay người nhìn thấy người của Lôi gia, sắc mặt không tốt lắm, nghe nói thế lực ngũ đại gia tộc, khiến người Hoàng gia đều sợ hãi, hôm nay nhìn thấy, dĩ nhiên cũng chỉ là chiếm tiện nghi ở trên miệng tiểu nhân.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt người Lôi gia đều đại biến, nhìn ánh mắt Quân Mộ Khuynh, càng bốc lên ngọn lửa hừng hực, hận không thể đốt nàng thành tro bụi.

Lôi gia danh hiệu hạng ba? Đó đã là thời quá khứ, hiện tại Lôi gia, chỉ là hạng chót.

“Chúng ta đi!” Người dẫn đầu ra lệnh, mặc dù người phía sau hắn không cam lòng, cũng không thể dương oai.

Thấy bọn họ rời đi, Quân Mộ Khuynh cũng không nói gì thêm, xem ra Lôi gia là phái trưởng lão ra, chính là vì cứu sống Lôi Trầm a, chỉ có điều nàng thật sự là không hi vọng Lôi Trầm khỏe lại.

Thấy dáng vẻ kiêu ngạo của người Lôi gia, sắc mặt Bắc Minh Băng với Lâm Ôn đều thay đổi, không hài lòng lắm với lần tiếp xúc này cùng Lôi gia.

“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn người ta, các ngươi chọc đến chỗ đau của người ta, bọn họ vui vẻ với các ngươi mới là lạ!” Mộ Dung Phượng Minh khoanh hai tay trước ngực, mặt không thay đổi nói, đứng ở nơi đó, giống như thần giữ cửa vậy.

Trong mắt Hàn Ngạo Thần thoáng qua một nụ cười, quả thực, vị trí hạng ba, đó đã là thời quá khứ, hiện tại Lôi gia, thua kém thật xa so với lúc trước, hơn nữa gần đây người Lôi gia động một chút là sẽ biến mất mấy người cao thủ, hiện tại Lôi gia đã tràn ngập nguy cơ, tương lai nói không chừng ngũ đại gia tộc đấu kỹ, sẽ biến thành tứ gia.

Chỗ đau?

Bắc Minh Băng với Lâm Ôn nghi ngờ liếc mắt nhìn Mộ Dung Phượng Minh, thế nhưng hắn cũng không hề giải thích.

“Mộ Dung Phượng Minh, ngươi ăn đồ của ta, dùng đồ của ta, tốt nhất là câm miệng của ngươi lại!” Âm thanh lạnh như băng truyền đến, đôi mắt đỏ đậm giống như là sông băng nghìn năm, hờ hững quét mắt về phía nam tử lắm miệng, xoay người đi về phía trước.

Mộ Dung Phượng Minh hơi ngẩn ra, hắn vừa rồi mới nói chính là lời nói thật mà, cho dù hắn bây giờ là ăn của nàng dùng của nàng, nhưng hắn cũng chưa nói gì nàng hay sao?

“Tiểu Khuynh Khuynh không thích người khác lắm miệng, đặc biệt là ngươi.” Hàn Ngạo Thần bí hiểm nói, lộ ra một nụ cười ưu nhã, cất bước đi đến.

“Mộ Dung công tử, Khuynh nhi chỉ là không muốn ở tử vong đảo, lại xuất hiện những phiền phức không cần thiết.” Thời gian Khuynh nhi ở Âm Nguyệt thành thà rằng bế quan, cũng không muốn đi ra, chính là vì không muốn những người đó tiếp cận nàng.

Thiên tài song nguyên tố, ai không muốn có, nàng dùng thân phận Xích Quân xuất hiện, cũng là vì che giấu chính mình, nếu không phải là nam tử kia đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ đến bây giờ cũng chưa có ai biết thân phận thật sự của tiểu Khuynh Khuynh.

Hình như đúng là có chuyện như vậy!

Mộ Dung Phượng Minh không có mở miệng nữa, mà cùng với Quân Mặc đuổi theo đi về phía trước, ai bảo hắn đuối lý, lần này để cho Quân Mộ Khuynh thắng là được rồi.

Bắc Minh Băng với Lâm Ôn đứng ở tại chỗ, đến bây giờ bọn hắn vẫn không biết xuất hiện sai lầm ở chỗ nào, người Lôi gia kỳ quái như vậy, Quân Mộ Khuynh lại càng kỳ quái, nàng không phải người Quân gia sao?

Nhưng nhìn qua không giống, nếu như người Quân gia, người Lôi gia nhìn thấy, sao có thể to gan như vậy, gia tộc đấu kỹ Quân gia xếp hàng thứ nhất, ai thấy không phải là nhường nhịn ba phần sao.

“Xem ra chúng ta đã rất lâu không nghe tới chuyện ở Thương Khung đại lục.” Bọn họ không thích nghe, càng không muốn nghe, cho dù là thương nhân ra vào, cũng không cho phép bọn họ tùy ý nhắc tới bất cứ chuyện gì phát sinh ở đại lục, hiện tại xem ra, bọn hắn không biết quá nhiều.

Việc làm của người Hoàng gia, vĩnh viễn là vết thương trong lòng bọn hắn, bởi vì Bắc quốc bọn hắn quá mức bần cùng, liền vứt bỏ bọn hắn! Sao có thể tha thứ được!

Vừa đi vào rừng cây, bốn người đều sửng sốt, đây chính là mê cung thiên nhiên sao?

Rừng cây cũng sắp xếp chỉnh tề theo trình tự, không biết là có người cố ý trồng hay là tự nhiên mọc thành như vậy, hàng loạt cây cối, chỉnh tề có trật tự, nhìn qua một gốc cây cũng giống nhau như đúc.

“Thảo nào đây là mê cung thiên nhiên!” Quân Mặc thở dài nói, hoa cỏ cây cối, nhìn qua không có gì khác nhau, bọn họ giống như là đi vào trong một mê cung lớn vậy, vượt ra ngoài, là có thể sống, vượt không ra, cũng chỉ có thể bỏ lại tính mạng ở bên trong.

Đây là một canh bạc, canh bạc sống và chết!

Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn phía sau, chỉ có một hàng phía ngoài cùng là cây cối so le không đồng đều, nhưng mà lại rất dày đặc xem chừng là vì muốn che chắn cho cây cối bên trong, hơn nữa sau khi bọn họ đi vào, xung quanh liền vờn quanh sương mù, hiện tại đường đi ra ngoài đã nhìn không thấy.

Người đi tới, nhìn thấy đường phía trước, cho dù là hối hận cũng không giải quyết được vấn đề, chỉ có đi qua mê cung, mới có thể ra ngoài, đường phía sau bọn họ, một khắc đi tới kia đã bị sương mù bao quanh.

“Nếu như nói đây là tự nhiên tạo thành, vậy cũng chỉ có thể nói là thiên nhiên thần kỳ, nếu là có người làm ra, sẽ là ai sáng tạo ra một chỗ như thế.” Bất kể là tự nhiên tạo thành, hay là có người tạo ra một chỗ như thế, chỉ có thể nói, người tạo ra nơi này, nhất định là một thiên tài.

“Chúng ta nên đi bên nào?” Quân Mặc nhìn phía trước, sương mù che khuất đường bọn họ đã đi qua, cũng che khuất đường bọn họ đi tới.

“Tùy tiện, dù sao đi địa phương nào cũng như nhau, rõ ràng vừa rồi nhiều người như vậy cùng nhau tiến vào, thoáng cái liền không thấy tăm hơi.” Mộ Dung Phượng Minh nhìn quanh bốn phía, trong mấy người, hắn là nhàn rỗi thản nhiên tự đắc nhất, không có chút khẩn trương nào.

Như nhau sao? Hàn Ngạo Thần nhìn nhìn xung quanh, “Không bằng liền đi bên này đi.” Ở đây, cho dù là hắc ám lực cũng không có tác dụng, hắn không thể mượn nguyên tố hắc ám, để do thám đường trước mặt.

“Được.” Quân Mộ Khuynh gật đầu, đang muốn đi về hướng Hàn Ngạo Thần chỉ, bên tai vang lên âm thanh lạnh lẽo.

“Quân Mộ Khuynh, ngươi có thể tự mình quyết định đi địa phương nào hay không, sao cứ phải nghe lời của Hàn Ngạo Thần?” Mộ Dung Phượng Minh bất mãn hỏi, rõ ràng là tự nàng có thể lựa chọn, tại sao lại phải đi đường của Hàn Ngạo Thần, Hàn Ngạo Thần ở đây, hắn chính là không vui.

“Có muốn đi hay không.” Ai đồng ý nghe hắn!

Nhìn thấy bóng lưng Quân Mộ Khuynh đi xa, Mộ Dung Phượng Minh quay đầu trừng Hàn Ngạo Thần một cái, lúc này mới đi theo.

Đối mặt với ánh mắt của Mộ Dung Phượng Minh, Hàn Ngạo Thần chỉ cảm thấy trào phúng, nhưng mà cũng hết sức khó chịu, thậm chí là có chút hối hận tiểu Khuynh Khuynh đồng ý với lời của Mộ Dung Phượng Ngâm.

Quân Mặc liếc mắt nhìn Mộ Dung Phượng Minh, không khỏi lắc đầu, hắn sớm muộn gì cũng chọc tức Khuynh nhi, đến lúc đó chịu thiệt còn chưa biết là ai, cho dù ở tử vong đảo, Khuynh nhi không làm gì với hắn, nếu như ra khỏi đảo này, Mộ Dung Phượng Minh còn giống như bây giờ, Khuynh nhi mới sẽ không khách khí với hắn.

Đi vào vùng rừng cây che khuất này, Quân Mộ Khuynh mới biết, cái gì gọi là mê cung thiên nhiên, ở đây, không chỉ là những cây cối kỳ lạ, ngay cả hoa cỏ trên mặt đất, cũng là một phần trong mê cung.

“Mê cung thiên nhiên này, là ai truyền ra?” Nếu không có người đi ra khỏi tử vong đảo, vậy thì có ai biết tình huống trên đảo này, chỉ có người đi ra khỏi đảo mới biết.

“Không biết, chỉ là mọi người đều nói như vậy, liền lưu truyền ra, nhưng mà rất nhiều người cũng không tin những lời đồn đại này, còn có vài người vì muốn phá giải mê cung, mà điên cuồng.” Không có ai biết, rốt cuộc nơi phát sinh tin tức là từ địa phương nào bắt đầu.

Kỳ quái như thế?

Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, hiện tại mặc kệ những thứ này, vẫn là nhìn xem làm thế nào đi xuyên qua sương mù dày đặc này, mỗi một bước tiến thêm của bọn họ, sương mù xung quanh lại càng dày đặc hơn, lúc mới đầu bọn họ còn có thể thấy rõ mười thước bên ngoài có gì, bây giờ chỉ có thể nhìn thấy ba thước bên ngoài, lại đi thêm vài bước, cũng không biết có thể thấy rõ người chung quanh hay không.

“Những sương mù này thật là lợi hại!” Quân Mặc nhìn mê cung tự nhiên tạo thành, cũng không khỏi thán phục, địa phương thần kỳ như vậy, nếu như lần này hắn không tới, thì vĩnh viễn cũng không thấy được.

“Các ngươi cẩn thận một chút.” Một đôi mắt màu đen, khóa chặt con đường phía trước, ở tử vong đảo bất cứ chuyện gì cũng có thể phát sinh.

Đi chưa được mấy bước, không ngoài dự liệu của Quân Mộ Khuynh, người phía sau đã không thấy rõ lắm thân ảnh người phía trước, nàng lập tức giơ tay về phía trước bắt lấy, đồng thời bàn tay to phía trước cũng hướng về phía nàng bên này bắt lại.

“Đại ca!” Quân Mộ Khuynh duỗi tay về phía sau bắt lấy, thật lâu cũng không có người đáp lại.

“Hàn Ngạo Thần, đại ca của ta không thấy!”

“Ai là Hàn Ngạo Thần?” Gương mặt xa lạ xuất hiện ở trước mặt, Quân Mộ Khuynh vội vàng bỏ cánh tay của người kia ra, trong đôi mắt đỏ đậm lộ ra băng hàn.

Chỉ trong nháy mắt mà thôi, người trước mặt thế nào đột nhiên liền biến thành người khác!

“Rõ thật là bệnh thần kinh, ta còn tưởng rằng ngươi là đồng bạn của ta, ta mới kéo ngươi, hung hăng như thế làm cái gì.” Người nọ liếc mắt nhìn đôi mắt đỏ đậm, rùng mình một cái, lẩm bẩm nói, vội vàng cất bước rời đi, người như vậy, hắn không thể trêu vào, vẫn là tránh thì tốt hơn!

Đây là có chuyện gì? Rõ ràng mấy người bọn họ chỉ bước về phía trước, sao có thể đột nhiên liền không thấy tăm hơi, có phải mỗi người đều là loại tình huống này hay không?

“Đáng chết! Hóa ra mê cung này không chỉ là mê cung thiên nhiên, còn có thể tự mình thay đổi vị trí!” Nàng thế nào cũng không có nghĩ tới điểm này, hiện tại khẳng định mọi người đều như nhau, lạc đường ở bên trong này, mỗi người sẽ gặp phải người khác nhau, đồng bạn trước đó cũng không biết đi địa phương nào!

“Kim ô xích hỏa!” Hỏa diễm kim hồng sắc nhanh chóng lao ra, ở phía trước mở một con đường, nàng lợi dụng lúc sương mù biến mất, nhanh chóng đi về phía trước.

Ai cũng không biết phía trước có thứ gì, càng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, không bằng giống như Quân Mộ Khuynh xông tới sương mù phía trước, còn có được một cơ hội ra khỏi đây.

Hàn Ngạo Thần ảo não nhìn sương mù, sớm biết giữa bọn họ sẽ mất liên hệ như vậy, hắn đã kéo Khuynh Khuynh lại, bây giờ trước mặt bọn họ không chỉ là sương mù dày đặc, ngay cả đường cũng nhìn không thấy, người ngươi muốn gặp thì không gặp được, không muốn gặp thì ngược lại là gặp một đống lớn!

“Quang thiểm!” Ở trong màn sương mù trắng xóa, cho dù là quang nguyên tố, cũng không thể chiếu sáng con đường phía trước.

Nhìn sương mù phía trước vẫn như cũ không có động tĩnh gì, sương mù xung quanh Hàn Ngạo Thần xuất hiện dao động, vốn sương mù đang bay tới hướng hắn, từ từ tản ra, hắn cất bước đi, mỗi một nơi đi tới, sương mù chung quanh hắn liền tản đi.

Hàn Ngạo chắp ở sau lưng, hắn giống như là vương giả, đi xuyên qua trong sương mù, mà sương mù vốn dày đặc kia, nhìn thấy hắn, dường như đều né tránh, không dám tiến gần tới trên người hắn.

Quân Mặc cũng như vậy, hắn dựa vào quang minh lực, đem sương mù bên người toàn bộ đẩy ra, phía trước lại mở ra cho hắn một con đường, hắn từng bước một chậm rãi đi về phía trước, hắn đi ở trong sương mù, càng giống như là tiên nhân rơi vào phàm trần, lại không chân thực như vậy.

Nhìn sương mù trước mặt, Quân Mộ Khuynh có loại xúc động muốn đốt, sương mù dày đặc nhiều như vậy che ở trước mặt nàng, mặc kệ kim ô hỏa mở đường như thế nào, chúng nó vẫn cứ từ từ tụ lại, tiếp tục như vậy, dù cho nàng ở đây đợi một tháng, cũng không thể ra khỏi sương mù.

Nghĩ tới đây, Quân Mộ Khuynh dừng bước lại, khỏi phải nói, lúc này Hàn Ngạo Thần, cùng đại ca nhất định là đang tìm nàng.

Nàng nhắm mắt lại, chung quanh thân thể chậm rãi xuất hiện quang mang kim hồng sắc, nàng dùng kim ô hỏa bao bọc chính mình, như vậy chẳng những có thể xua tan sương mù dày đặc, cũng sẽ làm người khác chú ý, kim ô hỏa có lẽ sẽ có người có, nhưng mà kim ô hỏa kim hồng sắc, thế gian này là ít có, chỉ cần nhìn thấy trên người quan mang kim hồng trên người nàng, đại ca bọn họ nhất định sẽ tìm được nàng.

Đúng, phải tìm đường đi ra ngoài trước!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.