Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 17: Ta Là Thần Y, Nàng Tin Không?



Team: Vạn Yên Chi Sào.

Hạ Khuynh Nguyệt không phải mới ở Sơ Huyền Cảnh, Tiêu Triệt rất rõ ràng, nhưng Tiêu Ngọc Long đương nhiên sẽ không biết. Hạ Khuynh Nguyệt nổi lên cơn giận, vừa nãy chí ít cũng dùng bảy phần huyền lực, nhìn Tiêu Ngọc Long ngã xuống đất, nàng thu hồi tay về, lạnh nhạt nói: "Xem ra Tiêu đại thiếu gia cũng không phải kì tài gì, mời trở về đi."

Tiêu Ngọc Long nằm trên mặt đất hồi tưởng lại... Hắn vốn tưởng rằng chính mình vào Chân Huyền Cảnh, đùa giỡn Hạ Khuynh Nguyệt chỉ cần một bàn tay, cũng không nghĩ tới vừa mới đối mặt, hắn còn chưa kịp phản ứng lại xảy ra chuyện này, cả người vô cùng chật vật ngã trên mặt đất, hắn trợn mắt lên, bất ngờ nhìn thấy hai chiếc răng cửa đầy máu rơi trên mặt đất.

Tiêu Ngọc Long vội vã từ trên mặt đất đứng lên, khuôn mặt một trận co giật, hắn biết dáng vẻ mình hiện tại có cỡ nào chật vật. Có thể nói lấy thân phận Tiêu Môn đại thiếu gia của hắn, đời này chưa từng thảm hại như vậy... Lại còn trước mặt nữ nhân hắn ngưỡng mộ nhất, khát vọng lấy được nhất. Có điều Tiêu đại thiếu dù sao cũng là Tiêu đại thiếu, hắn gắng gượng đem máu mặn trong miệng nuốt xuống, trên mặt gắng gượng lộ ra vẻ ôn hòa tuấn nhã cười: "Hạ tiểu thư có Sơ Huyền Cảnh quả nhiên danh bất hư truyền, tại hạ vừa nãy tiện tay thăm dò, đúng là có chút coi thường, như vậy, lần này, Hạ tiểu thư cần phải chú ý."

Bị mất hai cái răng cửa, Tiêu Ngọc Long lúc nói chuyện trong miệng bị lọt gió. Nói xong, hắn đã giơ hai tay lên, trực tiếp đem huyền lực toàn thân đều điều động lên... Hắn rất ngây thơ cho rằng, vừa nãy sở dĩ ăn thiệt lớn hoàn toàn là do chính mình tùy ý ra tay, mà Hạ Khuynh Nguyệt không chút lưu tình ra tay toàn lực gây nên. Lấy Chân Huyền Cảnh của hắn, làm sao có khả năng không đối phó được với Sơ Huyền Cảnh của Hạ Khuynh Nguyệt!

Tiêu Ngọc Long bước chân về phía trước, lại đan chéo về phía sau ba bước, hai tay cùng đưa ra, thẳng đến cánh tay Hạ Khuynh Nguyệt mà phóng. Hành động của hắn ta khiến Hạ Khuynh Nguyệt ghê tởm, kiên nhẫn biến mất, cánh tay phải vung ra, theo hồng y bay lượn, một luồng huyền lực mang chút lạnh lẽo tàn nhẫn lướt qua mặt Tiêu Ngọc Long.

Cỗ huyền lực này cũng không có tạo ra băng, nhưng cũng đủ làm Tiêu Ngọc Long không thể trụ được.

"Ầm" một tiếng, má phải Tiêu Ngọc Long trực tiếp lún xuống, cả người bay về phía sau giống như con quay xoay trên không trung chí ít phải bảy, tám vòng, sau đó nặng nề rơi xuống sân, ba cái răng cũng bị rụng xuống, hai cái rơi ở trên mặt Tiêu Ngọc Long.

"Chuyện này kết thúc, không tiễn." Hạ Khuynh Nguyệt mắt nhìn thẳng, lời nói như băng hàn.

Toàn bộ má phải Tiêu Ngọc Long đỏ chót như nhuốm máu. Hiện tại, hắn coi như kẻ ngốc cũng hiểu rõ ràng hắn vào Chân Huyền Cảnh căn bản sẽ không đủ đấu Hạ Khuynh Nguyệt. Hắn bưng má phải đau nhức đứng lên, có chút sợ hãi nhìn Hạ Khuynh Nguyệt, thở hổn hển, không nói một câu, lảo đảo nghiêng ngả rời đi.

Tiêu Ngọc Long thẳng đường đi tới dược phòng, vừa muốn vào cửa, lại phát hiện Tiêu Triệt vừa vặn từ bên trong đi ra, tay trái cầm bình thuốc, tay phải cầm cái bọc. Vừa nhìn thấy Tiêu Ngọc Long, Tiêu Triệt lập tức nhiệt tình chào hỏi: "Ngọc Long ca, ngươi làm sao tới nơi này? Ai nha! Ngọc Long ca, mặt của ngươi... Này này chuyện này... Đã xảy ra chuyện gì?"

Nhìn thấy Tiêu Triệt, Tiêu Ngọc Long cắn răng một cái, hừ lạnh một tiếng, vọt thẳng vào dược phòng. Trong giây lát, bên trong truyền đến thanh âm khiếp sợ của Tiêu dược sư: "Đại thiếu gia... Ngươi này này chuyện này... Là ai lớn mật như thế, lại hạ độc thủ với ngươi như vậy!"

"Không sao... Lúc ở sau núi luyện công không cẩn thận ngã xuống..." Tiêu Ngọc Long giọng nói lộ ra đau đớn. Hắn đương nhiên không có mặt mũi nói ra mình là bởi vì đùa giỡn Hạ Khuynh Nguyệt mà bị Hạ Khuynh Nguyệt giáo huấn.

"Này còn nói không sao! Xương gò má vỡ vụn, hàm răng rơi mất năm cái, còn có ba cái bị sứt chí ít cũng một nửa... Những thứ này đều là không có cách nào hồi phục lại a..."

Tiêu Triệt vẫn chưa đi quá xa, âm thanh thảm thiết truyền tới làm sống lưng hắn một trận lạnh lẽo.

Nữ nhân này... Ra tay cũng quá tàn nhẫn rồi!

Độc chết mình tám chín phần do Tiêu Ngọc Long làm, vốn là muốn mượn tay Hạ Khuynh Nguyệt trước tiên cho hắn chút bài học nhỏ... Nhưng bài học này có phải chỉ chút ít không? Quả thực là muốn đánh chết a!

Nghĩ đến ngày hôm nay sáng sớm chính mình còn lấy gia gia làm bia đỡ để cầm tay nàng,

Tiêu Triệt không kìm hãm được rùng mình một cái.

Lúc trở lại tiểu viện của mình, Hạ Khuynh Nguyệt đang lẳng lặng đứng trong sân. Nhìn thấy hắn trở về, nàng nhàn nhạt lên tiếng: "Tiêu Ngọc Long đã tới."

"A, ừ, cái này ta biết. Vừa ở dược phòng gặp hắn." Tiêu Triệt cẩn thận liếc mắt nhìn sắc mặt Hạ Khuynh Nguyệt, rất cẩn thận nói.

Hạ Khuynh Nguyệt không để ý tới hắn, hơi nhắm mắt, xung quanh cơ thể tỏa ra một tầng hàn khí lạnh lẽo.

"Khuynh Nguyệt nương tử, ta có thể hỏi nàng một vấn đề được không?" Tiêu Triệt tiến lên một bước mở miệng nói.

"?" Hạ Khuynh Nguyệt không có động tĩnh gì.

"Huyền lực của nàng rốt cuộc ở cấp độ nào vậy?" Có thể đem Tiêu Ngọc Long biến thành dạng như vậy, chí ít cũng vào Địa Huyền Cảnh! Mười sáu tuổi vào Địa Huyền Cảnh... Chuyện này nếu như truyền ra, Lưu Vân Thành muốn nổ tung rồi.

Hạ Khuynh Nguyệt vẫn không có động tĩnh gì, hoàn toàn không có dấu hiệu trả lời hắn.

Bị không để ý tới gương mặt Tiêu Triệt ngàn ngập sầu não, xem dáng vẻ Hạ Khuynh Nguyệt, hẳn lặng im tu luyện huyền công Băng Vân Quyết của Băng Vân Tiên Cung. Hắn không tiếp tục nói nữa, cầm trên tay gì đó hướng xuống đất để xuống, ngả người về phía sau, hai tay ôm ngực, nhìn Hạ Khuynh Nguyệt yên tĩnh.

Lúc này như trở lại thời khắc trước đây.

Ngày trước Hạ Khuynh Nguyệt thường vào giữa đêm bên trong khuê phòng tu hành Băng Vân Quyết, ngoại trừ lúc sư phụ của nàng sẽ tình cờ ở bên chỉ điểm nàng, những thời gian khác đều là một người một nơi an tĩnh, tuyệt không có người khác quấy rối... Chớ đừng nói bị một nam tử hai mắt trừng trừng nhìn.

Nàng tuy rằng nhắm mắt yên tĩnh, tập trung tư tưởng, toàn thân Băng Vân Quyết lưu chuyển, nhưng vẫn như cũ cảm giác được Tiêu Triệt luôn đứng ở nơi đó nhìn nàng, hơn nữa vẫn xem, vẫn xem... Ánh mắt cơ hồ không dời. Ánh mắt gai góc quét qua mỗi một vị trí trên cơ thể nàng hết lần này đến lần khác, làm cho nàng căn bản không có cách hoàn toàn tĩnh tâm, toàn thân không dễ chịu... Dù sao, nàng vẫn chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, muốn nàng tâm tĩnh như nước thật là làm khó bản thân.

Ròng rã khoảnh khắc này, Tiêu Triệt vẫn đứng ở nơi đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng. Hạ Khuynh Nguyệt rốt cục không thể kiềm chế được, đôi mắt đẹp mở ra, liếc mắt lạnh lùng nói: "Ngươi nhìn ta làm cái gì!"

"Chờ nàng chủ động nói chuyện cùng ta a." Tiêu Triệt bày ra vẻ mặt vô tội nói.

"..." Hạ Khuynh Nguyệt bỗng nhiên có một ý nghĩ thôi thúc muốn giết hắn.

"Ho khan một cái, kỳ thực ta có chuyện quan trọng rất muốn cùng nàng nói, vừa nãy lại sợ quấy rối nàng luyện công, vì lẽ đó không thể làm gì khác hơn là chờ." Tiêu Triệt đứng lên, khuôn mặt chân thành.

"... Chuyện gì?" Hạ Khuynh Nguyệt khắc chế giận dữ nói.

"À, là như thế này." Tiêu Triệt vẻ mặt trở nên nghiêm túc, hắn tiến lên trước vài bước, đi tới trước mặt Hạ Khuynh Nguyệt, chậm rãi mà nói: "Sáng sớm ngày hôm nay, lúc ta cầm tay nàng... Ai ai! Không được động thủ! Ta đây là đang nói chính sự, chính sự a!" Nhìn thấy con ngươi Hạ Khuynh Nguyệt lộ ra sát khí, Tiêu triệt vội vã rút lui vài bước, vẻ mặt cũng biến thành bắt đầu đề phòng... Vừa nãy Tiêu Ngọc Long bị giáo huấn không hề nhẹ a... Cuối cùng cũng coi như Hạ Khuynh Nguyệt không động thủ thật, Tiêu Triệt thở phào một hơi, nói tiếp: "Lúc nắm tay nàng, ta thuận tiện thử dò mạch tượng, phát hiện rất có vấn đề, vô cùng có vấn đề."

Lời nói của hắn không làm cho ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt mảy may gợn sóng... Căn bản không tin.

Tuy rằng sáng sớm hôm nay lúc bị hắn cầm tay, xác thực cảm giác được hắn đang lén sờ cổ tay nàng, nhưng toàn bộ Lưu Vân Thành đều biết hắn bị suy nhược, đâu biết dò mạch tượng.

Nhưng Tiêu Triệt tiếp tục nói làm cho Hạ Khuynh Nguyệt trong lòng hơi chấn động.

"Mỗi ngày đến canh ba, nàng đều từ trong giấc mộng tỉnh lại? Hơn nữa nửa giờ sau khi tỉnh lại toàn thân bên trong lạnh lẽo, tứ chi đau nhức."

Hạ Khuynh Nguyệt ánh mắt hơi động, theo bản năng nói: "Làm sao ngươi biết?"

Tiêu Triệt tiếp tục nói: "Còn có, từ khi tu luyện Băng Vân Quyết, mỗi lần huyền lực đột phá, sau đó khoảng hai hoặc ba ngày có phải toàn thân đều lạnh lẽo, tứ chi đau nhức, ăn cơm không trôi, đêm ngủ không yên?"

Ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt lần thứ hai xao động kịch liệt... Bởi vì Tiêu Triệt lời nói, không sai chút nào!

"Còn có..." Tiêu Triệt đi theo bước chân Hạ Khuynh Nguyệt, đi thẳng đến hướng cửa viện, mãi đến khi nửa người bị chặn ngoài cửa viện, mới nghiêm mặt nói: "Lần trước... Ừ... A... Nguyệt sự của nàng có phải chậm bảy, tám ngày không?"

Hạ Khuynh Nguyệt: "!"

Không cảm nhận được sát khí Hạ Khuynh Nguyệt tỏa ra, lúc này Tiêu Triệt mới cẩn thận từng li từng tí từ ngoài cửa viện tiến sát lại: "Lần này tin tưởng ta được không?"

"Ngươi làm sao mà biết được?" Hạ Khuynh Nguyệt hơi nhíu mày nói.

"Mạch tượng!"

"Ngươi biết xem mạch tượng sao?"

"Nếu ta nói ta là thần y, nàng có tin không?" Tiêu Triệt chân thành nói.

"Nếu muốn kể truyện cười, đi tìm của tiểu cô đi." Hạ Khuynh Nguyệt mặt không cảm xúc tránh đi ánh mắt.

Tiêu Triệt đương nhiên sẽ không hi vọng Hạ Khuynh Nguyệt tin tưởng, nàng nếu như tin đó mới có quỷ: "Đây đều là các chiệu chứng bệnh nghiêm trọng, nàng không hỏi một chút về cách điều trị sao?"

"Không cần." Hạ Khuynh Nguyệt lạnh lùng lên tiếng: "Băng Vân Quyết là huyền công có một không hai của Băng Vân Tiên Cung, ảo diệu vô tận. Mà mới tu Băng Vân Quyết, thân thể khó có thể thích ứng hàn khí sẽ ít nhiều xuất hiện phản ứng. Ở Băng Vân Tiên Cung này, người người đều hiểu rõ, hết thảy sư tỷ muội, thậm chí sư tổ của sư phụ, đều như vậy. Băng Vân Quyết đạt đến cảnh giới nhất định, những phản ứng này tự nhiên sẽ biến mất toàn bộ."

"Đúng vậy, nàng nói không có sai." Tiêu triệt rất tán thành gật đầu, sau đó cười ha hả nói: "Bất quá ta cũng rõ ràng tại sao vừa vào Băng Vân Tiên Cung nhất định phải cấm dục rồi... Bởi vì nữ nhân ở Băng Vân Tiên Cung cho dù có nam nhân cũng căn bản không thể có con. Chuyện này truyền đi sẽ tổn hại bộ mặt Băng Vân Tiên Cung biết nhường nào, chuyện bí mật đáng xấu hổ này vĩnh viễn được giấu kín

Lông mày Hạ Khuynh Nguyệt nhíu lại, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, nàng lần đầu tiên đối với Tiêu Triệt sinh ra cảm giác thật sự tức giận: "Câm miệng! Ta có thể tha thứ cho ngươi ăn nói linh tinh... Nhưng tuyệt không cho phép ngươi sỉ nhục sư môn của ta! Ngươi nếu tiếp tục nói thêm nửa lời, ta tuyệt không tha thứ!"

Tiêu Triệt cẩn thận từng li từng tí một, dáng dấp sợ hãi rụt rè lúc nãy bây giờ lại không hề tỏ ra sợ hãi, thay vào đó là cười nhạt, thản nhiên nói: "Ta nói không hề sai, ta rất rõ ràng. Ta còn có thể nói cho nàng biết… Huyền lực càng mạnh, tuổi thọ thì lại càng dài. Nhưng, từ mạch tượng trên, ta có thể cực kỳ xác định, huyền lực dù tương tự, tuổi thọ của người Băng Vân Tiên Cung so với những môn phái khác ngắn hơn một phần ba, thậm chí hơn thế nữa!"

"Ta nói sai sao?"

Những lời Tiêu Triệt nói như giáng một tiếng sét bên tai Hạ Khuynh Nguyệt làm cho đôi mắt mỹ lệ kia trong khoảnh khắc co lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.