Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 22: Biến Đổi Mạnh (1)



Team: Vạn Yên Chi Sào.

Tiêu Linh Tịch vừa rời khỏi không lâu, Hạ Khuynh Nguyệt liền trở về. Hôm nay nàng thay một bộ đồ đỏ, thay vào đó là một bộ váy lụa màu thủy lam, phía trên thêu hoa văn phượng hoàng đơn giản, cắm trâm cài khảm lam bảo thạch, hai tai đeo bông tai treo minh châu, trên cổ trắng đeo một chuỗi ngọc màu xanh ngọc, lộ ra da thịt chỗ cổ trắng bóng như tuyết, trong suốt giống như có thể nhìn thấu xương, vẻ mặt xinh đẹp, vô cùng tuyệt mỹ.

Trước mắt Tiêu Triệt lập tức sáng ngời, trực tiếp nhìn đến ngây ngốc. Tiên lạc phàm trần, nói chẳng phải là cảnh đẹp tuyệt thế như vậy sao...

Hạ Khuynh Nguyệt từ ngoài cửa đi vào, mỗi một bước đều nhẹ nhàng tao nhã giống như dẫm trên đám mây, dung nhan như tuyết cổ trắng nõn nà không chỗ nào không đẹp tới cực điểm, càng lộ ra vẻ cao quý và lạnh lùng làm cho người ta tự biết xấu hổ... Mặc cho ai nhìn đến nàng, đều không tin tưởng nàng chỉ là một nữ thương nhân ở một thành nhỏ xa xôi, mà sẽ cho rằng nàng là hoàng nữ cao cao tại thượng, không thể khinh nhờn.

Tiêu Triệt nhìn hoa mắt choáng váng một trận, trong lòng càng cảm thán muôn vàn... Nơi duy nhất nàng có thể thay quần áo, cũng chỉ có căn phòng này! Bản thân lúc đó nhất định đang ngáy khò khò, thế mà lại bỏ lỡ cảnh tượng cực đẹp khi nàng thay quần áo! A a a, quả thật không thể tha thứ!!

- Xiêm y màu lam, thích hợp với nàng hơn màu đỏ.

Tiêu Triệt nhìn nàng, cảnh đẹp ý vui rất nhiều, tán thán tự đáy lòng nói.

Đối với ca ngợi của hắn, Hạ Khuynh Nguyệt không hề động dung. Nhìn thoáng qua ấm nước trên bàn đã trống không, nàng đi qua cầm lấy, liền định đi ra ngoài.

- Là nàng làm canh gà?

Tiêu Triệt lên tiếng hỏi.

- Không dễ uống?

Hạ Khuynh Nguyệt đưa lưng về phía hắn, lạnh như băng nói. Nhưng chỗ sâu trong đôi mắt, lại thoáng qua một chút tình cảm vi diệu mà nàng không thể lý giải được.

- Uống rất ngon, ta mới biết được, hóa ra nàng làm canh cũng lợi hại như vậy.

Tiêu Triệt cười nói, hắn đứng dậy, duỗi thắt lưng, nghiêm túc nói:

- Vì báo đáp canh gà của Khuynh Nguyệt lão bà, tối hôm nay, ở trên giường ta nhất định... Sẽ càng thêm ra sức.

...

Đối với ngôn ngữ đùa giỡn thường xuyên này của hắn, Hạ Khuynh Nguyệt đã tập mãi thành thói quen, mặt không chút thay đổi nói:

- Xế chiều hôm nay, bên Tiêu tông kia sẽ có người tới. Đi đầu chính là con nhỏ nhất của tông chủ Tiêu tông, tên là Tiêu Cuồng Vân, ta nghe sư phụ nói, tu vi huyền lực của Tiêu Cuồng Vân này có thể coi là bình thường ở tốp Tiêu tông trẻ tuổi, thanh danh bên ngoài cực kém, nhưng do vì là con nhỏ nhất, cực kỳ được sủng ái, Lưu Vân thành không ai có thể chọc được hắn. Có thể không chạm mặt với hắn, liền cố hết sức tránh đi.

- Tiêu Cuồng Vân? Được, ta đã biết, cám ơn Khuynh Nguyệt lão bà nhắc nhở.

Tiêu Triệt cười tủm tỉm nói.

...

Hôm nay, là ngày người Tiêu tông đến.

Tin tức người Tiêu tông muốnd dến ảnh hưởng đâu chỉ một Tiêu môn, toàn bộ Lưu Vân thành cũng nhận đến ảnh hưởng vĩ đại tương đương.

Lưu Vân thành, ở mọi phương diện, đều là tầng thấp nhất của Thương Phong đế quốc, mà Tiêu tông, chính là cao nhất tối cao ở Thương Phong đế quốc, giữa hai bên trong đó kém không biết bao nhiêu tầng. Người của Tiêu tông... Lại còn là nhi tử của Tông chủ đích thân tới đây, tính chất hoàn toàn giống như để Hoàng đế tới nhà nông dân hèn mọn nhất, toàn bộ Lưu Vân thành bị hơi thở khẩn trương bao phủ. Một số người âm thầm mong chờ, hy vọng có thể nghĩ cách đặt lên một chút quan hệ với Tiêu tông, càng nhiều người hơn chính là hoảng sợ trong lòng, biết được xế chiều hôm nay chính là thời gian sau này của bọn họ đến, đều ở nhà đóng cửa không ra, e sợ không cẩn thận xúc phạm đến đối phương... Người Tiêu tông muốn giết bọn họ, quả thật không khác gì giẫm chết con kiến trên đất. Pháp lệnh, là câu chuyện cười đối với bọn họ.

Trong ngoài đại viện Tiêu môn thu dọn ngay ngắn chỉnh tề, chung quanh không nhiễm một hạt bụi. Đình viện hào hoa nhất, lớn nhất Tiêu môn mà Tiêu Vân Hải luôn sống trong đó hai ngày trước đã liền trải qua một lần tu chỉnh quét dọn, ngay cả ga giường đệm chăn đồ đều thay mới toàn bộ, còn bản thân Tiêu Vân Hải đã chuyển vào tiểu viện bên cạnh. Ngay cả bữa ăn mấy ngày tiếp theo, Tiêu Vân Hải đều tự mình sắp xếp... Mặc dù mệt sứt đầu mẻ trán, nhưng trong lòng lại vô cùng hưng phấn! Bởi vì hắn có mười phần nắm chắc lần này Tiêu tông lựa chọn chính là nhi tử của hắn Tiêu Ngọc Long! Đến lúc đó nhi tử của hắn một bước lên trời! Bản thân hắn, cũng trở thành trong Lưu Vân Thành... Không! Là trong phạm vi mấy trăm dặm là bá chủ không người dám chọc!

Bắt đầu từ mười giờ sáng, Tiêu Vân Hải liền tự mình dẫn dắt các trưởng lão, nghi trương đứng chờ ở cửa, chuẩn bị nghênh đón, bọn họ đợi đến giữa trưa... Rồi đến... Buổi chiều... Cho đến gần xế chiều, một đệ tử Tiêu môn mới mồ hôi đầy đầu chạy trở về, hét lên từ xa:

- Môn chủ! Đến... Đến rồi! Người của Tiêu tông đến... Khí thế kia... Tuyệt đối là Tiêu tông không sai!

Tất cả mọi người thân chấn động, Tiêu Vân Hải lập tức cất bước ra ngoài cửa, gầm nhẹ nói:

- Nhanh! Lập tức thông báo xuống chuẩn bị sẵn sàng, chỗ nào làm không tốt chậm trễ khách quý, tất nhiên không tha thứ! Các vị trưởng lão, lập tức theo ta đi nghênh đón từ xa!

Dưới Tiêu Vân Hải một đường chạy như bay, trực tiếp nghênh đón ra hơn một dặm, cuối cùng nhìn thấy trong tầm mắt một hàng bốn gnwofwi không nhanh không chậm đi về phía bọn họ.

Trong bốn người, đi trước nhất là một nam tử thanh niên, nhìn qua miễn cưỡng có hai mươi tuổi, mặc hoa lệ, dáng người trung đẳng, tướng mạo thường thường, trên khuôn mặt hơi trắng lộ ra một chút vàng như nến, tướng mạo miệt mài quá độ. Chỉ vào diện mạo mà nói, đây tuyệt đối là một mặt hàng ném vào trong đám người cũng tìm không ra, nhưng chính là trên khuôn mặt phổ thông như vậy, lại viết đầy kiêu căng và ngạo mạn. Khi hắn đi để hai tay sau lưng, hai mắt nhìn lên trời, đối với người đi đường đi ngang qua ngay cả ánh mắt cũng không hạ xuống, giống như nhìn nhiều một cái chính là bẩn hai mắt của mình.

Theo sát phía sau hắn là một lão giả mặc toàn thân đồ đen, sắc mặt trầm ổn như nước. Phía sau nữa, là hai người thanh niên cũng một thân đồ đen giống vậy, trên vai của bọn họ, chia ra thêu một đồ án phi ưng màu bạc.

Tiêu Vân Hải hít sâu một hơi, bước nhanh đến nghênh đón, hai tay ôm quyền, thân thể nghiêng về trước, cung kính cẩn thận hỏi:

- Xin hỏi, bốn vị có phải là khách quý đến từ Tiêu tông?

Nam tử thanh niên đi phía trước nhất dừng bước chân lại, ánh mắt thoáng liếc nhìn bọn họ một cái, híp nửa mắt lại nói:

- Không sai, bản công tử là Tiêu Cuồng Vân Tiêu tông.

Tư thái của Tiêu Vân Hải nhất thời trở nên càng thêm cung kính, kinh sợ nói:

- Hóa ra là bốn vị khách quý, thật tốt quá! Chúng ta đợi đã lâu. Bỉ nhân là môn chủ đương nhiệm của Tiêu môn ở Lưu Vân thành, năm vị phía sau ta, là năm vị trưởng lão đức cao vọng trọng nhất trong Tiêu môn. Bốn vị khách quý vì Tiêu môn chúng ta đường xa mà đến, chúng ta vô cùng cảm kích và hoảng hốt.

- Vô nghĩa không cần nhiều lời.

Ánh mắt Tiêu Cuồng Vân tùy ý nhếch lên trên người năm trưởng lão, sau đó lười biếng vẫy vẫy tay:

- Dẫn đường phía trước đi.

- Dạ dạ! Mời.

Tiêu Vân Hải vội vàng gật đầu, sau đó khom người, tự mình dẫn đường phía trước, đi trở về Tiêu môn.

- Không biết vị tiền bối này là...

- Tiêu Mạc Sơn.

Lão giả đồ đen thản nhiên nói. Một gương mặt già nua không chút tình cảm nào, như tử thi.

Tiêu Vân Hải không dám nói chuyện, trong lòng hoàn toàn nghiêm túc. Tu vi huyền lực của Tiêu Cuồng Vân này hắn còn có thể cân nhắc, nhưng từ trên người Tiêu Mạc Sơn này, hắn thế mà lại không phát hiện ra một chút tồn tại của tu vi. Tình huống này, hoặc là Tiêu Mạc Sơn không hề có tu vi, hiển nhiên, điểm này không hề có khả năng. Hoặc là, tu vi huyền lực của hắn ta vượt xa hắn, vốn không phải hắn có khả năng trộm nhìn.

Khi trở lại Tiêu môn, cửa đã đứng một nhóm lớn người, nhìn thấy dáng vẻ cung kính của Tiêu Vân Hải ở phía trước, trong lòng bọn họ lập tức hồi hộp, ánh mắt đồng loạt rơi vào trên người nam tử thanh niên có dáng vẻ cuồng ngạo, sau đó bắt đầu chen lấn lên.

- Xin hỏi vị này chính là công tử từ Tiêu tông tới?

Một nam nhân trung niên dáng vẻ phát tướng xông lên trước, cung kính nói.

- Ngươi là ai?

Tiêu Cuồng Vân liếc nửa con mắt nhìn hắn.

- Tại... Tại hạ chính là thành chủ Lưu Vân Thành này, bỉ danh Tư Đồ Nam, nghe nói khách quý Tiêu tông đến, đặc... Đặc biệt tới đón tiếp.

Tư Đồ Nam nói đến đoạn sau, cũng bắt đầu trở nên run rẩy, trên trán cũng đổ mồ hôi lạnh. Hắn thân là thành chủ Lưu Vân, đại nhân vật coi như cũng từng gặp không ít, nhưng đại nhân vật hắn từng gặp, ở trước mặt công tử Tiêu tông cái rắm cũng không tính. Nam tử trước mắt có dáng vẻ ngạo khí dung mạo bình thường, nhưng muốn làm cực khổ chết hắn, cũng chính là chuyện một câu nói.

- Bỉ nhân Vũ Văn Bạt, là bạn tốt nhiều năm của Tiêu môn, đặc biệt đến... Đặc biệt đến chiêm ngưỡng phong thái của công tử Tiêu tông một phen, cũng kèm theo quà tặng, mong Tiêu công tử xin vui lòng nhận cho.

Gia chủ Vũ Văn gia nổi danh cùng Tiêu môn ở Lưu Vân thành cũng liền bước lên trước, tỏ vẻ cung kính, trong tay còn nâng một hộp ngọc khéo léo tinh xảo.

Tiêu Cuồng Vân liếc nhìn qua hộp ngọc kia, vung tay một cái với hai người phía sau:

- Thu.

Một người phía sau lập tức tiến lên một bước, mặt không tỏ vẻ gì cầm hộp ngọc trong tay.

Thấy đại thiếu Tiêu tông này lại thu quà tặng của hắn, vẻ mặt Vũ Văn Bạt vui mừng. Người khác muốn đặt chút quan hệ với Tiêu tông cũng liên tiếp chen chúc nhau trình lên đại lễ bản thân mang tới... Tiêu Cuồng Vân ai đến cũng không cự tuyệt, thu toàn bộ, sau đó liếc mắt nhìn, không chút để ý nói:

- Các ngươi đều lui ra, hiện giờ cũng đã muộn, có chuyện gì, ngày mai lại nói.

- Đúng đúng! Tiêu công tử trèo non lội suối đến đây, nhất định sớm mỏi mệt. Chờ Tiêu công tử nghỉ ngơi xong, ngày mai chúng ta lại đến.

Tư Đồ thành chủ vội vàng gật đầu nói.

Đám người như thế mới tản đi.

Tiêu Vân Hải và ngũ trưởng lão cung kính đưa Tiêu Cuồng Vân vào Tiêu môn, Tiêu Vân Hải nói trước:

- Bốn vị khách quý Tiêu tông một đường bôn ba, nghĩ đến đã mỏi mệt, có muốn nghỉ ngơi trước một chút không? Nhã gian đều đã chuẩn bị xong.

- Không cần, xương cốt của ta còn chưa mảnh mai như vậy.

Ánh mắt Tiêu Cuồng Vân quét nhìn Tiêu môn một cái, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra vẻ hèn mọn không hề che giấu, sau đó nhàn nhạt nói:

- Nếu không phải Tiêu Tranh trưởng lão tạ thế, ta còn không biết có chỗ như vậy. Nghe nói tổ tiên nơi này là phế vật bị Tiêu tông chúng ta đuổi ra ngoài, nhưng dù là phế vật, cũng là từ Tiêu tông ra ngoài, kể cả là phế vật Tiêu tông không cần, ở nơi này vẫn có thể làm bá vương, qua nhiều năm như thế, có thể phát triển thành như vậy, cũng tạm được đi.

- Dạ dạ, nhận khích lệ của Tiêu công tử.

Đối mặt với Tiêu Cuồng Vân khinh bỉ xem thường trắng trợn, Tiêu Vân Hải luôn gật đầu cám ơn, nào dám có nửa phần phản bác.

- Người chết lớn nhất, ta đã đến nơi này, cũng là vì ứng với nguyện vọng của Tiêu Tranh trưởng lão. Mục đích, đã nói rõ với các ngươi ở trong thư. Buổi sáng ngày mai, để tất cả mọi người ở trong tộc các ngươi tập hợp trong viện này, một người không được thiếu, ta sẽ tự chọn lựa người dẫn về Tiêu tông.

Nói đến câu sau cùng, Tiêu Cuồng Vân ngẩng đầu lên thật cao, giống như hạ thánh chỉ phúc trach thiên hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.