Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 23: Biến Đổi Mạnh (2)



Team: Vạn Yên Chi Sào.

- Vâng! Sáng mai, tất cả mọi người trong Tiêu môn sẽ tập hợp đủ ở đây, cam đoan một người sẽ không thiếu.

Tiêu Vân Hải vội vàng cam đoan nói.

- Được rồi! Thời gian của chúng ta rất quý giá, chỉ có một ngày mai, ta không hy vọng sẽ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.

Tiêu Cuồng Vân thản nhiên nói, sau đó lại ngẩng đầu:

- Đã đến đây rồi, các ngươi lại là đời sau của Tiêu Tranh trưởng lão đức cao vọng trọng, lễ này, ít nhiều cũng phải ra. Tiêu Bát, đưa lễ vật lên đi.

Người được gọi là Tiêu Bát tiến lên trước một bước, mặt không tỏ vẻ gì đưa một cái hộp gỗ đến trước mặt Tiêu Vân Hải. Hai tay Tiêu Vân Hải run run nhận lấy, khuôn mặt kinh hoảng:

- Tạ... Tạ lễ dày của Tiêu tông, thật sự vô cùng cảm kích.

- Đồ vật trong này tên là "Thông huyền tán", có thể thông nhuận huyền mạch, khiến cho tốc độ tu luyện của người ta trong thời gian nhất định gia tăng trên phạm vi lớn. Cũng có tác dụng chữa trị rất tốt đối với huyền mạch bị hao tổn vì các loại nguyên nhân. Thứ đồ này cho dù ở Tiêu tông chúng ta, cũng là đan dược tương đối không tệ.

Ngụ ý... Ở Tiêu tông là đan dược không tệ, ở chỗ các ngươi, vậy là cấp bậc tiên đan.

- Có tác dụng chữa trị rất tốt đối với huyền mạch bị hao tổn vì các loại nguyên nhân

... Câu nói này khiến Tiêu Liệt vẫn luôn trầm mặc không nói sắc mặt đột nhiên xao động, mắt lộ ra ánh sáng khác thường, nhưng lập tức lại lặng lẽ than thở một tiếng, thần sắc ảm đạm xuống.

Tiêu Vân Hải cẩn thận thu hồi hộp gỗ, vẻ mặt cảm kích nói:

- Nếu là đan dược của Tiêu tông, hiệu quả kia nhất định vượt qua tưởng tượng của chúng ta, đại ân của Tiêu công tử, Tiêu môn chúng ta thật sự không biết nên báo đáp như thế nào... Vậy, Tiêu công tử đã không cần nghỉ ngơi, không bằng để người mang theo mấy vị du ngoạn trong Tiêu môn chúng ta, hoặc trong Lưu Vân thành một phen được không? Tuy rằng chỉ là một thành nhỏ, nhưng có nhiều chỗ, có lẽ có thể cho các vị hai mắt tỏa sáng.

Thấy Tiêu Cuồng Vân không lắc đầu, Tiêu Vân Hải liền vội đưa tay kéo Tiêu Ngọc Long qua:

- Đây là khuyển tử Tiêu Ngọc Long, tuổi xấp xỉ Tiêu công tử, không bằng để khuyển tử mang các vị đi dạo có được không?

Tâm tư của Tiêu Vân Hải vô cùng rõ ràng, dùng hết khả năng trước đó để cho Tiêu Ngọc Long xen lẫn quen mặt trước Tiêu Cuồng Vân, như vậy, khả năng hắn được mang về Tiêu tông sẽ tiến thêm một bước, nếu như có thể chiếm được ấn tượng tốt của Tiêu Cuồng Vân, nói không chừng ở trong Tiêu tông có thể nhận được chiếu cố của Tiêu Cuồng Vân, từ đó một bước lên mây...

- Tại hạ Tiêu Ngọc Long, có thể gặp được phong thái của mấy vị khách quý Tiêu tông, thật sự là may mắn suốt đời.

Tiêu Ngọc Long tiến lên trước, mặt lộ vẻ khiêm nhường.

Tiêu Cuồng Vân quét nhìn Tiêu Ngọc Long, không chút để ý:

- Được rồi, vậy mang chúng ta đi dạo đi. Sống lâu ở nơi lớn, nhìn nơi nhỏ cũng không tồi. Tất cả các ngươi giải tán đi, ta không thích bị quá nhiều người đi theo, lúc nên tìm các ngươi, tự nhiên sẽ tìm các ngươi.

- Dạ dạ!

Tiêu Vân Hải vội vàng gật đầu lên tiếng trả lời:

- Các vị có gì cần, cứ việc phân phó người nơi này, Ngọc Long, cần phải chiêu đãi tốt mấy vị khách quý.

- Vâng, phụ thân.

Tiêu Vân Hải và ngũ trưởng lão cung kính rời đi. Thời gian mấy người Tiêu tông đến trễ hơn bọn họ dự đoán, như vậy chính sự, tự nhiên dời tới ngày mai.

Tiêu Ngọc Long đứng bên cạnh Tiêu Cuồng Vân, cong thắt lưng, thể hiện ra tư thái tương đối hèn mọn, mặt mỉm cười:

- Tiêu công tử, mặc dù Lưu Vân thành này nhỏ, nhưng thứ nên có căn bản vẫn có. Không biết Tiêu công tử muốn xem cảnh đẹp, món ăn ngon trước, hay là... Mỹ nữ đây?

Nhìn nụ cười mập mờ trên mặt Tiêu Ngọc Long, mắt Tiêu Cuồng Vân sáng rực lên, trên mặt cũng lộ ra nụ cười dâm đãng:

- Là nam nhân, ngươi nói ta nên đi xem cái gì trước?

Từ khuôn mặt lộ ra vàng như nến kia, Tiêu Ngọc Long nào không biết hắn là mặt hàng gì, hắn lập tức cười hắc hắc, nói:

- Tiêu công tử vừa thấy chính là chân nam nhân! Nếu là chân nam nhân, đương nhiên đi xem thứ chân nam nhân thích! Mặc dù Lưu Vân thành chúng ta chỉ là thành nhỏ, nhưng Thiên Hương lâu trong thành chúng ta cũng nổi tiếng xa gần, có không ít người thậm chí không tiếc mấy trăm dặm mến mộ danh tiếng mà đến, chúng ta trước hết vào đó đi dạo chứ?

- Tiểu tử ngươi rất thức thời.

Tiêu Cuồng Vân nhìn thẳng vào Tiêu Ngọc Long, nhếch môi lên:

- Đi thôi.

Bước chân Tiêu Ngọc Long di chuyển, đi ở phía trước dẫn đường, khi bọn họ sắp dời đi, trong tầm mắt Tiêu Ngọc Long, bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng nữ hài xinh đẹp.

Dáng người nữ hài duyên dáng động lòng người, dáng người rất đẹp, từ xa nhìn lại, thân thể duyên dáng của nàng thật sự khó có thể hình dung, dưới váy dài xanh da trời, mơ hồ có thể thấy được hai chân nhỏ xinh thon dài. Theo bước đi thong thả của nàng, quần áo khẽ bay, dáng người lả lướt tinh tế lúc ẩn lúc hiện, đường cong hoàn mỹ thắt lưng, ngực, mông xinh đẹp khôn kể, tỏa ra mị lực câu hồn không gì sánh kịp, cùng tới thái độ kiêu ngạo siêu trần thoát tục.

Miệng Tiêu Cuồng Vân mở lớn, cả người đứng ở đó, ánh mắt nhìn bóng dáng uyển chuyển từ xa kia, trong mất hồn, hắn gần như cho rằng mình nhìn thấy Lạc Thủy nữ thần trong truyền thuyết. Giống như cảm thấy cái nhìn chăm chú của hắn, nữ hài nghiêng mặt qua, lạnh lùng nhìn hắn một cái, liền quay đầu đi, đi vào trong viện. Mà dung nhan của nàng, từ cái thoáng nghiêng đầu kia đã ấn vào trong tầm mắt của Tiêu Cuồng Vân, khiến cho thân thể hắn run lên, phảng phất như xương cốt toàn thân đều mềm nhũn.

Cho đến khi Hạ Khuynh Nguyệt biến mất thật lâu trong tầm mắt của hắn, hắn vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Khi Hạ Khuynh Nguyệt không hợp thời xuất hiện, trong lòng Tiêu Ngọc Long liền "Lộp bộp" một tiếng, cầu nguyện nàng đừng nên bị Tiêu Cuồng Vân nhìn đến, nhưng cực kỳ bất hạnh, Tiêu Cuồng Vân đã nhìn thấy được, hơn nữa lộ ra phản ứng của đại đa số nam nhân khi lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo chân thật của Hạ Khuynh Nguyệt... Không, thậm chí còn muốn khoa trương hơn một chút, trái tim hắn nhất thời run rẩy... Trong thành Lưu Vân nho nhỏ này, nữ nhân bị Tiêu Cuồng Vân nhìn trúng sao có thể chạy trốn đúng không? Mà một khi bị Tiêu Cuồng Vân coi trọng, đồng thời cũng ý nghĩa rằng cả đời này của hắn khó có khả năng lại được đến Hạ Khuynh Nguyệt.

Nhưng lập tức, hắn cắn răng một cái, đứng ở bên người Tiêu Cuồng Vân, đưa tay quơ quơ trước mặt hắn, nhỏ giọng nói:

- Tiêu công tử?

- Nữ hài kia... Nữ hài kia là ai? Là ai?

Thần sắc Tiêu Cuồng Vân rung chuyển, giọng nói đều trong kích động run run:

- Trên thế giới này... Vẫn còn có nữ nhân xinh đẹp như vậy! Thê thiếp của ta... Nữ nhân ta từng chơi đùa... Cộng lại đều kém nàng... Tiên nữ... Quả thật là tiên nữ...

Tiêu Cuồng Vân kích động hưng phấn đến đã nói năng lộn xộn, ánh mắt nóng rực gần như muốn bốc cháy lên. Tiêu Ngọc Long điều chỉnh xong tâm tình, mặt mỉm cười nói:

- Nàng ấy tên là Hạ Khuynh Nguyệt, là đệ nhất mỹ nữ của Lưu Vân thành ta, thật là nhân vật như tiên nữ.

- Hạ... Khuynh Nguyệt. Hạ? Nói như vậy, nàng không phải là người của Tiêu môn?

- Đúng!

Tiêu Ngọc Long gật đầu, hai mắt híp lại, từng chữ rõ ràng nói:

- Nàng ấy không phải là người Tiêu môn chúng ta, là nữ nhi của phú thương đệ nhất Lưu Vân thành chúng ta, ba ngày trước vừa mới đến Tiêu môn chúng ta, gả cho Tiêu Triệt tôn tử của ngũ trưởng lão.

- Cái gì? Gả cho người khác?

Sắc mặt Tiêu Cuồng Vân lộ ra vẻ thất vọng, nhưng trong nháy mắt sau đó chuyển biến thành đố kỵ và dục vọng mãnh liệt đến cực điểm:

- Thế mà lại đã gả mất rồi! Còn gả cho Tiêu môn các ngươi... Quả thật buồn cười! Nhân vật như tiên nữ như vậy, sao tôn tử của một trưởng lão nho nhỏ của Tiêu môn các ngươi có khả năng xứng với!!

- Đúng! Tiêu công tử nói quá đúng!

Tiêu Ngọc Long lập tức lên tiếng trả lời phụ họa:

- Tiên nữ như vậy, cũng chỉ có Tiêu công tử nhân trung chi long mới xứng đôi. Tiêu công tử có điều không biết, nàng ấy gả cho người mặc dù là tôn tử trưởng lão, nhưng là đại phế vật đệ nhất của Tiêu môn chúng ta... Hắn từ nhỏ huyền mạch tàn phế, cho đến bây giờ, cũng mới là sơ huyền cảnh giới cấp một mà thôi, hoàn toàn chính là sỉ nhục của Tiêu môn chúng ta.

- Cái... Gì?

Sắc mặt Tiêu Cuồng Vân trở nên xanh mét, hai tay đều run lên:

- Mỹ nhân như thế, lại gả cho rác rưởi như vậy! Đây quả thật không thể tha thứ... Không thể tha thứ!

- Nữ nhân như vậy, nên thuộc về Tiêu Cuồng Vân ta! Sao một rác rưởi Tiêu môn có thể xứng với!!

Tiêu Cuồng Vân bị lòng đố kỵ thiêu đốt, gầm nhẹ một tiếng, liền đi thẳng về phía tiểu viện Hạ Khuynh Nguyệt vừa mới đi vào.

Hắn vừa mới đi được hai bước, một giọng nói già nua rất nặng nề ở phía sau hắn vang lên:

- Thiếu gia, lần này Tông chủ phái ngươi đi ra, cũng là một loại lịch lãm đối với ngươi. Tông chủ đã cố ý dặn dò ngươi, không thể làm ra chuyện gì vũ nhục uy tín của Tiêu tông! Nhất là cường đoạt thê nữ của người ta.

Tiêu Cuồng Vân dừng bước, đầy mặt dục hỏa và không cam lòng, nhưng cũng đàng hoàng tử tế dừng bước.

Tiêu Ngọc Long nghi ngờ liếc mắt nhìn lão giả tên Tiêu Mạc Sơn này... Xem ra, hắn ta không chỉ đi cùng bảo vệ Tiêu Cuồng Vân mà đến, chính là giám thị của hắn, một câu nói trực tiếp dọa sững Tiêu Cuồng Vân. Hơn nữa từ trong lời nói của hắn ta, Tiêu Cuồng Vân này hiển nhiên đã từng làm không ít lần chuyện cường đoạt thê nữ của người khác.

Ánh mắt Tiêu Ngọc Long thay đổi, bước nhanh đuổi tới bên người Tiêu Cuồng Vân, hạ thấp giọng nói:

- Tiêu công tử... Đây, nếu ngài xem trọng Hạ Khuynh Nguyệt kia, nhưng cũng không nhất định phải dùng sức mạnh đoạt, phương pháp, ngược lại có rất nhiều.

- Phương pháp? Phương pháp gì?

Tiêu Cuồng Vân quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.

Tiêu Ngọc Long lập tức tiến tới bên lỗ tai hắn, nhanh chóng rỉ tai một phen với hắn. Khi hắn nói hết lời, ánh mắt Tiêu Cuồng Vân bỗng chốc phát sáng lên, khóe miệng, cũng nhanh chóng lộ ra ý cười dâm đãng.

- Chuyện này ta cũng vừa mới lấy được tin tức, chưa hề nói với bất kỳ ai, không nghĩ tới chính là dễ dàng đến giúp Tiêu công tử, thật sự không thể tốt hơn.

Nhìn nụ cười dâm đãng xấu xí lộ ra trên mặt Tiêu Cuồng Vân, Tiêu Ngọc Long sinh lòng chán ghét, nhưng trên mặt lại ngoan ngoãn cười theo.

- Tốt lắm, vô cùng tốt.

Tiêu Cuồng Vân chậm rãi gật đầu.

- Thoạt nhìn, Tiêu công tử dường như tương đối yêu thích mỹ nữ. Thật ra, ở Tiêu môn chúng ta, mỹ nữ không chỉ có một mình Hạ Khuynh Nguyệt.

Giọng Tiêu Ngọc Long thật thấp nói:

- Ngũ trưởng lão Tiêu Liệt có một nữ nhi, năm nay mới chỉ có mười lăm tuổi, cũng có dáng vẻ quốc sắc thiên hương, không kém Hạ Khuynh Nguyệt bao nhiêu... Không biết Tiêu công tử có hứng thú không?

- Mười lăm tuổi... Không khác tiên nữ vừa rồi lắm?

Hai mắt Tiêu Cuồng Vân mạnh mẽ trừng lớn, phóng ra ánh sáng như của sói.

Vừa thấy ánh mắt của hắn, Tiêu Ngọc Long biết tiếp theo nên làm như thế nào, hắn lại dựa sát vào Tiêu Cuồng Vân một chút, hạ thấp giọng nói:

- Nếu Tiêu công tử có hứng thú, chuyện này càng dễ như trở bàn tay, phương pháp càng đơn giản, chỉ cần...

Tiêu Ngọc Long tiến tới bên tai Tiêu Cuồng Vân, lại thì thầm một phen.

- Ha ha ha ha! Ha ha ha ha...

Tiêu Cuồng Vân cười thoải mái, dâm đãng trong mắt càng tăng lên:

- Sau khi trở về, ta thật sự nên ra sức cám ơn cha ta, thế mà lại để cho ta một lần chạm vào hai tuyệt sắc nhân gian... Ta quả nhiên không phí công chạy xa như vậy.

Ánh mắt của hắn chuyển về phía Tiêu Ngọc Long, chậm rãi ngẩng đầu:

- Ngươi tên là... Tiêu Ngọc Long đúng không?

- Dạ dạ! Tại hạ là Tiêu Ngọc Long.

Tiêu Ngọc Long tỏ vẻ kích động, phảng phất như Tiêu Cuồng Vân có thể nhớ kỹ tên của hắn chính là vinh hạnh rất lớn đối với hắn.

- Ngươi đó, tốt lắm, rất tốt. Nếu hai chuyện này đều làm xong, sau khi trở lại Tiêu tông, ngươi hãy ở bên cạnh ta đi.

Tiêu Cuồng Vân híp mắt nói.

Toàn thân Tiêu Ngọc Long run lên, kích động mở to hai mắt, sau khi phản ứng kịp:

- Phịch!

Tiêu Ngọc Long quỳ gối ở trước mặt Tiêu Cuồng Vân, nặng nề dập đầu một cái:

- Ngọc Long tạ đại ân của Tiêu công tử! Nếu có thể đi theo bên cạnh Tiêu công tử, Ngọc Long nhất định trung thành tận tâm, toàn tâm toàn ý hầu hạ tốt Tiêu công tử!

Kết quả này, khiến Tiêu Ngọc Long kinh hỉ đến trong lòng điên cuồng nhảy lên... Có thể được dẫn vào Tiêu tông, liền là đại hỷ sự một bước lên trời. Mà có thể đi theo bên người nhi tử Tông chủ, đó càng là một khái niệm hoàn toàn bất đồng, Tiêu Ngọc Long lúc trước có nghĩ cũng không dám nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.