Lưu Vân thành là tòa thành nhỏ nhất trong Thương Phong đế quốc, nhỏ đến mức không thích hợp gọi là thành, xưng là tiểu trấn có lẽ thích hợp hơn. Lưu Vân thành không chỉ diện tích nhỏ nhất, vị trí địa lý cũng xa xôi nhất, nơi này nhân khẩu, kinh tế, cùng với tổng hợp đẳng cấp Huyền Lực, trong toàn bộ Thương Phong đế quốc đều xếp dưới đáy, cư dân Lưu Vân thành thậm chí thường xuyên tự giễu nơi này là một góc bị lãng quên của Thiên Huyền đại lục. Tầm cở của Tiêu môn ở trong Thương Phong đế quốc căn bản không thể tồn tại, nhưng ở bên trong Lưu Vân thành lại là một cự đầu hàng thật giá thật.
Hôm nay Lưu Vân thành náo nhiệt khác thường, nguyên nhân tự nhiên là chuyện đại hôn của Tiêu Triệt cùng Hạ Khuynh Nguyệt. Tiêu Triệt cưới vợ thì cũng là chuyện bình thường, hoàn toàn không có người quan tâm, nhưng mà Hạ Khuynh Nguyệt xuất giá, tuyệt đối là đại sự đủ để oanh động toàn bộ Lưu Vân thành.
Hạ gia cũng không phải một gia tộc thuần túy tu Huyền, mà là đại gia thế theo thương nghiệp, tuy rằng tài phú so với trong toàn bộ Thương Phong đế quốc thì không tính cái gì, nhưng mà ở Lưu Vân thành thì tuyệt đối là cự phú số một. Bất quá, như vậy không có nghĩa là Hạ gia lực lượng bạc nhược, có tài phú hùng hậu, tự nhiên mời được một lượng lớn cao thủ đến thủ hộ gia sản. Đương nhiệm gia chủ Hạ gia Hạ Hoằng Nghĩa có hai đứa con, Hạ Nguyên Bá cùng Hạ Khuynh Nguyệt, hai đứa con này đối thương nghiệp lại không hề có hứng thú, ngược lại chăm chú vào tu huyền, Hạ Hoằng Nghĩa đối với chuyện này cũng mặc kệ, chưa bao giờ phản đối. Khi Hạ Khuynh Nguyệt thể hiện ra thiên phú oanh động Lưu Vân thành, hắn lại càng không ngăn cản. Ngược lại bởi vì Hạ Khuynh Nguyệt thiên phú kinh người, Lưu Vân thành các đại gia tộc thường xuyên biểu hiện ra một ít hành động hữu hảo... Tóm lại, Hạ Khuynh Nguyệt như được công nhận là có khả năng đạt tới Địa Huyền cảnh trong tương lai, thậm chí là Thiên Huyền cảnh, đến lúc đó, Hạ gia chẳng những tài phú, thực lực cũng có thể xưng bá ở Lưu Vân thành.
Nhưng mà Hạ gia, lại khiến toàn thành tối mặt khi đem thiên chi kiêu nữ gả cho Tiêu Triệt cái loại phế vật không có một nửa điểm tiền đồ, làm không biết khiến bao nhiêu người tiếc hận... Đương nhiên, phần nhiều là hâm mộ ghen tị.
Hạ gia gả con gái, tự nhiên sẽ không keo kiệt. Tiêu Triệt vừa đi ra ngoài, liền nhìn thấy một thảm đỏ, thàm đỏ này bắt đầu từ cửa lớn Tiên gia, kéo dài về hướng Hạ gia. Khoảng cách Hạ gia và Tiêu gia cũng không tính là quá xa, nhưng là tuyệt không gần, phải hơn mười dặm. Nói cách khác thảm đỏ này ít nhất phải hơn mười dặm trưởng... Trừ Hạ gia, toàn bộ Lưu Vân thành không có gia tộc nào có bút tích kinh người như thế.
Đội ngũ đón dâu Tiêu gia vừa xuất hiện, ngã tư đường Lưu Vân thành nhất thời náo nhiệt lên, người xem náo nhiệt đứng đầy ngã tư đường hai bên, theo đội ngũ đi trước, âm thanh các loại khe khẽ nói nhỏ truyền vào đến trong tai Tiêu Triệt.
“Xem kìa! đó chính là Tiêu Triệt cháu trai Tiêu gia ngũ trưởng lão Tiêu Liệt, nghe nói trời sinh huyền mạch tàn phế, đời này đều không khả năng đột phá Sơ Huyền nhất cấp.”
“Nga, ta lần đầu tiên gặp hắn.”
“Ngươi chưa thấy qua hắn là chuyện bình thường bình thường, có gia gia ngưu bức như vậy, mà mình lại là một phế vật, đổi lại là ngươi ngươi còn có mặt mũi thường xuyên đi ra ngoài sao? Ai, Hạ Khuynh Nguyệt cư nhiên gả cho một người như vậy, thật sự là ông trời không có mắt a!”
“Nghe nói năm đó phụ thân hắn Tiêu Ưng cùng Hạ Hoằng Nghĩa là huynh đệ kết nghĩa, thời điểm Hạ Khuynh Nguyệt sinh ra thiếu chút nữa không sống được, may mắn Tiêu Ưng tiêu hao đại lượng Huyền Lực cứu giúp mới bảo trì tính mạng, lúc ấy Hạ Hoằng Nghĩa liền hứa hẹn khi Hạ Khuynh Nguyệt mười sáu tuổi sẽ gả cho con trai Tiêu Ưng làm vợ, không bao lâu Tiêu Ưng rơi vào ám toán, bởi vì Huyền Lực đại lượng tiêu hao, không thể chống cự, trực tiếp vong thân, Hạ Hoằng Nghĩa càng tự trách... Bây giờ Hạ Khuynh Nguyệt đã mười sáu tuổi, tuy rằng con trai Tiêu Ưng là phế vật, nhưng một đời Hạ Hoằng Nghĩa trọng tình trọng nghĩa, tuyệt không nguyện vi phạm lời hứa hẹn năm đó, bằng không, tên phế vật này như thế nào có thể cưới được Hạ Khuynh Nguyệt.”
“Ai! Hạ Khuynh Nguyệt là Minh Châu của Lưu Vân thành chúng ta, Tiêu Triệt nếu bỏ qua thân phận là cháu trai của Ngũ trưởng lão Tiêu môn, quả thực là một đám bùn nhão không đáng kể. Ta so với hắn còn tốt hơn một trăm lần! thế giới này thật sự là rất không công bằng!”
“Nữ thần trong mộng của ta cư nhiên phải gả cho một phế vật như vậy, ta không cam lòng, ta muốn chết a a a!”
Trên lưng ngựa, Tiêu Triệt mâu nhược hồ sâu, lấp lánh sâu thẳm, thần nghi minh tú, phong độ nhanh nhẹn, một thân đại hồng hỉ phục, tóc dài tung bay ra phía sau hắn, toàn thân đều tản ra một cỗ khí tức phiêu dật xuất trần, bên tai các loại thanh âm nghị luận, các loại ghen tị, không cam tâm, trào phúng, oán hận, hâm mộ, khinh thường ánh mắt tập trung trên người hắn, hắn lại phảng phất là vô tri vô giác, trên mặt thủy chung mang theo vài phần vân đạm phong khinh tươi cười, ngược lại không biết đã hớp hồn bao nhiêu nữ hài tử bằng ánh mắt mê ly như vậy.
Tuy nói Tiêu Triệt Huyền Lực cực kém, nhưng diện mạo tuyệt đối không kém, cho dù so với Tiêu Ngọc Long đều chỉ có hơn chứ không kém. Hơn nữa cực ít đi ra ngoài, Huyền Lực thấp, nhìn rất là trắng trẻo suy nhược... giống như một tiểu bạch kiểm!
Cho nên, vô số thanh niên tài tuấn đối với Tiêu Triệt oán hận ghen tị nghiến răng, cũng không thể không thừa nhận tự đáy lòng, đối với tướng mạo mà nói, Tiêu Triệt này tựa hồ đúng là xứng với Hạ Khuynh Nguyệt.
“Ta còn cho rằng này Tiêu Triệt hôm nay sẽ ngồi kiệu, không nghĩ tới cư nhiên cưỡi ngựa, hơn nữa này khí chất vẻ mặt... Hình như so với lời trong đồn không giống nhau a.”
“Thiết! hắn bị mọi người khinh thường là phế vật, hôm nay cưới Minh Châu của Lưu Vân thành chúng ta Hạ Khuynh Nguyệt, đương nhiên là có điều đắc ý, có bao nhiêu đắc ý! còn sợ lộ mặt sao?” Một thanh âm oán hận nói.
“Nghe nói vài đại thiếu gia Vũ Văn gia, còn có công tử nhà thành chủ vẫn điên cuồng đeo đuổi Hạ Khuynh Nguyệt, ngươi nói xem bọn họ có thể đến cướp cô dâu hay không?”
“Quên đi! Tiêu Triệt không tính là gì, nhưng gia gia hắn Tiêu Liệt, là Lưu Vân thành đệ nhất cao thủ, thành chủ gặp hắn phải lễ nhượng ba phần. Con của hắn chết đi, để một tôn tử duy nhất, có người đến kiếm chuyện, Tiêu Liệt không nổi giận sao! ai dám chọc đến rủi ro này! huống chi đây cũng không phải là bức hôn, ai dám đến chuyện, sẽ chọc đến toàn bộ Hạ gia. Phỏng chừng hiện tại công tử mấy nhà kia đều bị khóa chặt ở nhà rồi.”
Đội ngũ đón dâu đi không nhanh không chậm, hơn mười dặm đường đi gần một nửa canh giờ.
“Tỷ phu!!”
Vừa tới gần cửa chính Hạ gia, một tiếng gào tục tằng, một thân ảnh cao lớn tráng kiện bước nhanh hướng Tiêu Triệt chạy tới. Người này nhìn qua tuổi không tính là lớn, nhưng cao ít nhất hai mét có hơn, thân thể cường tráng như man ngưu, khi hắn chạy tới mặt đất cơ hồ lay động. Tiêu Triệt nhìn hắn chạy tới gần, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, trừng lớn ánh mắt nói: “Nguyên Bá! chúng ta chỉ không gặp chưa tới một tháng, ngươi sao lại cao lên nhiều như vậy!!”
Nam tử này... Chuẩn xác mà nói là nam hài là đệ đệ của Hạ Khuynh Nguyệt, Hạ Nguyên Bá, năm nay mười lăm tuổi... Không sai, thật sự chỉ có mười lăm tuổi! nhưng nếu chỉ nhìn hình thể hắn một cách đơn thuần, tuyệt đối không ai có thể nghĩ đến hắn năm nay vừa mới tròn mười lăm tuổi! thân cao hơn hai mét... Tiêu Triệt ngồi trên lưng ngựa, đỉnh đầu mới ngang ngang bằng hắn, thể trọng vượt quá 350 cân. Hơn nữa thể trọng Hạ Nguyên Bá tuyệt đối không phải mập giả tạo, cơ nhục trên người hắn đều là gồ lên, còn mơ hồ có ngăm đen sáng bóng như kim chúc, ẩn chứa tương đương lực lượng kinh người. Huyền Lực của hắn chỉ là Sơ Huyền cảnh tứ cấp, chỉ có thể tính thực lực tầm trung, nhưng lại có lực lượng lớn vô cùng, cho dù cùng người Sơ Huyền cảnh lục cấp giao thủ cũng có thể.
Hạ Nguyên Bá là bạn bè duy nhất của Tiêu Triệt, hắn từ nhỏ vẫn kêu Tiêu Triệt tỷ phu, hai người chơi cùng nhau đến lớn. TrướcTám tuổi, Hạ Nguyên Bá vẫn gầy teo đen thui, thường xuyên bị người khác khi dễ, sau tám tuổi, Hạ Nguyên Bá giống như ăn nhầm thuốc chiều cao thể trọng tăng nhanh, lượng cơm ăn cùng lực lượng cũng trở nên càng ngày càng kinh người, bây giờ mười lăm tuổi... nếu nhìn một cách đơn thuần nét mặt còn mơ hồ có thể thấy một chút non nớt, nhưng hình thể... thì quả thực chính là cấp bậc quái thú!
Nghe Tiêu Triệt nói, Hạ Nguyên Bá sờ sờ đầu, mặt ngượng nghịu nói: “Hì hì... Ta cũng không có biện pháp a. Cha ta mỗi ngày bắt ta giảm béo, nhưng lại làm ta đói bụng, so giết ta còn khó chịu hơn a.”
“...” Tiêu Triệt không nói gì. Mới mười lăm tuổi mà đã có hình trạng như vầy, sau khi trưởng thành... Quả thực không dám tưởng tượng a!
Lượng cơm Hạ Nguyên Bá ăn, Tiêu Triệt cũng đã thấy qua nhiều lần, cũng còn may là hắn sinh ra ở Hạ gia, nếu sinh ở một gia đình bình dân, xem chừng đã sớm bị hắn ăn tới táng gia bại sản.
“Hắc hắc, tỷ phu, hôm nay ngươi sẽ chính thức trở thành tỷ phu của ta.” Hạ Nguyên Bá cười đôn hậu, đối với việc tỷ tỷ gả cho Tiêu Triệt, hắn thực sự vui vẻ, thậm chí luôn mong chờ ngày này. Bởi vì hắn nghĩ, có lão bà lợi hại như tỷ tỷ vậy, thì không còn ai dám xem thường Tiêu Triệt.
“Vào nhanh đi, tỷ tỷ bên này đã chuẩn bị xong rồi.” Nói tới đây, Hạ Nguyên Bá vỗ ót: “Nga đúng rồi, ta đi mở cửa.”
Nói xong, Hạ Nguyên Bá chạy về hướng cửa chính Hạ gia, khi hắn chạy rõ ràng giống một tòa núi thịt di động.
Đội ngũ đón dâu tiến vào Hạ gia, vừa vào cửa, Tiêu Triệt liền nhìn thấy Hạ Hoằng Nghĩa nhìn mình mỉm cười, hắn vội vàng xuống ngựa, đi đến trước người Hạ Hoằng Nghĩa, cung kính hành lễ nói: “Hạ thúc thúc.”
“Ha ha, đến bây giờ, còn gọi ta thúc thúc sao?” Hạ Hoằng Nghĩa ôn hòa cười nói. Hắn dáng người không cao, bộ dáng trung niên cũng có chút mập ra chút ít, cả người nhìn qua thậm chí có chút đôn hậu, nhưng toàn bộ Lưu Vân thành không ai dám xem nhẹ hắn.
Đối với Hạ Hoằng Nghĩa, hắn thực sự kính trọng. Bởi vì đó là anh em kết nghĩa với phụ thân hắn. Từ nhỏ đến lớn, hắn nhận vô số ánh mắt lạnh nhạt, nhưng Hạ Hoằng Nghĩa vẫn quan tâm chăm sóc hắn, cho dù hắn trời sinh huyền mạch bị tàn phế, Hạ Hoằng Nghĩa vẫn không vi phạm ước định năm đó cùng phụ thân hắn, khi Hạ Khuynh Nguyệt mười sáu tuổi năm đã chủ động đem nàng gả cho Tiêu Triệt.
“Ha ha, tốt!” Hạ Hoằng Nghĩa gật đầu, thò tay vỗ vỗ bả vai Tiêu Triệt: “Triệt nhi, từ hôm nay trở đi, ta đem Khuynh Nguyệt giao cho ngươi. Tuy rằng ngươi không phải là đại anh hùng gì, cũng không phải quyền quý gì, nhưng ngươi là con trai của Tiêu Ưng, ta có thể thực sự yên tâm đem nữ nhi gả cho ngươi. Phụ thân của ngươi Tiêu Ưng tài năng xuất chúng, trọng tình trọng nghĩa, có thể cùng hắn trở thành huynh đệ, đời này của ta tuyệt không hối hận. Ngươi là con trai Tiêu Ưng, cho dù huyền mạch tổn hại, ta cũng tuyệt không tin tưởng tương lai ngươi là một người bình thường.”
“Đối xử cho tốt với con gái ta, về phần những lời đồn đãi kia, hãy bỏ qua ngoài tai đi.”
Ánh mắt Tiêu Triệt khẽ nhúc nhích, sau đó thong thả mà kiên quyết gật đầu: “Nhạc phụ đại nhân, ngươi yên tâm, tuy rằng ta hiện tại bị mọi người khinh thường, nhưng mà Tiềm Long Tại Uyên (Rồng Ẩn Vực Sâu), sẽ có một ngày thức tỉnh, đến lúc đó, ta sẽ khiến những người khinh thường ta, và những kẻ cười nhạo rằng Hạ gia tìm con rể phế vật ngoan ngoãn ngậm miệng.”
Hạ Hoằng Nghĩa nhất thời giật mình... Hắn vốn biết rõ Tiêu Triệt luôn là người yếu đuối, tính tình ôn hòa rất nhiều, còn thường xuyên lơ đãng lộ ra thái độ tự ti. Nhưng hiện giờ lại nói ra những lời nói hùng hồn như vậy, hơn nữa ánh mắt sắc bén, vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt càng thâm thúy khiến hắn có một loại cảm giác không thể thấy rõ... Hoàn toàn bất đồng với tư thái suy nhược trong quá khứ.
“Tốt!” Hạ Hoằng Nghĩa gật đầu, lại vỗ vỗ Tiêu Triệt bả vai: “Ta tin tưởng con trai của Tiêu Ưng tuyệt đối sẽ không bình thường như vậy, ta sẽ chờ nhìn thời khắc ngươi Tiềm Long Đằng Uyên. Tốt rồi, Khuynh Nguyệt bên kia đã chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi.”