Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 44: Máu Tà thần bất diệt



Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

“??” Lời này của Vân Triệt khiến Mạt Lỵ ngẩn ra, khi nàng bỗng nhiên chú ý tới phương hướng chỉ tới tầm mắt của Vân Triệt, mới rốt cuộc phản ứng kịp.

- A!!!!

Mạt Lỵ nhanh như tia chớp nhảy về phía sau, hai bàn tay nhỏ phản xạ có điều kiện dùng sức đè lại váy của mình. Trong nháy mắt trên khuôn mặt trắng như tuyết tràn đầy phẫn nộ… Kinh hoàng… còn có vẻ phấn hồng tràn lan cấp tốc…

Không sai, nữ hài kiêu kỵ ngạo mạn, ra tay tàn nhẫn độc ác này, thế nhưng lại kinh hoảng và đỏ mặt. Lúc này nàng kinh hoảng hờn giận, mây đỏ đầy mặt, động tác hai tay che váy gần như không có gì khác thiếu nữ bình thường bất ngờ bị khinh nhờn, càng có một ý vị động lòng người mà nữ hài khác tuyệt đối không có cách nào sánh bằng, nhìn đến khiến Vân Triệt ngẩn ngơ… Đương nhiên, nêu snhw không có lời nói sát khí thấu xương này, thì càng hoàn mỹ.

Vẻ mặt Mạt Lỵ hờn giận, hai chiếc răng khểnh như hai viên trân châu cắn chặt vào nhau, sắc bén lóng lánh, ánh mắt kia càng hung ác đến hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn. Từ nhỏ nàng liền lớn lên trong cung kính, triều bái cùng với sự sợ hãi của tất cả mọi người, trừ bỏ người thân của nàng, ngay cả người dám nhìn thẳng vào nàng cũng tìm không ra vài người. Cho tới bây giờ nàng đều không nghĩ tới, thân thể của bản thân mình, lại bị một người phàm, còn là một người phàm phế tới cực điểm khinh nhờn như thế!

Sát khí bao phủ Vân Triệt đáng sợ giống như binh khí thực chất, có lẽ một giây sau, chủ nhân của sát khí này sẽ triệt để xé nát hắn. Nhưng Vân Triệt vẫn mặt không đổi sắc, hoạt động một chút chỗ cổ thiếu chút nữa bị Mạt Lỵ làm sai chỗ, phủi mông đứng từ trên mặt đất lên, có tiếng cũng có miếng hỏi:

- Ba điều kiện ngươi đưa ra ta đều đáp ứng rồi, lúc trước ngươi nói để cho ta có được một huyền mạch mới, có phải nên thực hiện rồi không?

Sát khí của Mạt Lỵ không hề giảm chút nào, màu phấn hồng trên mặt lại phai nhạt xuống một chút. Nhìn thân thể cao quý của nàng, đừng nói dùng ánh mắt triệt để khinh nhờn nàng, cho dù đụng chạm đến đầu ngón tay của nàng, nàng cũng sẽ bầm thây vạn đoạn đối phương. Nhưng khi đối mặt với Vân Triệt, cho dù trong lòng nàng cực kỳ căm hận, sát khí tận trời, lại vốn không thể làm gì, bởi vì mạng của hắn, là mạng của bản thân nàng.

- Vĩnh viễn quên đi cảnh tượng ngươi mới vừa nhìn thấy!

Mặt Mạt Lỵ lộ vẻ hung ác, sát khí như băng, nhưng nàng lớn lên thật sự rất xinh đẹp đáng yêu, cho dù có biểu cảm hung ác, nhìn qua vẫn vô cùng cảnh đẹp ý vui như cũ, khiến cho Vân Triệt không hề cảm thấy một chút lực uy hiếp:

- Nếu không phải bởi vì ngươi và bản công chúa cùng mạng, bản công chúa nhất định sẽ khoét cặp mắt của ngươi, khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn!

- … Mới vừa rồi ta tuyệt đối không nhìn thấy thứ gì không nên thấy!

Vân Triệt vội vàng tỏ vẻ kinh hoàng nói, ở trong lòng lại yên lặng bổ sung một câu: Ừm, nhìn qua đều đã từng nhìn qua.

Đối mặt với Vân Triệt không cách nào xuống tay, tức giận cuối cùng được Mạt Lỵ áp chế một chút, nhưng hai tay vẫn như cũ theo bản năng đè chặt vay, sợ chỉ cần một trận gió hơi lớn một chút sẽ thổi váy lên. Nàng lạnh lùng nói

- Bản công chúa cho ngươi làm đệ tử của bản công chúa, chỉ bởi vì bản công chúa không định vô duyên vô cớ chỉ giáo người khác tu huyền. Có thể trở thành đệ tử của bản công chúa, đây là tạo hóa lớn nhất đời này của ngươi, từ giờ trở đi, ngươi phải thời thời khắc khắc xưng hô với ta là sư phụ.

- Ặc, cái này…

Vân Triệt lại tỏ vẻ do dự.

- Ngươi không đồng ý?

Chân mày Mạt Lỵ khẽ nhếch.

- Đương nhiên không phải không đồng ý.

Vân Triệt lắc đầu, dè dặt cẩn trọng nói

- Chính là, vừa rồi ta đã đề cập với ngươi trước đó ta có một sư phụ, chính là ông ấy đã cho ta thiên độc châu. Người sư phụ đầu tiên của ta chính là môt lão nhân hiền lành đầu tóc hoa râm, ta gọi ông là “Sư phụ” đã hơn nhiều năm, cho nên vừa nhắc tới hai chữ “Sư phụ” ta liền không tự chủ được mà nghĩ đến ông. Còn ngươi lại xinh đẹp đáng yêu như vậy, nhất định không đồng ý khi ta gọi ngươi là sư phụ, ở trong lòng xen lẫn ngươi với một vị lão gia gia đi?

Mạt Lỵ: “...”

- Nếu không, ta trực tiếp gọi ngươi là Mạt Lỵ đi? Tên này vừa đáng yêu lại dễ nghe, lại thích hợp với ngươi nhất… Hoặc là, cũng có thể gọi ngươi là… Tiểu Mạt Lỵ? Tiểu tiểu Mạt Lỵ? Mạt Lỵ nhi? Tiểu Mạt nhi? Tiểu Lỵ nhi? Mạt Mạt? Lỵ Lỵ? Tiểu Mạt Mạt? Tiểu Lỵ Lỵ? Gọi ngươi là công chúa, công chúa điện hạ, hoặc Mạt Lỵ công chúa cũng không phải không thể được, hoặc là…

Hai hàng chân mày của Mạt Lỵ hơi giật giật, khóe môi hồng hà nõn nà cũng có run rẩy rất nhỏ, cuối cùng không thể nhịn được nữa nói:

- Ngươi có thể gọi bản công chúa là Mạt Lỵ, nhưng trong lòng tuyệt đối không thể quên bản công chúa là sư phụ của ngươi! Càng không thể quên bổn phận và chức trách của người làm đệ tử!

- Được!

Vân Triệt lập tức gật đầu, lời thề son sắt nói:

- Chỉ cần Mạt Lỵ có thể cho ta có được một huyền mạch mới, ta liền coi Mạt Lỵ là sư phụ, sẽ tôn kính ngươi, nghe ngươi nói, làm việc ngươi nhắn nhủ, sẽ dốc hết nỗ lực lớn nhất tinh lọc kịch độc có trên người ngươi, giúp ngươi trùng tố thân thể.

Hai câu nói cuối cùng của Vân Triệt, khiến sóng mắt Mạt Lỵ hơi rung chuyển, lập tức, giọng nói của nàng lạnh xuống, ẩn hàm sát khí:

- Còn có, không được làm việc gì bất kính với bản công chúa, bằng không…

- Đây là đương nhiên.

Thần sắc Vân Triệt nghiêm nghị nói:

- Chuyện vừa rồi chỉ là…

- Câm miệng!

Nghe được Vân Triệt lại nói tới chuyện mới vừa rồi ánh mắt khinh nhờn, Mạt Lỵ nổi giận một trận, ngay cả tự tin cũng không khỏi yếu đi không ít.

- A.

Vân Triệt nhanh chóng im tiếng, sau đó dẫn đề tài đến chuyện mà hắn khát vọng chờ mong nhất:

- Như vậy, chuyện ngươi nói muốn cho ta có một huyền mạch mới, có thể bắt đầu sao?

Mạt Lỵ trầm mặc một lúc, nói:

- Mang bản công chúa đến một nơi không có người tới gần đi.

Đối với Thanh Lâm trấn, Vân Triệt cũng là lần đầu tiên đặt chân, hoàn toàn không quen thuộc, sơn mạch Xích Long này càng như vậy. Lúc này Vân Triệt đã bụng đói kêu vang, nhưng lời Mạt Lỵ nói khiến hco hắn hưng phấn đến hoàn toàn không thấy cảm giác đói khát, dè dặt cẩn trọng đi vào chỗ sâu trong sơn mạch Xích Long, đi qua một ngọn núi thấp, đến một nơi cỏ xanh thành bóng mát, chung quanh không có dã thú, không có dấu vết nhân loại giẫm đạp, Vân Triệt dừng lại.

- Là nơi này đi… Chắc sẽ không có người đến đây đi?

Vân Triệt nhìn thoáng qua bốn phía, có phần không xác định nói.

- Mạt Lỵ, ngươi rốt cuộc muốn làm như thế nào?

Vân Triệt hỏi. Dù sao trong khoảng thời gian ngắn có được một huyền mạch mới, cho dù nghĩ theo phương diện nào, đều là chuyện trái với thưởng thức lẽ thường.

Mạt Lỵ luôn luôn đi phía sau Vân Triệt đã chậm rãi đi tới, nàng để trần một đôi chân bó, nhưng cùng đi tới lại không nhiễm một chút tro bụi, mềm mại trắng như tuyết khiến cho người ta vừa nhìn thấy đã sinh ra kích động mãnh liệt muốn đi vuốt ve thưởng thức. Dừng bước ở phía trước Vân Triệt, nàng nhìn về phía xa, trong mắt đột nhiên trong suốt:

- Ngươi có biết, vì sao bản công chúa bị đuổi giết, sau đó nhiễm phải độc đáng sợ này không?

- Bởi vì sao?

Vân Triệt phối hợp hỏi.

- Bởi vì… Giọt máu này!

Ở trong kinh ngạc của Vân Triệt, Mạt Lỵ chậm rãi nâng tay phải lên, ngón trỏ non mịn dựng thẳng lên, chỉ lên trên không, ở trên đầu ngón tay của nàng, theo một tia sáng rọi lóng lánh quỷ dị, một vật thể hình giọt nước màu đỏ sậm chậm rãi lộ ra, trôi lơ lửng trên đầu ngón tay của nàng.

- Đây… Là?

Vân Triệt tới gần một chút, ngưng mắt nhìn lại… Kia giống như, là một giọt máu?

- Ba trăm năm trước, có người thăm dò ra một nơi nguy hiểm từ thời kỳ viễn cổ lưu lại, phát hiện một quyển sách cổ từ cực kỳ xa xưa. Phía trên ghi lại một thông tin như vậy: Thời đại thượng cổ, có một chân thần được gọi là “Tà thần”, hắn là một chân thần cuối cùng của thời đại chư thần ngã xuống, cái ngã xuống của hắn, cũng ý nghĩa với thời đại chư thần chân chính kết thúc. Mà lúc Tà thần ngã xuống, để lại một giọt máu ẩn chứa nguyên lực Tà thần bất diệt của hắn…

- Nếu như có thể có được giọt máu bất diệt này, đưa vào thân thể, bên trong huyền mạch, sẽ diễn sinh ra lực lượng Tà thần!

- Ghi chép lại này rất nhanh được nhiều người biết đến, bốn chữ “Lực lượng chân thần” có hấp dẫn khiến tất cả mọi người không cách nào kháng cự, vì vậy, rất nhiều người bắt đầu điên cuồng tìm kiếm máu của Tà thần, nhưng trong mấy trăm năm, lại thủy chung không thu hoạch được gì, cho đến một tháng trước, có người tìm đến nơi năm đó Tà thần ngã xuống. Vì thế, vô số người chen chúc hướng về phía đó, tìm khả năng tồn tại của vật chân thần còn truyền lại. Trong lúc lơ đãng, “Máu Tà thần bất diệt” trong truyền thuyết lại tìm được, dẫn tới tranh đoạt của mọi người… Nhưng cuối cùng, rơi vào trên tay của bản công chúa.

- Bọn họ, là vì cướp giọt máu của Tà Thần trong tay ngươi?

Vân Triệt hỏi. Đồng thời trong lòng sinh nghi hoặc… Máu của Tà thần? Vô số người tranh đoạt? Nếu quả thật có oanh động như vậy, vì sao cho đến giờ ta thế mà lại chưa bao giờ từng nghe tới chuyện này? Ngay cả hai chữ “Tà thần” cũng là lần đầu tiên nghe nói tới.

Còn có, chân thần viễn cổ này nọ… Thật sự tồn tại?

- Hừ, dám cướp đoạt đồ của bản công chúa, hoàn toàn muốn chết!

Trong mắt Mạt Lỵ lộ ra vẻ hung ác, oán hận nói:

- Sau khi có được giọt máu của Tà thần này, ta mới phát hiện, trong nó sở hữu lực lượng chất chứa vốn không giống với tưởng tượng, vốn không có lực lượng hủy thiên diệt địa gì, thậm chí, vốn ngay cả một chút lực lượng mang tính hủy diệt cũng không có! Nếu đưa nó vào trong cơ thể, nó chỉ biết mạnh mẽ sửa đổi thuộc tính và kết cấu của huyền mạch trong cơ thể, hơn nữa, sẽ xóa sạch tất cả lực lượng của huyền mạch vốn có! Tất cả bắt đầu từ số không! Không hơn! Huyền lự sau đó, vẫn phải dựa vào bản thân mình tu luyện từng chút một!

- “Lực lượng của thần” mà mọi người dự đoán vốn một chút đều không có. Thật ra, chẳng qua là khiến huyền mạch có một chút thuộc tính của “Tà thần” mà thôi! Cường độ này, chắc hơi mạnh hơn huyền mạch phổ thông một chút mà thôi!

- Ta quả quyết không có khả năng xóa đi tất cả lực lượng hiện giờ làm giá cao để sử dụng giọt máu của Tà thần này, nhưng dùng ở trên người ngươi, lại dường như thích hợp hơn hết.

Mạt Lỵ di động ngón tay, khiến cho giọt máu màu đỏ sậm yên tĩnh lơ lửng trước ngực Vân Triệt:

- Huyền mạch của ngươi vốn tàn phế, huyền lực càng tương đương không có, đưa vào giọt máu của Tà thần này, huyền mạch của ngươi sẽ nhanh chóng trùng sinh, hóa thành huyết mạch của Tà thần! Tuy rằng ta không cảm giác được lực lượng cường đại gì từ trong giọt máu của Tà thần này, nhưng từ nó mà sinh ra huyết mạch của Tà thần, có thể sẽ có năng lực đặc thù gì cũng không chừng! Nếu không được, cũng sẽ không khiến ngươi tiếp tục phế vật như vậy!

Khi nói chuyện, trong mắt Mạt Lỵ bỗng nhiên chợt lóe, cổ tay trắng nõn như tuyết trầm xuống, đầu ngón tay trắng nõn đột nhiên kéo theo giọt máu của Tà thần đang lơ lửng đâm vào trước ngực Vân Triệt, ngực Vân Triệt nhất thời bị rách ra một vết máu, khi giọt máu màu đỏ sậm kia đụng chạm đến máu tươi của Vân Triệt tràn ra, giống như nhận lấy hấp dẫn gì đó vĩ đại, nháy mắt nhập vào trong cơ thể của Vân Triệt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.