Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 18: 18: Mất Mặt





Mộ Thanh Lan nhìn thân ảnh màu trắng vừa mới lên tiếng kia, mà hơi sửng sốt: Tại sao Vân Dực lại đến?
Họ đã thỏa thuận trước đó, chờ sau khi nàng giải quyết xong chuyện ở đây, thì sẽ nói đến chuyện của Chu Tước.

Tính cách của Van Dực thực ra vô cùng kiêu ngạo lạnh nhạt, hiển nhiên là không muốn dính vào mấy chuyện lộn xộn này.
Nhưng không biết tại sao, hắn lại xuất hiện?
Bước chân của Vân Dực nhìn có vẻ nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng tốc độ lại cực nhanh, trong nháy mắt đã tới trước mặt Mộ Thanh Lan.
Mọi người trong sân nhìn bạch y thiếu niên xa lạ đột nhiên xuất hiện đều nghi hoặc không thôi, nhưng tất cả vẫn duy trì sự im lặng.
Không hiểu vì sao, người thiếu niên ấy dường như có một khí thế vô hình, khiến người ta nhìn thôi đã thấy sợ.
Mộ Nghiêm lập tức tiến lên một bước, vẻ mặt nghiêm túc và trầm giọng lên tiếng, giọng nói hùng hồn ngay lập tức truyền ra--
"Người đến là ai?"
Vân Dực hơi nhướng mắt, nhưng chỉ là liếc nhẹ lướt qua một cái.
Thậm chí trong đôi mắt đen như mực kia, còn không có bất kỳ cảm xúc nào.
Những con kiến như vậy, không đáng để hắn chú ý.
Mộ Thanh Lan lấy làm lạ hỏi: "Sao ngươi lại đến đây?"
Vân Dực liếc nhìn nàng một cái, Mộ Thanh Lan đột nhiên rùng mình, đem những lời còn lại đều nuốt vào trong bụng.
Ngay lập tức, nàng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Vân Dực, truyền vào tai:
"Mất mặt."
Những lời này, rõ ràng là đang nói Mộ Thanh Lan.
Mộ Thanh Lan càng khó hiểu: Mất mặt? Nàng? Nàng đã làm mất mặt ai?
Đương nhiên là nàng không biết, lúc Vân Dực ở đàng xa nhìn thấy mọi thứ diễn ra trong sân này, rốt cuộc có cảm giác ra sao.
Người đã từng được Vân Dực coi là một đối thủ mạnh mẽ, nhưng bây giờ lại bị những con kiến không đáng nhắc tới như vậy dây dưa khiêu khích, ở một mức độ nào đó, cũng khiến trong lòng Vân Dực tức giận một cách khó hiểu.

Còn Mộ Lăng Hàn thì luôn tỏ ra thờ ơ, khiến hắn càng cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy điều đó.
Mà nói mất mặt, thật ra nói cho cùng, là Vân Dực cảm thấy bộ dáng này của Mộ Thanh Lan, đã ném đi mặt của hắn.
Có điều những điều này, Vân Dực tự nhiên không thèm giải thích với nàng, hắn trực tiếp lướt qua Mộ Thanh Lan, tiếp tục đi về phía trước.
Mộ Nghiêm cau mày, thái độ không coi ai ra gì của Vân Dực như vậy, thực sự làm người khác rất khó chịu.
"Ngươi thật là to gan! Đây là Mộ gia, há để cho bất kỳ kẻ tùy tiện nào có thể tiến vào nói năng ẩu tả?"
Mộ Diệp ở một bên liền lớn tiếng quát lớn, người này rõ ràng là người giúp đỡ Mộ Lăng Hàn, cho nên hắn tự nhiên rất có ác cảm.
Nghe vậy, Vân Dực bước chân dừng lại, cuối cùng quay đầu, liếc nhìn Mộ Diệp một cái.
Mộ Thanh Lan trong lòng yên lặng thắp cho cây nến.
Ngay cả nàng cũng không dám nói chuyện với Vân Dực một cách không khách khí như vậy, Mộ Diệp này thật đúng là chán sống, muốn thay đổi cách chết.
Mộ Diệp bị đôi mắt màu mực kia nhìn đến khiến cả người run lên, trong lòng chợt nổi lên một sự bất an khó tả.
"Ngươi nhìn cái gì mà nhìn?" Hắn miễn cưỡng hô lên một tiếng, nhưng là có chút giả tạo.
Vân Dực nhàn nhạt nói, như là băng đá, băng lạnh đến thấu xương--
"Ngươi hẳn nên may mắn, ta không có hứng thú giết ngươi, sẽ chỉ làm bẩn tay của ta."
Rõ ràng là một giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại giống như một tiếng sấm vô cùng nặng, rơi xuống nặng nề! Đánh vào trong lòng mọi người!
Một cổ uy áp cường đại không gì sánh được, buông xuống ngay tức thì!
Mọi người trong sân, lập tức thay đổi sắc mặt!
Người thiếu niên này..
Mộ Nghiêm tâm thần căng thẳng, liền bước tới, vung tay lên, phát ra một luồng Nguyên lực cường đại, muốn tiêu tan ảnh hưởng do cổ uy áp đó gây ra, nhưng lại phát hiện hành vi của mình là lấy trứng chọi đá, hoàn toàn vô dụng!
Thậm chí, ngay cả ông ta cũng còn cảm giác được lục phủ ngũ tạng như bị ép chặt vào nhau! Rất không thoải mái!
Đây còn điều gì không rõ nữa chứ? Người thiếu niên này đột nhiên xuất hiện, e rằng thực lực của hắn còn vượt xa bọn họ!
Mộ Nghiêm vội vàng nói: "Các hạ, có chuyện gì thì từ từ nói! Xin đừng làm tổn thương tính mạng của người Mộ gia ta!"
Vân Dực dường như chưa từng nghe đến.

Phốc!
Lập tức, có người chịu không nổi uy áp như vậy, trực tiếp phun ra một ngụm máu!
Lần này giống như bật một cái nút, lập tức không ít người cũng liên tiếp nôn ra máu ngã xuống!
Mà tình hình của Mộ Diệp, còn nghiêm trọng hơn, sắc mặc tím tái, mắt trợn trừng, cổ như bị người ta bóp chặt, nhưng lại không thể cử động được một chút!
Mộ Thanh Lan không nghi ngờ gì, nếu tiếp tục như vậy, e rằng những người ở đây, không chết cũng sẽ bị thương nặng.
"Vân Dực."
Nàng mở miệng, hô lên một tiếng.
"Đây là việc của ta, ta có thể tự mình giải quyết."
Vân Dực khẽ đảo mắt, liếc nhìn nàng.
"Ngươi có thời gian chậm rãi lãng phí, nhưng ta không có."
Mộ Thanh Lan đình trệ, nhưng sau đó cười nhạt.
Biết ngay là tiểu tử này không có lòng tốt đến để hổ trợ mà, quả nhiên là muốn giải quyết vấn đề của Chu Tước một cách nhanh chóng.
Vân Dực nhìn Mộ Nghiêm, lạnh lùng nói: "Chỉ là một viên Nguyên đan lục phẩm mà thôi, tuy rằng không tính là cái gì, nhưng theo ta biết, lấy vị trí đệ nhất này, là không thể bàn cãi.

Thế nào hả, ngay cả điểm này, ngươi còn không có khả năng phân biệt được sao?"
Với giọng điệu tự nhiên của người trên cao nhìn xuống như vậy, Mộ Nghiêm không dám phản bác chút xíu nào, đành phải gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, các hạ nói rất đúng.

Đó đúng là Nguyên đan lục phẩm, nếu là do Lăng Hàn lấy được, thì vị trí đệ nhất này, đương nhiên chính là của hắn! Có các hạ làm chứng, chúng ta đương nhiên tuyệt đối tin tưởng! Chỉ có điều, còn thỉnh các hạ dơ cao đánh khẽ! Những người khác trong sân này, cũng không có làm gì sai!"
Vân Dực vẫn không dao động.
Mộ Nghiêm không còn cách nào khác, quay đầu lại cầu Mộ Thanh Lan: "Lăng Hàn, lần này ngươi là đệ nhất, không có gì phải bàn cãi! Chỉ là, ngươi cũng là người nhà của Mộ gia, chẳng lẽ thật muốn xuống tay đối với người trong nhà sao?"

Ngay sau đó, dường như nhận ra điều gì đó, vội vàng nói: "Chuyện ân oán của ngươi và Mộ Diệp, ngươi có thể tự giải quyết thế nào cũng được, nhưng không cần thiết phải liên lụy đến mọi người."
Mộ Thanh Lan buồn cười trong lòng, còn muốn trào phúng vài câu, nhưng lại thấy vô nghĩa, nên nhìn về phía Vân Dực.
"Vân Dực, đa tạ ngươi.

Chỉ là tên Mộ Diệp này, ta sẽ tự mình giải quyết, về phần những người khác, cũng thật sự không có quan hệ gì."
Vân Dực chuyển mắt, ánh mắt hai người trực tiếp giao nhau.
Một lúc sau, Vân Dực không biết suy nghĩ gì liền gật đầu:
"Nếu như vậy, hóa ra ta đang làm điều thừa."
Nói xong, liền trực tiếp thu tay lại.
Cổ uy áp hùng hồn đáng sợ kia, cuối cùng đã biến mất!
Một số người sắc mặt tái mét, một số người nôn ra máu, tất cả mọi người trong sân đều hoảng sợ.
Đương nhiên, tình huống của Mộ Diệp là thảm nhất.

Toàn thân đều có vết máu chảy ra, hơi thở gấp gáp, rõ ràng là đang bị thương nặng.
Tuy nhiên, lại không có ai dám nói một lời.
Mọi người đang trong tình trạng khiếp sợ mà sợ hãi nhìn thân ảnh màu trắng kia, trong lòng vẫn nghĩ mà sợ, nếu như cứ tiếp tục, có quỷ mới biết bọn họ có thể sống sót hay không!
Thiếu niên này, rốt cuộc có lai lịch gì?
Mà Mộ Lăng Hàn, làm thế nào có thể có một nhân vật lợi hại như vậy hỗ trợ?
Mộ Nghiêm vừa định muốn bước tới dò hỏi, nhưng rồi trong lòng cảm thấy lo lắng, cho nên đột ngột dừng lại bước chân.
Tuy nhiên, Vân Dực đã lười đi để ý, nhìn về phía Mộ Thanh Lan.
Lông mày của Mộ Thanh Lan nhướng lên, trên khuôn mặt tuấn tú ấy, tràn đầy nụ cười.
"Vô cùng đa tạ."
Vân Dực chịu giúp nàng, quả thật là ngoài dự kiến, nhưng cũng nhờ có hắn ra mặt như vậy, nàng sẽ bớt rất nhiều phiền phức.
Vân Dực đang định nói gì đó, đột nhiên nét mặt của hắn thay đổi, nhìn về hướng Cửu Lộc sơn mạch.
"Ta có việc rời đi trước, mấy ngày sau sẽ quay lại, lấy lại đồ vật của ta."

Vừa đưt lời, bóng người lóe lên, rồi biến mất tại chỗ!
Mộ Thanh Lan nhướng mày.
Nhưng nàng không hứa sẽ trả lại nha..
Mộ Nghiêm rốt cuộc nhịn không được, mở miệng hỏi: "Lăng Hàn, ngươi cùng người đó là quan hệ gì?"
Mộ Lăng Hàn vẫn có một người như vậy giúp đỡ? Vậy tại sao lúc trước lại rơi vào kết cục thảm hại như vậy?
Mộ Thanh Lann uể oải lên tiếng: "Chủ nợ."
Mộ Nghiêm vẫn muốn hỏi điều gì đó, nhưng Mộ Thanh Lan đã chuyển chủ đề:
"Gia chủ, khen thưởng cho danh hiệu đệ nhất, có thể cho ta sao?"
Nàng khẽ chuyển tầm mắt, nhìn về phía Mộ Diệp đang ngáp ngáp ở bên cạnh, cong môi cười.
"Ngoài ra, các khoản cần phải giải quyết, các khoản nợ nên thu, bây giờ, cũng nên được thanh toán, phải không?"
* * *Đề cử * * *
Vân Dực: Mất mặt
Mộ Thanh Lan :(Trên mặt có dấu chấm hỏi màu đen) Ta đã làm mất mặt ai?
Vân Dực: Tự mình kiểm điểm
Mộ Thanh Lan: ?
Hai Tháng: Yo yo yo, người nào đã mất mặt~
Vân Dực (cười lạnh) : Tất nhiên là bà mẹ ghẻ này rồi, viết tức phụ của ta ngốc như vậy.
Mộ Thanh Lan: ? Ai ngốc? Vân Dực ngươi có phải muốn đánh nhau không?
Vân Dực (ý vị thâm trường) : Đánh ở đâu? Không bằng..

trên chiếc giường mới bằng ngọc chạm khắc kia?
Hai Tháng:.

Đá cẩu lương lại cho các ngươi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.