Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 217: 217: Phúc Tinh Của Hắn




"Đương nhiên quen biết, đó là một đệ đệ ngốc nhất của ta." Tam Tiền cười nói.
Lúc này, tên quản sự đó đi vào, từng hộp thuốc để trước mặt Sở Cửu Ca.
Ông nói: "Những thứ này là linh dược trên danh sách của cô nương, mong người xem qua."
Sở Cửu Ca lướt qua những linh dược đó, cười nói: "Không hổ là hội đấu giá Cửu Thiên, phẩm chất của những linh dược này không tồi, ra giá đi!"
Tam Tiền cười nói: "Ra giá gì? Ta cảm thấy ta với Cửu muội muội phi thường có duyên, những linh dược này đều không phải là thứ đáng giá gì, cứ xem như ta tặng cho muội vậy.

Đừng khách khí, cứ xem như kết giao một người bạn thôi."
Tam Tiền ra tay hào phóng, khí chất thổ hào bốc lên ngùn ngụt, Dung Uyên lạnh giọng nói: "Người của ta, còn không đến lượt ngươi tặng đồ!"
Một chiếc nhẫn không gian được ném ra, bên trong khẳng định chất không ít linh ngọc, Dung Uyên nói với tên quản sự đó: "Nhận lấy!"
Dung Uyên vừa mở miệng, mang theo khí tức không cho phép nghịch ý, vị quản sự đó chỉ đành nhận lấy.
"Bổn thiếu để cho ngươi nhận rồi sao?" Tam Tiền lạnh giọng nói.
"Thiếu chủ, người.." Ông rất muốn nói thiếu chủ người nên trưởng thành chút đi! Từ sau khi người đến phân bộ Tử Linh Quốc chúng ta, vung tiền như nước, hoàn toàn không biết tiết kiệm, người gần như muốn đem lợi nhuận năm nay của chúng ta tiêu xài hết rồi, còn dám không chút dè dặt tặng người ta đồ.

Đợi đến khi Đệ nhất thiếu chủ đến kiểm toán, người cứ đợi nhận lấy nộ ý của hắn đi!
Hội đấu giá Cửu Thiên của họ, biết kiếm tiền nhất chính là Đệ nhất thiếu chủ.
Tên của tam thiếu chủ tuy rằng có chữ tiền trong đó, nhưng mà lại là đồng tử vung tiền ném tiền như ném đất.
Sở Cửu Ca đem linh dược thu lấy, cô nói: "Mối làm ăn này chúng ta bàn xong rồi, vậy thì chúng ta bàn một mối làm ăn khác vậy!"
Tam Tiền cười hi hi nói: "Bàn chuyện làm ăn kỳ thực ta không rành lắm! Nếu như bàn việc ăn uống vui chơi ta ngược lại có đề tài nói, hay là hôm nay ta đi dạo với ngươi, tất cả chi phí ta bao trọn rồi."
Sở Cửu Ca nhìn gia hỏa không ra gì này, nói: "Ta tin ngươi sẽ thấy hứng thú."
Tam Tiền khẽ ngẩn ra, nói: "Được rồi! Nhiệm vụ của ngươi hoàn thành rồi, ra ngoài trước đi! Nói với bọn họ, không có việc gấp đến không thể giải quyết đừng đến làm phiền ta."
"Vâng!" Vị quản sự đó lui ra ngoài.
Tam Tiền hiếu kỳ hỏi: "Cửu muội muội muốn bàn chuyện làm ăn gì với ta? Còn có muội với Nhất Nặc làm một mối làm ăn gì?"
Tam Tiền tuy là vung tiền như nước, nhưng mà lại không phải là một người không có đầu óc, cho dù không có biếи ŧɦái được như Nhất Nặc, đầu óc cũng vượt xa người thường.
Trong lúc nói chuyện với Sở Cửu Ca, hắn dường như đâu đó nắm bắt được điều gì.
Sở Cửu Ca ngước mắt lên nhìn hắn nói: "Là mối làm ăn về hộp bất tử, có lẽ ngươi rất hứng thú."
Vẻ mặt tươi cười của Tam Tiền thu lại, ánh mắt bình lặng nhìn Sở Cửu Ca nói: "Tiểu tử Nhất Nặc đó đến thất quốc này chưa được bao lâu, liền tìm được hộp bất tử.

Tên ngốc Nhị Lượng vậy mà cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi, ngươi lại nói ngươi quen biết hắn."
"Sở Cửu Ca, đệ nhất thiên tài Thái Vân Tông, xem ra với Cửu muội muội là cùng một người rồi! Tình báo ta có được cũng nhờ có muội mới biết được."
"Nghe nói Thất hoàng tử cũng trở lại Tử đô rồi, hay là chúng ta ra ngoài gặp gặp, bạn của tên ngốc kia cũng chính là bạn của ta."
Người này bề mặt ăn chơi lêu lỏng nhưng thực ra lại không hề đơn giản, Sở Cửu Ca nói: "Vậy có hứng thú hợp tác cùng tìm hộp bất tử mà Tử Hoàng biết đến hay không? Tìm ra rốt cuộc là ai bảo Tử Hoàng tìm hộp bất tử."
"Đó là đương nhiên, Nhất Nặc và Nhị Lượng cũng bởi vì hợp tác với muội mới lấy được hộp bất tử, Cửu muội muội ngươi quả là một phúc tinh, ta phi thường vui khi hợp tác với muội." Tam Tiền đáp ứng rất sảng khoái.
Sở Cửu Ca cười nói: "Để thể hiện thành ý hợp tác, ta muốn cho ngươi một sự kinh hỷ.


Thọ yến của Tử Hoàng muốn bắt đầu rồi, ta nghĩ rất nhiều người đều muốn mua được một số bảo bối để làm lễ vật cho Tử Hoàng, vào lúc này hội đấu giá Cửu Thiên các ngươi cũng nên cử hành một buổi đấu giá rồi! Chắc hẳn các ngươi sớm có dự tính."
Hội đấu giá Cửu Thiên sao lại có thể từ bỏ một cơ hội kiếm món tiền lớn, thế nhưng Tam Tiền nói: "Cái này, ta ngược lại quên rồi.

May là Cửu muội muội nhắc nhở, thế nhưng trong thời gian ngắn như vậy, sợ là tìm không đủ vật phẩm đấu giá cho một buổi đấu giá, thật là sầu não mà!"
Nếu như quản sự nghe thấy nhất định sẽ trợn trắng mắt, vốn dĩ bọn họ dự định trước thọ yến của Tử Hoàng một ngày mở ra hội đấu giá.
Đây là đại thọ của Tử Hoàng, không chỉ toàn bộ quyền quý Tử Linh Quốc tham gia, ngay đến hoàng đế của những nước khác cũng sẽ phái người đến, dù sao người tôn quý nhất trong thất quốc cũng sẽ trong mấy ngày này tụ tập tại quốc đô Tử Linh Quốc, bọn họ đương nhiên cần phải tổ chức một buổi đấu giá linh đình để vơ vét một mớ.
Thế nhưng ai bảo tam thiếu chủ của họ lại đến rồi, Đệ tam thiếu chủ của họ như là cào cào càn quét kho của họ vậy.
Hắn đem trân bảo tặng cho người khác ở khắp nơi, mắt cũng chẳng chớp lấy một cái, một chút đau lòng cũng chẳng có, mà bọn họ những người dưới lại lòng đau như cắt.
Sở Cửu Ca cười nói: "Vật đấu giá mà! Ngươi xem những thứ này thích hợp hay không?"
"Rào rào rào!" Vô số trân bảo bị Sở Cửu Ca từ trong không gian lấy ra.
Vốn dĩ chỉ là muốn mua linh dược mà thôi, nhưng mà nhìn thấy tên Tam Tiền này không tệ, thế là thuận tiện tiêu hủy tang vật vậy.
Những thứ này đều là sau khi cô rời khỏi Xích Linh Quốc tiện tay lấy từ những quốc gia khác, để trong không gian cũng không dùng đến, không tìm thấy cơ hội tiêu tang, đây là một cơ hội tốt.
"Nhiều như vậy!" Tam Tiền trợn to mắt nhìn những bảo bối đó.
Ánh mắt hắn sáng rực, những thứ này căn bản không lọt được vào mắt hắn, nhưng mà hắn cũng hiểu rõ những bảo vật này trong thất quốc tuyệt đối là phi thường hiếm gặp.
Tam Tiền nói: "Đối với yêu cầu của vật đấu giá, ta không hề hiểu rõ.


Lão Ngô, ngươi vào đây xem cho ta."
Lao Ngô đi vào, kết quả nhìn thấy một đống bảo bối chất thành núi, thiếu chút đem tròng mắt rơi ra ngoài, ông kinh ngạc nói: "Thiếu chủ, đây.."
"Cửu muội muội muốn gửi đấu giá một số thứ, ngươi cảm thấy thích hợp hay không?" Hắn hỏi.
"Thích hợp! Tuyệt đối thích hợp, tuy rằng không phải là thứ trân bảo dị thế gì, không thể làm vật đấu giá chung cuộc, nhưng mà tuyệt đối có rất nhiều người có hứng thú, có rất nhiều món đặc biệt thích hợp làm lễ vật của Tử Hoàng." Lão Ngô hài lòng gật đầu.
"Thiếu chủ, có được những vật đấu giá này, vậy thì hội đấu giá lần này có thể cử hành rồi chứ! Không thể bỏ qua cơ hội lần này." Nếu như may mắn mà nói, có thể bù đắp lại lỗ hỏng do thiếu chủ nhà họ gây ra.
"Đó là đương nhiên!" Tam Tiền cũng không muốn chết, dù sao nếu như hắn đem phân bộ này tiêu đến nghèo đi, nếu như Nhất Nặc sau khi biết được hậu quả rất nghiêm trọng, nay có cách để bù lại, hắn đương nhiên sẽ không từ chối.
Tam Tiền cười mỉm nhìn Sở Cửu Ca, tiểu muội muội xinh đẹp này quả nhiên là đại phúc tinh, cứu tinh của hắn mà!
Lão Ngô gật đầu nói: "Vậy ta lập tức đi chuẩn bị, có những thứ này, chỉ cần nghĩ cách lấy ra được vật phẩm đấu giá chung cuộc, hội đấu giá lần này chúng ta nhất định lời to."
Thiếu chủ nhà họ cuối cùng cũng làm nên một mối làm ăn lớn rồi, lão Ngô rất kích động, chuẩn bị làm một vố lớn.
Sở Cửu Ca hỏi: "Vật đấu giá chung cuộc, tam phẩm đan dược có tư cách đó hay không?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.