Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 1 - Chương 12: Xung Đột Khởi



Bị hai mươi người vây quanh khiến cho Diệp Khôn cảm thấy có chút sợ hãi, phải đối mặt với nhiều người như vậy đây là lần đầu tiên hắn trải qua.

Hơn nữa những người này không phải là những người dân bình thường mà hắn biết, bọn họ đều là những tên cao thủ trong giang hồ đã từng cướp của giết người.

Nhìn vào trong mắt của mỗi người bọn họ có thể thấy được những tia sát khí đầy nguy hiểm toả ra, bất cứ lúc nào họ cũng có thể ra tay giết chết Diệp Khôn ngay lập tức.

Hít vào một hơi thật sâu Diệp Khôn lấy lại tinh thần của mình, mặc dù có sợ thật đấy nhưng trong hoàn cảnh này ý trí của hắn không cho phép hắn sợ. Ý niệm trong đầu lóe lên hắn không thèm để ý đến đám người này làm gì nữa, mà thả thần thức ra dò xét ngôi nhà ở phía trước.

Với khoảng cách hiện tại thì hắn đã có thể thoải mái dò xét ngôi nhà này rồi, đây cũng là chủ ý ban đầu của hắn.

Việc đầu tiên mà hắn muốn làm ngay khi bước vào trong hậu viên này là muốn biết được chính xác Ngọc Như có ở trong này hay không, đến lúc đó thì hắn mới có thể yên tâm được.

Thần thức của Diệp Khôn trực tiếp xuyên qua vách tường của ngôi nhà đi vào bên trong, tất cả mọi thứ bên trong đều lọt vào tầm mắt của hắn rõ như ban ngày.

Đột nhiên thần sắc của Diệp Khôn khẽ động, lúc này có thể thấy được sắc thái vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt của hắn, quả nhiên đúng như hắn suy đoán Ngọc Như đang bị giam lỏng trong ngôi nhà này.

Trong ngôi nhà này có tất cả ba gian, một gian đại sảnh và hai gian phòng ở hai bên. Trong đó một phòng được bày trí với phong cách của nam nhân biết hưởng thụ.

Còn một phòng thì được bày trí theo phong cách của nữ nhi, Ngọc Như chính là đang bị giam lỏng trong gian phòng này.

Đã tìm được người cần tìm trong lòng Diệp Khôn mừng rỡ, nhưng hiện tại hắn cần phải vượt qua chướng ngại trước mắt đã.

Thu lại vẻ tươi cười trên mặt, Diệp Khôn đảo mắt nhìn qua đám người xung quanh mình một lượt, tâm tình trở lên bất định.

“Phương Khan, là ngươi? Tại sao ngươi lại xông vào cấm khu này? Nể tình ngươi đã mang về cho trại chủ một vị phu nhân trẻ đẹp bọn ta sẽ bỏ qua cho ngươi, ngươi mau rời khỏi chỗ này ngay.” Diệp Khôn còn đang dánh giá đám người xung quanh mình thì một thanh niên trong đám người này nhận ra hắn bèn lên tiếng nói.

Nghe thanh niên này nói vậy, đám người còn lại liếc mắt nhìn nhau một cái tỏ vẻ âm thầm đồng ý với việc này.

Dù sao bọn họ đều biết được việc làm của Phương Khan đối với trại chủ, mà hắn cũng chỉ là một tên đầu mục gác cổng không đáng nhắc tới, dựa vào mình hắn thì không thể tạo ra được uy hiếp gì cả.

Chỉ là không hiểu sao đột nhiên hắn lại xông vào cấm khu này? Là một đầu mục của Hắc Phong Trại hắn phải biết điều lệ của sơn trại chứ.

Đáng ra với việc tự ý xông vào cấm khu sẽ bị xử tội chết ngay tại chỗ, nhưng dẫu sao Phương Khan cũng có công lớn, thêm vào đó đêm nay lại là ngày vui của trại chủ, tuyệt đối phải kiêng đổ máu, cho nên đám người này mới mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nghe thanh niên ở phía trước nói vậy Diệp Khôn khẽ nhíu mày, thật không nghĩ tới kẻ mà hắn đang giả dạng lại chính là kẻ đã bắt Ngọc Như vào đây. Nếu biết trước, chắc chắn hắn sẽ không dẽ dãi cho đối phương như vậy được.

Thấy Diệp Khôn không lên tiếng trả lời, thanh niên vừa lên tiêng hơi cau mày, tinh quang trong hai mắt của hắn lóe lên, dường như hắn đã nhìn ra được điều gì đó không đúng.

Ý nghĩ trong đầu của thanh nên chỉ vừa lóe lên, thì bên này Diệp Khôn đã có hành động.

Chỉ thấy Diệp Khôn với vẻ mặt không có biểu tình, trường kiếm trong tay hắn được tuốt ra khỏi vỏ, hai chân hắn bắt đầu di chuyển kiếm trong tay vung lên đánh về phía thanh niên ở phía trước.

Diễn biến xảy ra quá đột ngột khiến cho thanh niên cả kinh, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại được vẻ bình tĩnh.

Nhờ vào kinh nghiệm từng trải của mình, thanh niên nhanh chóng bước qua bên trái né người tránh kiếm của Diệp Khôn chém tới.

Không dừng lại ở đó, thanh niên khẽ xoay người rút ra một thanh nhuyễn kiếm ở đai lưng rồi vung lên cản kiếm của Diệp Khôn lại.

"Keng..."

Tiếng va chạm ngân lên, chân của thanh niên đạp mạnh xuống đất đứng vững lại, còn Diệp Khôn bị đánh bật về phía sau hơn hai trượng lảo đảo một chút mới đứng vững được.

Cảm nhận được cổ tay đau nhức, sắc mặt của Diệp Khôn khẽ biến đổi hắn chưa bao giờ đánh nhau với người nào cả, đây là lần đầu tiên của hắn. Không được rèn luyện không có kinh nghiệm, hắn chỉ ra tay theo bản năng theo như những gì mà hắn đã luyện tập trong hơn ba tháng qua.

Sở dĩ Diệp Khôn tỏ ra yếu thế hơn cũng là vì lần đầu tiên đánh nhau còn bỡ ngỡ, thêm vào đó hắn không có nội công cho nên mới có chuyện như vậy.

Không cần biết như thế nào, việc quan trọng là cứu Ngọc Như ra khỏi chỗ này, vì vậy trong tâm Diệp Khôn chỉ có hai từ đó là “liều mạng”.

Hắn biết, có nói gì với đối phương thì cũng không thể cứu được Ngọc Như ra, chỉ có thể liều mạng đánh với chúng một trận mới được. Có điều với sức một người rất khó để chống lại hai mươi người, cho nên hắn phải thật cẩn thận và phải liên tục ra tay trước để chiếm lấy tiên cơ, như vậy mới có cơ hội cứu được nàng, dù cho tỷ lệ thành công thấp đến mức đáng thương.

Theo lẽ thường thì suy nghĩ của Diệp Khôn hoàn toàn chính xác, trừ khi hắn là một tay cao thủ nhất đẳng trên giang hồ, nếu không muốn cứu người trong hoàn cảnh này thì chỉ có “mơ giữa ban ngày mà thôi”.

Tuy nhiên, có lẽ vì nóng lòng muốn cứu Ngọc Như ra nhất thời Diệp Khôn đã quên mất một điều, hiện tại hắn có thể nói đã là một người tu tiên, mặc dù tu vi còn khá thấp nhưng nếu đem ra so sánh thì cũng dư sức để đối phó với đám người này rồi, hơn nữa hắn vẫn còn một sát chiêu nữa đó là Hỏa Đạn Thuật.

Diệp Khôn không nói gì mà đã ra tay động thủ trước khiến cho đám người ở đây rất giận giữ, bọn họ không tưởng tượng nổi một tên đâu mục nhỏ nhoi lại có lá gan lớn như vậy. Mặc dù bọn họ đã chịu nhượng bộ bỏ qua cho hắn, thế mà hắn lại không biết điều còn dám động thủ, bảo sao đáng chết chứ?

Không cần biết mục đích ngươi tới đây quấy rối là gì, nếu đã muốn chết thì ta đành tiễn ngươi một đoạn đường vậy.

Ý nghĩ trong đầu đám người canh gác ở đây lóe lên, cùng một lúc không ai bảo ai tất cả đều lấy binh khí ra hướng về phía Diệp Khôn ở giữa đánh tới.

Gặp tình cảnh này sắc mặt Diệp Khôn đại biến, nhất thời hắn không biết nên làm thế nào mới phải, xung quanh hắn bốn phương tám hướng đã bị đối phương bao vậy không còn chỗ chạy, lúc này cả đám đều xông vào tấn công hắn, tình thế cực kỳ nguy hiểm.

“Liều mạng!”

Hít vào một hơi thật sâu, Diệp Khôn vận chuyển pháp lực trong người chuyền đi khắp thân thể, đồng thời dùng nó thay cho nội lực quán chú vào trường kiếm trong tay.

Ngay sau đó, kiếm trong tay hắn vung lên chém liên tiếp ra hơn mười chiêu khác nhau đem toàn bộ cơ thể bao vào bên trong.

Lập tức một tầng kiếm khí dày đặc hiện ra, tạo thành một lớp tường khí chắn ở xung quanh hắn.

Không dừng lại ở đó, hai chân Diệp Khôn liên tục di chuyển xuất ra từng chiêu từng chiêu một trong Vạn Kiếm Quyết đánh về phía của đối phương.

Nhất thời kiếm khí bay tứ toán, mặc dù bên trong kiếm khí không hề ẩn chứa một chút nội lực nào, nhưng thay vào đó là linh lực của người tu tiên, cho nên nó trở nên mềm mại sắc bén đến dị thường.

Kiếm khí đi đến đâu không khí xung quanh nó rít gào đến đó, thanh thế thật kinh người khiến cho đám người ở đây cảm thấy sợ hãi.

Bị kiếm khí của Diệp Khôn tấn công lại, đám người này vừa kinh ngạc vừa cảm thấy sợ hãi trong lòng, Phương Khan rõ ràng chỉ là một tên đầu mục gác cổng tầm thường, từ khi nào lại trở thành một cao thủ như thế này?

Trăm nghàn mối nghi vấn nhưng không giải thích được, đám người này dù sao cũng là người từng trải, găp tình cảnh này mặc dù hơi thất kinh thật đấy, nhưng rất nhanh bọn họ đã lấy lại được vẻ bình tĩnh và cùng nhau thôi lui về phía sau hơn một trượng.

Kế đó từng người di chuyển theo một phương vị khác nhau, tạo thành một thế nào đó bao vây lấy Diệp Khôn như trước, nhưng lần này có vẻ rất thành thục và có bố cục chứ không lôm nhộm như trước nữa.

Diệp Khôn nhìn một màn này thì không biết bọn họ đang làm cái gì, nhưng nếu có một cao thủ lão luyện trên giang hồ ở đây thì có thể nhận ra đám người này đang bố trận để chống lại hắn.

Theo phương vị của đối phương đứng nếu nhìn từ trên cao xuống thì thấy trận pháp mà bọn họ tạo ra này chính là một Bát Quái Trận.

“Giết....”

Trận pháp vừa được bày ra, ngay lập tức một tiếng hô thật lớn vang lên.

Theo sau đó, từ phương vị của mỗi người đang đứng, cứ cánh một người là có một người tung mình lên trên không, hai tay cầm binh khí bất đồng lao vào tấn công Diệp Khôn.

Mà đám người đứng ở phía dưới cũng di chuyển, từng người từng người xuất ra một chiêu kiếm khí, rồi cùng nhau hướng chính giữa đánh tới.

Diệp Khôn ở giữa hơi cau mày, phía trên và ở dưới đều bị tấn công liên tục, mà đợt tấn công này dường như rất bài bản và chuẩn xác.

Từng chiêu của đối phương đều nhằm vào chỗ hiểm trên cơ thể đánh tới không một chút sơ hở nào, bị tấn công từ bốn phương tám hướng như thế này quả thực không còn chỗ nào để tránh cả.

Hơn nữa với uy lực của đợt tấn công này Diệp Khôn có thể cảm nhận được chỉ có con đường chết chứ không có con đường sống.

“Nguy hiểm!”

Chết? Diệp Khôn không thể chết được! Con đường Tu tiên còn ở phía trước với biết bao tham vọng còn chưa thực hiện được, thì làm sao có thể dễ dàng chết ở chỗ này chứ?

Lúc này đối mặt với đợt tấn công thanh thế thật lớn của đối phương như thế này, không hiểu sao Diệp Khôn lại không tỏ ra sợ hãi một chút nào cả. Trong lòng nghĩ thoáng qua một lượt, hắn đã có chủ ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.