Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 1 - Chương 18: Lam Ngọc Kiều



Nhận lấy cuốn sách từ trong tay lão giả Diệp Khôn liền mở nó ra xem ngay, đọc qua vài trang đầu một lượt trong lòng hắn có chút giao động, dường như cuốn sách này chính là cuốn mà hắn đang cần.

“Cuốn sách này ông bán thế nào?” Diệp Khôn gấp sách lại chậm rãi mở miệng hỏi.

“Cuốn sách này là của tổ tiên ta để lại, thực sự ta cũng không lỡ bán ...nhưng nếu công tử có thành ý thì ta sẽ bán nó cho công tử.” Lão giả nghe Diệp Khôn hỏi vậy, tinh quang trong mắt lão chợt lóe lên tỏ vẻ do dự nói.

Diệp Khôn thấy vậy thì hơi nhíu mày, ý của lão giả như thế nào hắn thừa hiểu. Nhưng cuốn sách này đúng là thứ mà hắn đang cần, cho nên hắn không hề do dự lấy trong người ra đĩnh bạc năm mươi lượng.

“Ông xem, chừng này chắc đủ rồi chứ?” Cầm đĩnh bạc đưa cho lão giả Diệp Khôn tỏ vẻ không lỡ, đau lòng nói.

Nhìn thấy bạc của Diệp Khôn hai mắt lão giả sáng lên, lão không hề khách khí nhận lấy đĩnh bạc cười lấy lòng luôn miệng nói: “Đủ rồi .. đủ rồi..”

Cất cuốn sách vào trong người, Diệp Khôn tỏ vẻ níu kéo năm mươi lượng bạc kia rồi quay người đi ra khỏi tiệm. Một bên Ngọc Như thấy thế thì tỏ ra khó hiểu, với số tiền đó có thể mua một đống sách thế mà Diệp Khôn chịu bỏ ra từng ấy chỉ để mua một cuốn sách đã cũ, nàng không hiểu trong sách đó có cái gì mà đáng từng đó tiền. Khó hiểu thật nhưng nàng cũng không dám lên tiếng hỏi gì, cứ thế vội vã bước theo.

Đợi cho Diệp Khôn và Ngọc Như rời khỏi tiệp sách đi được một đoạn khá xa, nét mặt lão giả vốn đang tươi cười bỗng nhiên trầm xuống, lão nhìn theo bong lưng của hai người cho tới khi khuất khỏi tầm mắt mới thì thào tự nói một câu: “Không nghĩ tới ở cái chốn khỉ ho này cũng gặp được người tu tiên, chỉ là tiểu tử này vừa mới bước chân vào tu tiên giới chưa lâu…Hắc hắc, lấy một cuốn sách không có giá trị ở tu tiên giới đem đổi cho hắn năm mươi lượng bạc quá lời cho ta rồi, xem ra cũng đủ để ta tiêu sài một khoảng thời gian ở thế tục.”

Vừa nói lão giả vừa mân mê đĩnh bạc trên tay, sau đó lão khẽ lật tay đĩnh bạc liền biến mất không thấy đâu nữa dường như nó chưa từng xuất hiện vậy.

Tiếp đó lão phủi tay vào vạt áo vài cái rồi chậm rãi đi về phía gian phòng trong góc tiệm đẩy cửa đi vào.


Sau khi rời khỏi tiệm sách cũ, Diệp Khôn và Ngọc Như đi quanh co một vòng xem hết khu vực Nam Thành thì mới trở về Lạc Quán.

Vừa về tới trước cửa Vĩnh Lạc Quán đang chuẩn bị bước vào trong đột nhiên hai chân Diệp Khôn dừng lại, đôi lông mày hắn nhíu lại đồng thời quay đầu hướng ánh mắt về phía ngã tư đường nơi có nhiều người đang tụ tập cách đó không xa cất tiếng nói: “Ngọc Như chúng ta lại kia xem một chút.”

Nói rồi, Diệp Khôn quay người cất bước đi tới chỗ đông người ở ngã tư, Ngọc Như quay người lại nhìn về phía đó thấy có vẻ náo nhiệt, lòng hiếu kỳ nổi nên liền bước theo sau.

Lúc này những người xung quanh đó cũng phát hiện ở ngã tư có chuyện gì đó nên cũng hiếu kỳ kéo tới xem, người tới mỗi lúc một nhiều càng lúc càng đông.

“Tên đáng ghét. Ngươi dám giỡn mặt với bổn cô nương hả, xem ra ngươi không muốn sống rồi thì phải.”

Nhiều người còn chưa tới gần thì đã nghe được tiếng quát lanh lảnh đầy chanh chua của một cô gái ở giữa đám đông truyền ra, đã khiến cho những người xung quanh trầm trồ cảm thấy hứng thú, xem ra có kịch hay để xem rồi đây.

Diệp Khôn nghe thấy giọng nói đó thì khẽ mỉm cười, hắn cảm thấy rất hứng thú cước bộ nhanh hơn tiến tới gần chen vào giữa đám đông xem. Ngọc Như đi sau cũng không chịu kém, nàng bám sát lấy hắn cũng xô đẩy như ai.

Tới nơi mới thấy rõ, ở giữa đám đông vây lại tạo thành một khoảng trống cỡ năm trượng có hai người một nam một nữa đang đối mặt với nhau đôi co.

Giọng nói chanh chua khi nãy là của một thiếu nữ ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, nàng này mi thanh mục tú, có khuôn mặt trái xoan với dáng người thon thả, nàng này nhan sắc không tệ đúng là một cô gái xinh đẹp.

Trên tay nàng đang cầm một thanh trường kiếm bén nhọn chỉ vào trước ngực một thư sinh đứng đối diện, với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Phía sau nàng này còn có sáu người đàn ông tướng mạo hung giữ cùng vận một loại trang phục giống nhau, đám người này đứng sát với đám đông khoanh tay tiếu ý nhìn thư sinh phía trước. Nhìn qua cũng biết đám người này là thuộc hạ đi theo thiếu nữa kia.

“Lam Ngọc Kiều, cô ăn nói cho cẩn thận ai thèm giỡn mặt với cô chứ., rõ ràng cô muốn gây sự với ta mà.” Thư sinh đứng trước mũi kiếm của thiếu nữ không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn trừng mắt lớn tiếng nói.

“Hừ ! ngươi còn nói, nếu không giỡn mặt với ta thì tại sao hết lần này đến lần khác mỗi khi ta nhờ ngươi vẽ cho ta một bức thi họa ngươi đều viện đủ cớ từ chối, ta trả bao nhiêu ngân lượng ngươi cũng không thèm để ý.” Lam Ngọc Kiều hừ nhẹ một tiếng lạnh lùng nói.

“Trương Tùng ta đã nói từ trước rồi, riêng người của Hồng Diệp Môn ta sẽ không tiếp, cô có cho ta núi vàng núi bạc ta cũng không nhận, cô còn cố ý đưa người đến gây khó dễ với ta thử hỏi ai mới là người gây chuyện.” Thư sinh tự xưng là Trương Tùng nhếch miệng lơ đãng nói.

“Ngươi...” Lam Ngọc Kiều nghe xong trong lòng tức giận, sát khí trên mặt nàng nổi lên, không nói thêm lời nào kiếm trong tay khẽ động đâm thẳng vào ngực trái của Trương Tùng.

Trương Tùng cả kinh, vội ngả người về phía sau ngã xuống đất tránh được một kiếm trí mạng này. Cũng may ngay từ đầu hắn đã có ý đề phòng nên phản ứng mới nhanh vậy, nếu không thì đã là ma dưới lưỡi kiếm của thiếu nữ rồi.

Lam Ngọc Kiều thấy vậy càng thêm tức giận, không đợi cho Trương Tùng kịp đứng dậy kiếm trên tay nàng lại biến chiêu nhằm vào những yếu điểm trên người hắn đánh tới.

Trương Tùng hoảng hốt kêu khổ trong lòng, cổ nhân nói cấm có sai lòng dạ đàn bà đúng là cay độc, một khi đã có ý giết người thì ra tay không chút lưu tình, thật sự là quá ác độc.

Không kịp suy nghĩ, Trương Tùng ra sức lăn mấy vòng trên đất tránh khỏi lưỡi kiếm đòi mạng của Lam Ngọc Kiều, lăn tới chân của đám người đang đứng xem thì hắn bật dậy đứng cạnh đám người này nhìn chằm chằm vào thiếu nữ với ánh mắt đầy oán hận.

Những người dân hiếu kỳ vây quanh xem thấy có chiến cũng nhao nhao lùi lại phía sau tạo thành một khoảng trống khá rộng vây lấy Trương Tùng và Lam Ngọc Kiều vào trong.

Đám người đứng xem tản ra liền để lộ rõ sáu tên đại hán thuộc hạ của Lam Ngọc Kiều vẫn đứng yên khoanh tay tại chỗ, bọn họ không hề di chuyển mà chỉ đứng nhìn mà thôi.

Diệp Khôn và Ngọc Như thuận theo đám đông cũng lùi lại phía sau lẳng lặng đứng một bên quan sát.

“Ài, chỉ tội cho tên Trương Tùng này, dây vào với con gái của Lam Thiên Bằng thì khổ rồi.” Diệp Khôn đang chăm chú nhìn diễn biến ở phía trước thì bên cạnh có một tiếng thở dài lẩm bẩm rất nhỏ.

Đối với người bình thường thì rất có thể nghe được điều này, nhưng Diệp Khôn thì lại khác, vừa nghe thấy vậy hắn vội quay qua bên cạnh hỏi nhỏ.

“Vị huynh đài này, rốt cuộc cô gái kia lai lịch thế nào mà ta thấy có vẻ hống hách vậy?” Ghé sát vào tai một trung niên bên cạnh Diệp Khôn thì thào hỏi.

Trung niên thấy vậy thì hơi kinh ngạc quay ra nhìn Diệp Khôn một chặp, sau đó y cũng ghé sát vào tai hắn thì thầm.

Theo như trung niên nói cho Diệp Khôn biết, thì ra Lam Ngọc Kiều là con gái cưng của Lam Thiên Bằng đường chủ của Hồng Diệp Bang tiếp quản phân đà ở Vĩnh Lạc Thành.

Nàng ta được nuông chiều từ nhỏ cho nên khi lớn lên chẳng có chút nào là yểu điệu thục nữ của nữ nhân cả, một cô gái xinh đẹp như cô ta vậy mà ngang tàn hống hách khiến cho nhiều người ở Vĩnh Lạc Thành cũng đau đầu không ai dám trêu chọc vào.

Nghe nói sắp tới là đến sinh nhật của Lam Thiên Bằng, Lam Ngọc Kiều muốn tặng một món quà cho cha nhưng không biết nên tặng quà gì mới phải. Đang trong lúc khó nghĩ thì nàng ta được người mách nước cho là nên tặng một bức thi họa, vì thế nàng ta đã tìm đến Trương Tùng.

Nói đến Trương Tùng, hắn ở Vĩnh Lạc Thành là một thư sinh khá nổi tiếng về tài thi họa, hắn là người tài nhưng chán ghét cảnh tranh đấu trong quan trường nên đã không đi thi trạng nguyên lấy công danh, mà ở Vĩnh Lạc Thành lấy việc vẽ chân dung và thi họa cho người ta để kiếm sống.

Lam Ngọc Kiều tìm đến hắn nhờ vả, lúc đầu hắn đồng ý nhưng về sau phát hiện nàng ta là người của Hồng Diệp Môn hơn nữa lại là con gái của Lam Thiên Bằng nên đã dứt khoát từ chối.

Không hiểu lý do tại sao lại bị từ chối, Lam Ngọc Kiều đã nhiều lần tìm đến dò hỏi lý do, không hỏi được nàng ta quay ra tra hỏi và đe dọa nhưng vẫn không thu hoạch được gì cuối cùng đã dẫn đến vụ việc ngày hôm nay.

“Thật thú vị, xem ra Trương Tùng này có thù hận gì đó với Hồng Diệp Môn đây.” Sau khi nghe trung niên nói xong, Diệp Khôn quay ra nhìn Trương Tùng đánh giá hắn một lượt âm thầm nghĩ.

Trương Tùng mặc dù là thư sinh, nhưng từ nhỏ cũng theo thầy học võ nên phản ứng cũng rất nhanh, hắn đảo mắt đánh giá tình hình một chặp biết là ở lại thì sẽ bị thiệt thòi, không hề nghĩ ngợi nhiều hắn liền quay lưng tung người nhảy về phía sau với ý định lẩn vào đám đông để chạy chốn.

Nhưng hắn mới vừa động thì đột nhiên một quyền như trời giáng từ phía trên đỉnh đầu hắn đánh xuống, Trưng Tùng cả kinh vội lách người sang trái tránh được một quyền này, đưa mắt nhìn lại thì thấy một đại hắn mặt mũi giữ tợn không biết xuất hiện từ lúc nào đang dứng chắn trước nối mà hắn định bỏ chạy.

“Hừ! tiểu tử chưa được sự cho phép của tiểu thư nhà ta mà dám tự ý bỏ đi sao?” đại hán nhe răng ra cười nhìn Trương Tùng nói

Thấy đồng bọn ra tay, năm tên còn lại cũng liếc nhìn nhau một cái rồi phân biệt chia ra năm hướng chặn hết đường lui của Trương Tùng bao vây hắn vào trong.

“Thế nào ! Ngươi còn muốn chạy nữa sao, nếu hôm nay không cho ta một câu trả lời thuyết phục thì đừng hòng có thể rời khỏi nơi đây.” Lam Ngọc Kiều cười khanh khách nói.

“Các ngươi đúng là ép người quá đáng, người khác sợ nhưng ta thì không sợ đâu.” Trương Tùng gằn giọng nói, sau đó hắn đặt tay vào thắt lưng kéo phựt một cái. Nhìn lại thì thấy trên tay hắn đang cầm một cây Nhuyễn Kiếm.

Kiếm vừa được rút ra, Trương Tùng không hề chần chừ liền ra tay luôn, kiếm trong tay hắn loáng lên hướng một đại hán ở phía trái đâm tới.

Đại hán nhìn Nhuyễn Kiếm của Trương Tùng đâm về phía mình thì cười lạnh một cái, động tác hắn khá nhanh liền đưa tay ra sau lưng rút ra một cây Quỷ Đầu Đao vung lên đỡ lấy cây Nhuyễn Kiếm, đồng thời hắn hét lên một tiếng tay trái nắm quyền đánh vào hạ bộ của Trương Tùng.

“Keng”

Hai binh khí va chạm vào nhau tạo thành một tiếng vang chói tai, sau va chạm Trương Tùng cảm thấy cổ tay mình có chút tê dại. Có chịu dau, Trương Tùng phản ứng khá nhanh, người hắn xoay một vòng tránh được một quyền của đối phương.

“Không ngờ nội lực của thằng cha này lại mạnh như vậy.” Trương Tùng hít vào một hơi thật sâu, chân hắn bước qua phải xuất ra một chiêu đánh vào mạn sườn đối phương.

Đại hán phản ứng khá nhanh, hắn tiến lên một bước tránh khỏi kiếm chiêu, đồng thời giơ đao chém một đao đầy uy lực thẳng vào cổ Trương Tùng.

Trương Tùng cả kinh khẽ lách người, đồng thời thi triển một bộ pháp nào đó rất huyền diệu vòng ra phía sau, cùng lúc tay trái hắn biến chiêu điểm một chỉ trúng ngay bả vai của đại hán.

Đại hán bị trúng chiêu ở bả vai liền kêu lên một tiếng dau đớn, hắn vội tung người nhẩy về phía sau đứng nhìn Trương Tùng với ánh mắt đầy tức giận.

“Tiểu tử, ngươi đáng chết.”
Vừa ổn định thân hình, đại hán vận nội lực chữa thương ở bả vai, sau đó hăn tức giận gầm lên một tiếng rồi lại vung đao lao vào Trương Tùng.

Thoáng cái hai bên đã giao thủ với nhau hơn trăm chiêu nhưng vẫn chưa phân ra thắng bại, có vẻ như hai người ngang tài ngang sức với nhau nếu cứ đánh thế này thì không biết đến khi nào mới dừng lại, có lẽ là đến lúc cả hai đều sức cùng lực kiệt mới thôi.

Những người đứng xem ở ngoài càng xem càng thấy hứng thú, đặc biệt là Lam Ngọc Kiều và đám thủ hạ còn lại, bọn họ vừa xem vừa cổ vũ cho đại hán rất nhiệt tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.