Trương Tùng hét lên một tiếng thật to, một tay dùng kiếm một tay dùng chưởng đánh bật đại hán ra. Hai người đứng nhìn nhau một hồi với bộ dạng khá mệt mỏi.
"Làm thế nào bây giờ? Cứ tiếp tục như thế này không phải là cách tốt, huống hồ bọn chúng còn năm tên nữa vẫn chưa ra tay." Ý nghĩ trong đầu Truơng Tùng lóe lên, âm thầm tự nhủ.
Mặt đối mặt với Trương Tùng khiến cho đại hán hơi kinh nghi, hắn không nghĩ tới đối phương với bộ dạng thư sinh sức trói gà không chặt, không ngờ võ công lại khá như thế, đem ra so sánh với hắn vẫn muốn nhỉnh hơn một chút.
Bên kia, một đại hán mặt sẹo thấy đồng bọn dây dưa quá lâu trong lòng có chút không kiên nhẫn hướng Lam Ngọc Kiều nói: "Tiểu thư để thuộc hạ lên giúp hắn một tay."
"Tốt ngươi lên giúp hắn một tay, nhớ giữ lại mạng tên kia để bổn tiểu thư đích thân hành hạ hắn." Lam Ngọc Kiều nhìn đại hán mặt sẹo gật đầu đồng ý nói.
"Vâng tiểu thư." Đại hán mặt sẹo vâng một tiếng rồi rút cây trường kiếm đeo bên hông ra, hai chân nhún một cái cả người bay lên không vung kiếm chém về phía Trương Tùng.
Thấy đồng bọn ra tay tương trợ, đại hán đứng đối diện với Trương Tùng nở một nụ cười ác độc, sau đó hai chân hắn khẽ động vung đao lên đánh tới.
Trương Tùng cả kinh vội lùi về phía sau ba bước né tránh đòn tấn công của đại hán mặt sẹo, kiếm trong tay hắn vút một cái đột nhiên cả thanh kiếm uốn lượn như một con mãng xà quấn lấy Quỷ Đầu Đao của đại hán phía trước.
Sau đó hắn giựt mạnh một cái đem Quỷ Đầu Đao kéo về hướng đầu mũi kiếm của đại hán mặt sẹo, đồng thời cả người hắn khẽ nghiêng về một bên thi triển mã bộ lách ra phía sau.
Đại hán mặt sẹo cả kinh vội thu kiếm lại, cổ tay hắn xoay một vòng dí mũi kiếm xuống đất. Cả thanh kiếm cong lại tạo một lực đàn hồi hất đại hán mặt xẹo lên, thuận thế đại hán mặt sẹo vươn người phóng kiếm đuổi sát theo sau Trương Tùng.
Đại hán xử Quỷ Đầu Đao cũng cả kinh, hắn liền vận lực dồn vào thanh đao, đồng thời ấn mạnh xuống đất khiến cho lưỡi đao chệch hướng chém qua một bên.
Theo tiếng rít gió truyền tới, mũi kiếm của đại hán mặt sẹo rất nhanh đã đâm tới trước mặt Trương Tùng.
Thấy vậy Trương Tùng vội người ngả về phía sau, đồng thời hai tay cầm chặt thanh kiếm vòng qua đầu đâm về phía sau. Đầu kiếm đâm thẳng xuống mặt đất, cộng thêm lực ép từ phía trên xuống khiến cho nó cong lại đỡ lấy cơ thể hắn.
Cũng như đại hán mặt sẹo khi nãy, Trương Tùng liền lợi dụng lực đàn hồi của thanh kiếm mà hắn đã tạo ra. Không hề chần chừ, hắn dụng lực đẩy một cái thật mạnh về phía sau rồi đột ngột thả lỏng toàn thân, khiến cho cả người hắn vọt lên lướt về phía trước.
Chớp lấy cơ hội, lúc cơ thể hắn còn đang ở trên không, hắn liền vung kiếm nhắm vào bụng đại hán mặt sẹo đâm tới.
Đại hán mặt sẹo kinh nghiệm chiếm đấu cũng khá phong phú, gặp tình cảnh này hắn không hề tỏ ra bối rối ngược lại hắn rất bình tĩnh ứng phó.
Hai mắt hắn chỉ hơi nhíu lại, khẽ nghiên người qua một bên đồng thời tay trái thò vào trong ngực lấy ra một thanh đoản kiếm. Rồi hắn vung mạnh tay hất lên, gạt phăng lưỡi kiếm của Trương Tùng chệch qua một bên.
Sau đó hắn lộn một vòng qua bên phải, đứng cách Trương Tùng khoảng năm trượng.
Trương Tùng nhẹ nhàng đáp người xuống mặt đất, tay cầm kiếm chống xuống đất ở phía bên hông, rồi chậm rãi vươn người đứng dậy. Hắn vội quay người lại nhìn đại hán mặt sẹo với vẻ mặt âm trầm.
"Ài! Muốn thoát khỏi đám người này thật sự không hề đơn giản chút nào, không lẽ hôm nay mình thật sự rơi vào tay ả họ Lam kia sao?" Trương Tùng liếc mắt đảo qua đám người Lam Ngọc Kiều đang bao vây quanh mình, hắn hít vào một hơi thật sâu âm thầm tự nhủ.
"Vô dụng, một tên thư sinh quèn mà cũng không làm gì được hắn sao? Các ngươi không nên dây dưa với hắn làm gì nữa, tất cả hãy lên tóm lấy hắn cho ta." Lam Ngọc Kiều đứng ở một bên thấy đám thủ hạ dây dưa mãi không làm được gì Trương Tùng, trong lòng cảm thấy khó chịu bèn phân phó một câu.
Bị Lam Ngọc Kiều khiển trách, hai người vừa giao thủ với Trương Tùng liếc mắt nhìn nhau cảm thấy hơi xấu hổ. Chúng cùng bốn tên còn lại nhìn nhau khẽ gật đầu một cái, sau đó cả đám cùng nhau xuất thủ.
Trương Tùng thấy vậy thì cả kinh, vừa rồi giao thủ với hai người hắn đã dốc hết sức mới miễn cưỡng tiếp được, bây giờ mà bị cả sáu người liên thủ tấn công hắn làm sao có thể chống đỡ nổi.
Ý nghĩ trong đầu Trương Tùng liên tục xoay chuyển, nhất thời hắn không biết nên làm thế nào mới phải.
"Liều mạng!" Trương Tùng cắn răng một cái, hắn xoay người dùng hết sức vung kiếm chém về phía một tên ở bên trái một kiếm đầy uy lực.
Bị một kiếm của Trương Tùng chém tới, đại hán đứng đó cả kinh, hắn là người từng chải nên có thể nhìn ra một kiếm này của đối phương không thể coi thường được. Hắn không dám trực tiếp đón đỡ kiếm này, vội xoay người tránh qua một bên.
Chớp lấy cơ hội này Trương Tùng phản ứng rất nhanh, hắn liền thi triển mã bộ phi người về phía đó lẩn vào đám người đang đứng quan chiến để chạy trốn. Vô tình hướng hắn chạy qua lại đúng ngay chỗ Diệp Khôn và Ngọc Như đang đứng.
Trương Tùng dường như chuẩn bị lẩn vào đám đông thì đột nhiên phía sau lưng hắn những tiếng rít gió kinh người truyền đến bên tai, một loạt phi châm với tốc độ kinh người lao tới.
Cảm nhận được nguy hiểm ở phía sau, mặt Trương Tùng liền biến sắc, hắn không kịp suy nghĩ vội quay người lại đồng thời kiếm trong tay cua một vòng chặn đám phia châm đang lao tới.
Sở dĩ Trương Tùng có thể nhoài người về phía trước để tránh đám phi châm ở phía sau, nhưng hắn không làm như vậy, bởi nếu hắn làm như vậy thì số phi châm kia sẽ trúng phải những người đang quan chiến ở bên ngoài. Hắn không muốn vì mình mà kiến cho những người khác bị vạ lây, nguy hiểm đến tính mạng. Hắn thừa biết đám người Lam Ngọc Kiều sẽ không để ý gì đến sự sống chết của những người khác, cho nên hắn mới làm như vậy.
Đám người ở ngoài đứng xem thấy vậy thì kinh hãi nhao nhao bỏ chạy, nhưng bọn họ đều là những người dân bình thường làm sao có thể phản ứng nhanh bằng phi châm được.
Mặc dù Trưng Tùng đã quay lại múa kiếm chặn phi châm lại, nhưng số lượng phi châm khá nhiều hắn chỉ có thể đỡ được phần lớn vẫn còn vài cái đã lách qua người hắn bắn về phía sau.
"Phập phập."
Ngay lập tức ba người ở phía sau Trương Tùng bị phi châm bén nhọn ghim vào người, đồng thời bọn họ ngã lăn xuống đất bất tỉnh nhân sự không biết còn sống hay đã chết.
Diệp Khôn đứng ở phía sau phản ứng rất nhanh, hắn vận chuyển linh lực phóng xuất ra ngoài bảo vệ toàn thân, đồng thời bước sang một bên đứng ở phía trước che trở cho Ngọc Như.
Mặc dù vậy, một cây châm đã sượt qua lớp phòng hộ của hắn găm vào cánh tay trái của Ngọc Như, khiến cho nàng cảm thấy đau đớn ngã về phía sau hôn mê bất tỉnh.
Diệp Khôn cả kinh, hắn vội quay về sau đỡ lấy Ngọc Như vào trong lòng biểu hiện trên mặt vô cùng sợ hãi.
"Phi châm có độc!" Thấy sắc mặt Ngọc Như đột nhiên tím tái từ hồng hào dần chuyển qua màu xám đen, Diệp Khôn sợ hãi kinh hô.
Không hề chần chừ, Diệp Khôn vội lấy trong người ra một viên đan dược cho Ngọc Như uống, tạm thời khống chế chất độc.
Đặt Ngọc Như ngồi xuống Diệp Khôn rút châm độc trên cánh tay nàng ra, đồng thời vén tay áo lên xem.
“Quả nhiên là có độc, hơn nữa là loại độc không hề tầm thường." Nhìn vào vết thương trên cánh tay ngọc như chuyển thành màu đen, Diệp Khôn tức giận lạnh lùng nói.
“Lam Ngọc Kiều cô thật là ác độc, chỉ vì muốn giết được ta cô không hề quan tâm đến mạng sống của những người vô tội xung quanh, cô có còn là con người hay không?” Trương Tùng nghe thấy Diệp Khôn nói phi châm có độc, hắn vội quay lại nhìn thì thấy những người bị trúng phi châm mặt mày thâm đen nằm bất động dưới mặt đất khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi, liền quay lại nhìn Lam Ngọc Kiều với ánh mắt đầy oán độc nói.
“Hừ! Có độc thì đã sao? Đấy là do chúng nhiều chuyện ở lại đây không chịu đi, liên quan gì đến ta.” Lam Ngọc Kiều không thèm để ý tới lời nói của Trương Tùng, khóe miệng khẽ nhếch lên lơ đễnh nói,dường như chuyện này không hề liên quan tới mình vậy.
“Khốn kiếp”
Lam Ngọc Kiều vừa dứt lời thì một tiếng quát giận giữ vang lên, một bóng người nhanh như chớp lướt qua sáu tên thủ vệ của nàng ta rất nhanh đã tới trước mặt nàng.
Lam Ngọc Kiều chỉ thoáng nhìn thấy bóng người lướt về phía mình, nàng ta chưa kịp phản ứng gì thì đã bị một cánh tay bóp lấy cổ, khiến nàng ta cảm thấy khó thở sắc mặt đột nhiên tái xanh.
Diễn biến xảy ra quá nhanh, những người xung quanh cũng cảm thấy có gì đó không ổn vội đưa mắt nhìn về phía Lam Ngọc Kiều với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Trương Tùng và đám người thủ hạ của Lam Ngọc Kiều nhìn thấy cảnh này cũng tỏ ra kinh hãi, bọn họ dường như không dám tin vào mắt mình nữa.
Trương Tùng không có biểu hiện gì khác, hắn chỉ đứng im tại chỗ trố mắt lên nhìn.
Đám người thủ hạ của Lam Ngọc Kiều biểu hiện so với Trương Tùng không khác là bao, nhưng rõ ràng bọn họ tỏ ra sợ hãi, cả đám liếc mắt nhìn nhau nhưng không dám có hành động gì.
Chỉ thấy, một thiếu niên với dung mạo bình thường nhìn còn rất trẻ, trên mặt hắn tỏ vẻ giận dữ đứng trước mặt Lam Ngọc Kiều. Điều đáng chú ý là, tay phải của thiếu niên đang bóp chặt lấy cổ của nàng ta, khiến cho nàng ta trợn mắt sợ hãi đến cực điểm.
“Thuốc giải đâu? Mau đưa ra.” Diệp Khôn mặt không biểu tình nhìn Lam Ngọc Kiều lạnh lùng gằn giọng nói.
Diệp Khôn nhíu mày rồi thả tay ra, ngay lập tức Lam Ngọc Kiều cảm thấy thoải mái nàng ho lên vài cái nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.
Sau đó nàng vội lấy trong người ra một bình nhỏ đưa cho Diệp Khôn nói: "Thuốc...thuốc giải đây..."
Diệp Khôn cầm lấy bình thuốc không nói gì, hắn vội đi đến bên cạnh Ngọc Như rồi dốc ra một viên thuốc cho vào mồm nàng.
Sau đó hắn quay qua Trương Tùng đang ngơ ngác nhìn mình quẳng cho y bình thuốc nói:“Nhanh, cho những người trúng phi châm uống thuốc giải.”
Trương Tùng bị giọng nói của Diệp Khôn làm cho bừng tỉnh, hắn vội giơ tay chộp lấy bình thuốc, rồi vội vàng chạy lại cho những người bị chúng phi châm mỗi người uống một viên thuốc.
Đáng tiếc, hai trong số ba người bị chúng phi châm không cầm cự nổi đã tắt thở, còn một người may mắn vẫn chưa tắt thở nên khi uống thuốc giải vào đã dần dần khôi phục.
Trương Tùng nhìn hai người đã chết nằm cạnh đó lắc đầu thở dài, hắn cảm thấy rất có lỗi với họ nhưng dù sao cũng quá muộn rồi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng thì người trúng phi châm cùng với Ngọc Như đã tỉnh lại, mặc dù còn yếu nhưng độc đã được giải nên không còn gì đáng ngại nữa.
Được những người xung quanh dìu đứng dậy và nói cho biết mọi chuyện, người vừa được cứu với đi lại bên cạnh Diệp Khôn khom người thi lễ nói “Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp.”
“Không có gì, huynh và mọi người mau trở về đi, ở đây hết chuyện rồi.” Diệp Khôn khẽ mỉm cười nhìn những người này nhẹ nhàng nói.
Nghe Diệp Khôn nói vậy, mọi người cũng không tiếp tục ở đây nữa. Bọn họ bảo nhau thu dọn xác của hai người xấu số rồi lần lượt rời đi, chẳng mấy chốc nơi đây chỉ còn lại Diệp Khôn, Ngọc Như cùng Trương Tùng và đám người của Lam Ngọc Kiều.
Diệp Khôn đỡ Ngọc Như đứng dậy, đồng thời đưa mắt nhìn Lam Ngọc Kiều một cách đầy thâm ý, rồi hắn dìu Ngọc Như đi về Vĩnh Lạc Quán. Trên đường đi hắn không ngừng tự trách bản thân, chỉ vì tính tò mò của mình mà khiến cho Ngọc Như bị thương, cũng may bây giờ nàng đã không việc gì nữa chỉ cần nghỉ ngơi một vài ngày sẽ khỏe lại.
Diệp Khôn và Ngọc Như vừa rời đi, Trương Tùng cũng nhanh chân rời khỏi chỗ này. Trước khi đi hắn còn không quên ném cho Lam Ngọc Kiều một ánh mắt đầy khinh thường.
Lam Ngọc Kiều nhìn bóng lưng của Diệp Khôn khuất sau ngã tư đường, trong lòng nàng ta chợt nổi lên nhiều điều phức tạp sen lẫn uất ức và căm hận. Từ nhỏ tới lớn ngoài cha nàng ra thì chưa có ai dám tổn thương đến nàng ta như vậy cả, cho nên sau vụ này Lam Ngọc Kiều rất hận Diệp Khôn.
Trầm mặc một lúc thật lâu, Lam Ngọc Kiều thở dài một tiếng nhưng không nói gì cả, nàng quay sang ra hiệu cho đám thuộc hạ rời khỏi chỗ này.