Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 1 - Chương 26: Mai Phục



"Diệp huynh, tuy chúng ta đã an toàn đi qua Vụ Ẩm Lâm nhưng vẫn chưa ra khỏi nơi nguy hiểm nên vẫn phải chú ý cẩn thận một chút." Lục Thiên Hào đánh xe ngựa vừa đi vừa quay sang Diệp Khôn nói.

"Ta biết! Huynh yên tâm, nhưng liệu trước khi trời tối chúng ta có thể ra khỏi nơi đây không?" Diệp Khôn nhìn hẻm núi phía trước trầm tư hỏi.

"Chỉ cần vượt qua khe núi trước mặt là được." Lục Thiên Hào đưa mắt nhìn hẻm núi phía trước nhíu mày nói.

"Khe núi kia? Lâu vậy sao?" Diệp Khôn hơi kinh ngạc hỏi lại, hắn không nghĩ là muốn đi qua khe núi trước mặt lại mất khoảng thời gian lâu như vậy.

"Huynh có điều không biết rồi, đường trong khe núi này hơi khó đi. Nếu chúng ta bỏ lại xe ngựa rồi cưỡi ngựa qua thì cũng sẽ nhanh hơn một chút đấy, tuy nhiên cũng không nhanh hơn là bao đâu." Lục Thiên Hào dường như đã đi qua nơi đây nhiều lần nên rất tự nhiên nói.

"Ồ! Nếu thế thì chúng ta nhanh đi thôi, ta có dự cảm sẽ có điều không tốt sảy ra, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt." Diệp Khôn thúc ngựa vượt lên trước nói.

"Vân Tình, Vạn tiểu thư hai người ngồi cho vững, đoạn đường phía trước hơi khó đi một chút." Nghe Diệp Khôn nói vậy Lục Thiên Hào quay đầu dặn dò một tiếng rồi quất ngựa cho xe chạy vào trong khe núi.

“Ân! Bọn muội biết.” Vân Tình ngồi trong xe nghe vậy nói vọng ra ngoài rồi cùng Ngọc Như nắm tay ngồi sát lại với nhau.

Vừa ra khỏi khu rừng đột nhiên trong lòng Diệp Khôn có cảm giác bất an, thế nhưng hắn không hiểu rõ nó đến từ đâu cho nên hắn bèn thúc ngựa tiến lên đi trước để dò xét. Để cho an toàn hơn, vừa đi Diệp Khôn vừa thả thần thức ra để quan sát.

Nửa canh giờ sau, đám người Diệp Khôn đã đi vào trung tâm của khe núi.

Chỉ thấy hai bên vách núi dựng đứng với độ cao khoảng năm mươi trượng, địa thế rất hiểm trở. Nếu như gặp phải địch nhân mai phục ở đây, rồi từ trên cao ném đá xuống thì rất khó mà tránh thoát được.

Hơn nữa quang cảnh ở đây nhìn rất thâm sâu, nó khiến cho người ta có cảm giác ớn lạnh mỗi khi đi qua nơi này. Diệp Khôn mặc dù không sợ, nhưng cảm giác lành lạnh cũng xuất hiện trong lòng hắn.

Đi thêm được khoảng một trăm trượng nữa, đột nhiên Diệp Khôn ghì dây cương cho ngựa dừng lại, sau đó hắn nhíu mày đưa mắt nhìn về phía trước tâm tình bất định.

Tiểu Bạch trên vai hắn cũng tỏ ra vẻ cảnh giác, nó ngó nghiêng nhìn vách đá hai bên một hồi rồi đưa tay lay nhẹ vào người Diệp Khôn miệng kêu lên hai tiếng “chi chi”.

Diệp Khôn thấy hành động của nó cũng hơi bất ngờ, tiểu tử này quả thật rất thông minh cơ trí, dường như lần nào hắn phát hiện là chuyện gì đấy thì nó cũng đều phát hiện ra, thậm trí có lúc nó còn phát hiện ra trước cả hắn.

Không hiểu Tiểu Bạch có thể làm được những gì, nhưng còn nhỏ mà nó đã được như vậy rồi cũng khiến cho Diệp Khôn phải thầm hâm mộ. Dù sao nó cũng chỉ là một loài động vật có bề ngoài gần giống con người mà thôi.

Nghĩ như vậy Diệp Khôn đưa tay sờ đầu Tiểu Bạch ra hiệu cho nó là hắn đã hiểu, sau đó hắn tập chung tinh thần nhìn về phía trước bắt đầu suy ngẫm âm thầm tính toán.

Lục Thiên Hào thấy Diệp Khôn dừng lại đứng một chỗ rồi lâm vào trạng thái trầm mặc, trong lòng hắn có chút giao động vội cho xe dừng lại hỏi: “Diệp huynh, huynh phát hiện ra điều gì sao?”

“Ân! Ta phát hiện ở phía trước có người mai phục, mọi người hãy cẩn thận.” Nghe Lục Thiên Hào hỏi vậy tinh quang trong mắt Diệp Khôn lóe lên, hắn không quay đầu lại cứ vậy thản nhiên nói.

Lục Thiên Hào nghe vậy trong lòng cả kinh, hắn tập chung cao độ đảo mắt dò xét phía trước nhưng không thấy có gì khác thường cả. Điều này khiến cho hắn cảm thấy khó hiểu, trong lòng cảm thấy nghi ngờ lời nói của Diệp Khôn.

Tuy nói Diệp Khôn có chút hơn người nhưng Lục Thiên Hào cũng tự phụ bản lĩnh của mình. Với một thân võ công xếp vào hạng nhất lưu cao thủ trên giang hồ, hắn thầm nghĩ lý nào lại không phát hiện ra được điều gì dù là một động tĩnh nhỏ.

Không lẽ Diệp Khôn căng thẳng quá cho nên đã sinh ra ảo giác?

“Vân Tình, sắp tới sẽ có biến, muội ở trong xe bảo vệ Vạn tiểu thư cho tốt chớ có ra ngoài.” Nghĩ ngợi một chặp, mặc dù vẫn còn hồ nghi nhưng Lục Thiên Hào dù gì cũng là người từng trải, cho nên hắn thà tin điều Diệp Khôn là thật còn hơn là không tin. Sau đó hắn vội quay lại phía sau dặn dò Vân Tình một câu.

“Có chuyện gì vậy Lục huynh, Diệp huynh thế nào rồi?” Ngọc Như và Vân Tình thấy xe ngựa đột nhiên dừng lại cũng cảm thấy lạ, hai nàng còn chưa kịp hỏi xem là đã có chuyện gì thì đã nghe thấy lời dặn dò của Lục Thiên Hào thì cảm thấy lo nắng hỏi.

“Bọn ta phát hiện ở phía trước có điều gì đó không ổn, Diệp huynh vẫn ở đây. Hai người cứ an tâm ngồi đó, nếu có chuyên gì xảy ra thì đã có bọn ta lo.” Lục Thiên Hào thấy Ngọc Như lo lắng vội nói.

“Muội yên tâm, nếu có chuyện gì thì cứ để cho hai người bọn họ xử lý đi, hai ta cứ ngồi trong này thôi.” Lục Vân Tình ở bên cạnh nhìn ra tâm tư của Ngọc Như vội lắm lấy tay nàng an ủi nói.

“Ân!”
Nghe Lục Vân Tình an ủi Ngọc Như cũng không nói gì nữa, nàng chỉ khẽ gật đầu rồi ngồi yên tại chỗ. Nàng hiểu có lo lắng cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả cứ chờ xem kết quả thế nào.

Tay phải Diệp Khôn để vào đốc kiếm đeo bên hông rồi thúc ngựa chậm rãi đi lên phía trước tầm mười trượng thì dừng lại, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên vách đá hai bên tỏ vẻ rất thong thả.

“Các vị, nếu mục tiêu của các vị không phải huynh đệ bọn ta thì hãy để yên cho bọn ta đi qua, còn nếu không thì xin hãy hiện thân đi không cần phải ẩn nấp làm gì nữa.” Khóe miệng của Diệp Khôn khẽ nhếch, lớn tiếng nói.

“A! Tại sao hắn có thể phát hiện ra được chỗ chúng ta ẩn nấp?” Trên vách đá cách chỗ Diệp Khôn đứng hơn hai mươi trượng một giọng nói đầy kinh ngạc chợt vang lên.

Ngay sau đó thấp thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng một trung niên khoảng ba mươi tuổi ăn mặc kỳ dị từ chỗ ẩn nấp đi ra với vẻ mặt đầy kinh ngạc xen lẫn khó tin, hắn không thể tin nổi với khoảng cách xa như thế đối phương có thể phát hiện ra được chỗ mình ẩn nấp trong khi đó bọn chúng đã ngụy trang rất kỹ rồi.

“Các ngươi không cần ẩn thân nữa, đã bị phát hiện rồi chúng ta mau xuống dưới thôi.” Trung niên hừ nhẹ một tiếng rồi cả người nhẹ nhàng nhảy từ trên vách núi xuống.

Khinh công của người này quả nhiên rất lợi hại, hai chân hắn chạm đất không hề gây ra tiếng động. Hắn đứng đối diện với Diệp Khôn ở khoảng cách hơn mười trượng, đồng thời đem ánh mắt tò mò dò xét.

Tiếp đó từ hai bên vách núi thấp thoáng có vài bóng người xuất hiện, bọn họ theo sau trung niên lần lượt nhảy từ trên xuống. Khinh công của đám người này cũng không tồi, xem ra tất cả đều là cao thủ.

Đám người này vừa xuống tới nơi liền lui về phía sau trung niên, cả đám đứng sát nhau tạo thành một hàng ngang chặn lấy nối đi.

Diệp Khôn đảo mắt nhìn qua đám người ngày thì thấy chúng đều ăn mặc kỳ dị như nhau, kể cả trung niên đứng ở trước nữa là có tổng cộng mười tám người.

Trang phục của đám người này màu sắc sặc sỡ thế nhưng chỉ có năm màu cơ bản thuộc ngũ hành, cả đám đều bịt mặt chỉ để hở đôi mắt cho nên không nhìn thấy được dung mạo của chúng.

“Tiểu huynh đệ, ngươi quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên a. Bọn ta ẩn nấp kỹ như vậy mà vẫn bị ngươi phát hiện ra, tại hạ rất khâm phục. Chúng ta vốn dĩ không quen biết cũng không thù không oán, bọn ta có thể tránh qua một bên để ngươi đi. Mời!” Trung niên đưa mắt đánh giá Diệp Khôn một lượt sau đó khách khí nói.

Nhìn bề ngoài Diệp Khôn không có gì là đặc biệt cả, nhưng cách xa như vậy hắn có thể phát hiện ra chỗ ẩn nấp của đám người này. Điều này chứng tỏ hắn không phải là người tầm thường dễ gây, cho nên trung niên vội đưa ra đề nghị này.

“Đa tạ! Nếu đã như vậy thì bọn ta không làm phiền nữa, chúng ta đi thôi.” Diệp Khôn đưa tay ôm quyền mỉm cười với trung niên, sau đó quay sang nhìn Lục Thiên Hào nói.

“Chậm đã! Tiểu huynh đệ có thể đi, nhưng Lục Thiên Hào thì không được.” Diệp Khôn còn chưa kịp có hành động gì thì đã thấy trung niên ở phía trước khoác tay chặn lại nói.

“Ồ! Thì ra các vị là vì Lục huynh mà đến?” Diệp Khôn thấy vậy thì tỏ vẻ kinh ngạc, hắn nhìn trung niên rồi liếc mắt nhìn Lục Thiên Hào với bộ dạng rất thản nhiên.

“Hóa ra bọn này mai phục ở đây là vì huynh đệ họ Lục, xem ra chuyện này phần lớn là do vật mà hai người bọn họ mang theo đây.” Diệp Khôn âm thầm tự nhủ, hắn đơn giản đã nhìn ra được vấn đề của chuyện này.

“Lục huynh, thì ra mấy vị này mai phục ở đây là vì huynh, huynh xem phải xử trí thế nào a?” Diệp Khôn quay đầu lại lớn tiếng nói với Lục Thiên Hào, nhìn hắn với ánh mắt đầy thâm ý.

Lúc này sắc mặt Lục Thiên Hào biến đổi liên tục, hắn không ngờ lại bị đám người này mai phục chặn đường ở đây. Thêm vào đó là cái nhìn của Diệp Khôn, khiến cho hắn cảm thấy có chút bồn chồn không yên.

“Nếu tại hạ đoán không nhầm thì ngài chính là Đinh đường chủ, đường chủ phân đà Tích Huyết Đường của Ngũ Độc Môn. Ngài không ở Tích Huyết Đường mà lại tới đây chặn đường muốn gặp tại hạ, không biết là có chuyện gì a?” Lục Thiên Hào rời khỏi xe ngựa đi đến bên cạnh Diệp Khôn nhìn trung niên nói.

“Không tệ! Lần đầu gặp mặt mà đã nhận ra lai lịch của ta rồi, ngươi không hổ danh là đệ tử của lão gia hỏa Thác Nhất Biên a. Mục đích của ta ở đây làm gì ngươi là người hiểu rõ nhất, đừng có mà đứng đó giả vờ với ta. Nếu ngươi ngoan ngoãn giao ra vật kia thì bọn ta sẽ để cho các ngươi an toàn rời khỏi chỗ này, nếu không thì…” Trung niên gật đầu vài cái lạnh lùng nói.

“Nếu Đinh đường chủ đã nói vậy ta cũng không có gì để nói nữa, nhưng tại hạ vẫn không hiểu tại sao bọn ngài lại biết được chúng ta sẽ đi qua đây mà mai phục chặn đường?” Đối phương nói vậy Lục Thiên Hào không hề phủ nhận, hắn thẳng thắn nói đồng thời dò xét hỏi.

“Có nói cho ngươi biết cũng không có vấn đề gì. Năm ngày trước đệ tử bổn giáo đã vô tình phát hiện hình tung của các ngươi, cho nên chúng ta đã âm thầm theo dõi và bố trí mai phục ở đây chặn đường. Chỉ là không nghĩ tới lại bị các ngươi phát hiện ra nhanh vậy.” Trung niên nhìn Diệp Khôn nói.

“Thì ra là như vậy. Diệp huynh, lần này cần huynh ra tay tương trợ rồi. Bọn người này thủ đoạn tàn độc chúng không dễ dàng gì bỏ qua cho chúng ta đâu, huynh đừng có tin lời chúng mà mắc lừa. Qua việc này ta sẽ giải thích rõ ràng cho huynh nghe.” Lục Thiên Hào quay sang Diệp Khôn trân thành nói.

“Cũng được, dù sao chúng ta cũng đi chung, huynh gặp chuyện ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.” Diệp Khôn hơi suy tư một chút nói.

Không cần Lục Thiên Hào nhắc nhở thì Diệp Khôn cũng không thể tin những lời của Đinh đường chủ kia được. Hắn thấy trên người bọn này tràn đầy sát khí, làm gì có chuyện chúng sẽ bỏ qua cho mình một cách đơn giản như vậy.

Cùng với Lục Thiên Hào đánh đuổi bọn chúng trước rồi nói sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.