Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 1 - Chương 31: Chuyện Năm Xưa



Nhận thấy ánh mắt mong chờ của đám người Diệp Khôn dồn về phía mình, Tụy Đống cũng không chần chừ nữa, lão thở dài một tiếng tựu nhớ lại chuyện xưa chuẩn bị đem ra giảng giải.

“Cái rương này mọi người cũng đã xem qua, chắc hẳn đều nhận ra nó là vật bất phàm, toàn bộ câu chuyện ta chuẩn bị kể đều có liên quan rất mật thiết tới nó.” Chậm rãi một chút, Tụy Đống ngẩng mặt lên nhìn vào cái rương ở trên bàn nói.

Nghe Tụy Đống nói vậy đám người Diệp Khôn chuyển ánh mắt của mình lên cái rương một lần nữa, trên mặt mỗi người đều mang một vẻ khác nhau.

Đối với Lục Thiên Hào, lục đình văn và Ngọc Như thì cái rưng này chỉ hơi đặc biệt mà thôi, chứ không hề có gì bất phàm như Tụy Đống nói. Cả ba người với bộ dạng khác nhau, dường như mỗi người đều có một suy nghĩ riêng của mình.

Ngược lại Diệp Khôn lại khác, những lời nói của Tụy Đống đối với hắn hoàn toàn đúng, cái rương này không những bất phàm, mà nó còn rất thần bí. Trong thâm tâm hắn rất muốn nhanh chóng hiểu rõ về nó, để xem đến cuối cùng nó là vật như thế nào, mà đến ngay cả Tiểu Bạch cũng có ý nhắc nhở hắn.

“Chuyện là thế này…” Yên lặng một chút, Tụy Đống lại hồi tưởng lại chuyện cũ một lần nữa, nhưng lần này hồi tưởng đến đâu lão liền nói ra đến đến.

Tụy Đống bắt đầy kể chuyện, đám người Diệp Khôn hết sức mong đợi, bọn họ không còn nghĩ gì đến cái rương nữa, tất cả đều ngẩng mặt nhìn về phía lão chăm chú lắng nghe.

Không những bọn người Diệp Không đều chú ý lắng nghe, ngay cả Dương Minh và Tiểu Bạch cũng cùng một bộ dạng, xem ra câu chuyện của Tụy Đống khá là hấp dẫn đối với người nghe đây.

Cứ như vậy thời gian dần dần trồi qua, Tụy Đống thì chậm rãi thao thao bất tuyệt ngồi kể.

Theo như lời Tụy Đống kể, quả đúng như những gì lúc trước Lục Thiên Hào suy đoán. Thôn sơn này đích thực là Tụy Dương Thôn, địa bàn này cũng là ở trung tâm Tịch Dương Lâm ở phía sau Long Thành.

Quay trở về khoảng thời gian khoảng chừng một trăm năm về trước, Tụy Dương Thôn vốn dĩ cũng chỉ là một thôn sơn bình thường như những thôn sơn khác ở khu vựng xung quanh Long Thành.

Chỉ có cái khác là, Tụy Dương Thôn duy nhất có hai dòng họ sinh sống, chứ không hỗn tạp như thôn khác. Hai dòng họ này một là Tụy gia, một là Dương gia.

Điều đặc biệt nữa là tiền thân Tụy gia và Dương gia đều là người trong giang hồ, cho nên toàn bộ những người trong thôn hầu hết đều có võ công hoàn toàn có thể hiểu được.

Ở vào thời kỳ đó, Tụy Dương Thôn luôn có một chỗ đứng khá tốt trên giang hồ Việt Quốc, không hẳn vì việc người trong thôn đều là người luyện võ, nguyên nhân chính là do võ công của hai dòng họ đem lại.

Trong đó nổi trội nhất chính là Ảo Ảnh Mê Tung Bộ của Tụy gia, và Tích Dương Chỉ của Dương gia. Hai loại võ công này một thiên về khinh công thân pháp, một thiên về nội công chỉ lực.

Lúc đó Tụy Hồng Minh và Dương Chấn Đản chính là hai nhân vật nổi danh với hai tuyệt kỹ võ công kia, cả hai luôn sánh vai nhau đi lại trên giang hồ mới khiến cho Tụy Dương Thôn có địa vị khá cao trong chốn võ lâm.

Theo thời gian xê dịch, đến một ngày tai họa đã ập đến Tụy Dương Thôn, cũng chính từ đây Tụy Dương Thôn đã trở thành tâm điểm chỉ trích của người đời.

Không biết nguyên nhân do đâu, chỉ sau một đêm toàn bộ thanh niên trai tráng trong thôn đều biến thành một người hoàn toàn khác.

Bọn họ trở lên hung tàn bá đạo, đi đến đâu là giết người đến đó. Bất kể là ai, bất kể là hạng người gì, không phân biệt già trẻ lớn bé, thậm trí ngay cả đến súc vật, hễ cứ gặp họ là bị sát hại ngay lập tức.

Bọn họ đã trở thành những con ác quỷ khát máu, giết người không ghê tay, đi đến đâu máu chảy thành sông đến đó.

Chỉ trong vòng nửa tháng, toàn bộ những thôn dân xung quanh Long Thành đều bị diệt sạch không còn một ai sống sót, ngay cả Long Thành cũng không ngoại lệ.

Sự tàn bạo của Tụy Dương Thôn theo từng này lan truyền đi khắp nơi với tốc độ chóng mặt, chẳng mấy chốc toàn bộ Việt Quốc đã biết được, thậm trí còn lan cả sang những quốc gia lân cận khác.

Theo đó mỗi ngày mỗi ngày đều có rất nhiều người vô tội bị người của Tụy Dương Thôn sát hại.

Không thể chịu được sự hung tàn bá đạo của Tụy Dương Thôn, tất cả nhân sĩ võ lâm trên giang hồ đã tụ tập lại một chỗ lập lên một đại hội lấy hiệu là “Sát Dương Diệt Tụy” hòng tiêu diệt những con quỷ khát máu này.

Đại hội “Sát Dương Diệt Tụy” lập lên được sự đồng tình của toàn bộ nhân sĩ võ lâm ở khắp mọi miền của Việt Quốc và các quốc gia lân cận, cộng thêm sự ủng hộ từ các đại môn phái lớn cho đến nhỏ, không phân biệt chính tà hay ma đạo.

Ngay sau đó, bọn họ đã chia làm nhiều đại đội nhân sĩ tụ tập toàn cao thủ, theo nhiều ngả cùng nhau kéo về Tụy Dương Thôn với quyết tâm tiêu giệt mối họa của võ lâm nói riêng và Việt Quốc nói chung.

Trước tình hình đó, tưởng chừng như số phận của Tụy Dương Thôn đã được định đoạt, thế nhưng sự việc hoàn toàn lại không hề như mọi người nghĩ.

Từ bốn phương tám hướng, các nhân sĩ võ lâm theo nhau kéo về Tụy Dương Thôn lần lượt đều bị tiêu diệt trước khi họ kịp tiến vào phạm vi mười dặm của Long Thành.

Điều đang nói ở đây là, mỗi một đội nhân sĩ võ lâm có khoảng một trăm cao thủ thuộc vào dạng nhất đẳng trên giang hồ tham gia, thế nhưng đông người như vậy lại chỉ bị hai người của Tụy Dương Thôn tiêu diệt một cách nhanh chóng.

Nhận được tin tưc này, toàn bộ võ lâm Việt Quốc được một phen chấn động.

Tụy Dương Thôn thực lực trên giang hồ như thế nào toàn bộ võ lâm Việt Quốc đều biết, không thể nào lại mạnh đến mức chỉ có hai người mà có thể tiêu diệt được cả hơn một trăm nhân sĩ võ lâm trong thời gian ngắn như vậy được.

Chính vì điều này đã khiến cho võ lâm Việt Quốc dẫy lên một mối nghi ngờ, mối nghi ngờ không có lời giải đáp, mối nghi ngờ này đã để lại trong thâm tâm mỗi người một nỗi sợ hãi khó mà nói thành lời.

Thời gian sau đó còn đáng sợ hơn nữa, Tụy Dương Thôn đã chủ động tìm đến nhân sĩ võ lâm trước. Và đã gây ra một cuộc thảm sát lớn trên diện rộng, nó đã khiến cho võ lâm Việt Quốc bị đại loạn.

Đi đến đâu cũng gặp được cảnh tượng đầu rơi máu chảy, nhưng lần này chỉ có những người trên giang hồ mới bị liên lụy, còn những người dân bình thường thì lại không bị liên lụy.

Chỉ vỏn vẹn trong vòng nửa năm, đã có rất nhiều môn phái nhỏ bị huyết tẩy sơn môn, cái tên Tụy Dương Thôn đã trở thành nỗi ám ảnh lớn trong lòng mọi người.



Kể đến đây thì Tụy Đống ngừng lại, trên mặt lão hiện rõ vẻ bi ai thống khổ khi nghĩ đến những gì tổ tiên đã gây ra.

Đám người Diệp Khôn hoàn toàn im lặng, bọn họ nghe đến đây cũng cảm thấy căm phẫn và bi ai. Không hiểu nổi nguyên nhân do đâu, và tại sao những người trong Tụy Dương Thôn thời đó lại mất hết nhân tính, trở lên tàn bạo khát máu đến như vậy.

Không khí trong phòng trở lên yên tĩnh đến lạ thường, yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng một cái kim rơi xuống nền nhà. Lúc này nếu lưu ý thì có thể nghe thấy từng hơi thở, từng nhịp tim đập của tất cả những người có mặt ở đây.

“Ài! Không nghĩ tới năm đó Tụy Dương Thôn lại có một ký ức đáng sợ như vậy. Không biết sau đó nhân sĩ võ lâm làm sao có thể ngăn cản được hành động của bọn họ?” Bất chợ Diệp Khôn thở dài một tiếng phá vỡ sự yên tĩnh nói.

“Sau đó…nhân sĩ võ lâm không một ai có thể ngăn cản được, ngăn cản được bọn họ chỉ có một người duy nhất mà thôi.” Tụy Đống ngẩng mặt nhìn Diệp Khôn chậm rãi nói.

“Điều này…nghe ra có vẻ khó tin a?” Diệp Khôn hơi kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, nghe ra thì có vẻ khó tin, nhưng đó lại là sự thật…” Tụy Đống cầm ly trà lên húp một ngụm rồi kể tiếp.

Năm đó, những người của Tụy Dương Thôn bị nhân sĩ võ lâm dụ đến Phục Ngưu Sơn ở phía nam Phục Nguyên Thành và bị vậy công ở đó.

Mặc dù nhân sĩ võ lâm rất đông và có rất nhiều cao thủ nhất đẳng, thậm trí có cả những tiền bối võ lâm đã quy ẩn cũng tái xuất tham gia trận chiến đó. Thế nhưng tình hình không mấy khả quan cho lắm, người của Tụy Dương Thôn vẫn không hề bị tiêu diệt dù là một người.

Trong khi đó nhân sĩ võ lâm bị chết trong tay người của Tụy Dương Thôn rất nhiều, nghịch lý xảy ra khiến cho lòng người rất hoang mang.

Nhân sĩ võ lâm chết quá nhiều người, các vị chưởng môn của các phái và các vị tiền bối vừa tức giận vừa sợ hãi. Bọn họ không thể chịu đựng được nữa nên đã cùng nhau liên thủ ra tay.

Người của Tụy Dương Thôn có khoảng năm mươi người, trong khi người của nhân sĩ võ lâm có khoảng ba mươi người. Có sự chênh lệch về số lượng rất đáng kể, thế nhưng nhân sĩ võ lâm đều là những người thành danh trên giang hồ, một thân võ công tuyệt đỉnh thế nên bọn họ không hề rơi vào thế hạ phong nhưng cũng không chiếm được ưu thế.

Song phương đánh nhau kéo dài ba ngày ba đêm, theo thời gian nhân sĩ võ lâm dần xuống sức, thế nhưng đám người Tụy Dương Thôn lại không hề tỏ ra như vậy. Càng đánh bọn họ càng hăng, dường như không biết mệt nhọc là gì.

Trên mặt nhân sĩ võ lâm ai lấy đều tỏ rõ sự sợ hãi, trong lúc giao thủ bọn họ đã nhìn ra những người của Tụy Dương Thôn có rất nhiều điều đáng nghi.

Phát hiện ra điều lạ nhưng bọn họ nhất thời không giải thích nổi, họ chỉ dám khẳng định những người Tụy Dương Thôn này không còn là con người nữa, vì thế cho nên bọn họ mới lợi hại như vậy.

Lại qua thêm hai ngày nữa, lúc này những cao thủ của nhân sĩ võ lâm dường như đã sức cùng lực kiệt, bọn họ chống lại người của Tụy Dương Thôn hết sức chật vật. Tuy không có ai bị thương hay bị giết, nhưng nếu kéo dài thêm một lúc nữa chắc chắn sẽ trụ không nổi.

Người trong cuộc chiến rất lo lắng, người ở ngoài cuộc đứng tham chiến còn lo lắng hơn. Những người chiến đấu đều là trụ cột chính của võ lâm, nếu như thất thủ sẽ khiến cho võ lâm thêm một lầm nữa bị đại loạn, bảo sao họ không lo lắng được.

Tưởng chừng nhân sĩ võ lâm sẽ đại bại trong trận chiến này, nhưng vào lúc thời khắc nguy hiểm nhất bất chợt một vị tiền bối không rõ lai lịch đã xuất hiện giải vây.

Vị tiền bối này tuổi đã ngoài bát tuần tướng mạo nho nhã, trên người toát ra dáng vẻ tiên phong đạo cốt, khí chất bất phàm, người bình thường không thể có được.

Vừa mới xuất hiện tiền bối này chỉ khẽ vẩy tay một cái, ngay lập tức từ trong ống tay áo của ông ta bắn ra một tia lam quang. Tia lam quang này lao đi với tốc độ rất nhanh, nhằm thẳng vào đám người của Tụy Dương Thôn bắn tới.

Chỉ trong thoáng chốc những người của Tụy Dương Thôn bị tia lam quang kích trúng đều ngã lăn ra đất nằm im không biết sống hay chết, trước sự ngỡ ngàng trước hàng trăm cặp mắt của nhân sĩ võ lâm.

Lúc đó thời gian như thể dừng lại, khi nhân sĩ võ lâm tỉnh táo trở lại thì càng kinh ngạc hơn. Vị tiền bối vừa rồi họ nhìn thấy cùng với đám người Tụy Dương Thôn đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.

Không giải thích được việc này, nhân sĩ võ lâm ra về với sự ngỡ ngàng đầy nghi hoặc.

Kể từ đó trở đi, Tụy Dương Thôn đã trở thành một giai thoại, một truyền thuyết đi vào trong võ lâm ngoại sử cho đến tận hôm nay.



Nghe kể đến đây, trong lòng Diệp Khôn chấn động một hồi. Hắn cố gắng kìm nén lại cảm xúc của mình không dám bộc lộ ra ngoài, như lời Tụy Đống thì vị tiền bối kia khẳng định là người có liên quan tới tu tiên giới mà hắn đang theo đuổi rồi.

“Tiền bối, vị tiền bối kia là nhân vật như thế nào mà chỉ một chiêu đã chế ngự được những người của Tụy Dương Thôn một cách đơn giản như vậy?” Lục Thiên Hào chăm chú nghe từ đầu đến cuối, đến lúc này hắn không tự chủ được tò mò hỏi.

Mà Lục Vân Tình và Ngọc Như cũng có ý như vậy, hai nàng liếc mắt nhìn nhau rồi cùng tập chung ánh mắt về Tụy Đống, riêng Diệp Khôn thì âm thầm như đang suy nghĩ điều gì vậy.

“Lai lịch của vị tiền bối này thực hư như thế nào, không một ai biết được cả. Sau lần đó và lần xuất hiện ở Tụy Dương Thôn cho đến tận bây giờ đều không có một chút tin tức gì về ông ấy nữa.” Tụy Đống nhìn ba người nói.

“Có chuyện này sao? Nói như vậy vị tiền bối này đúng là quá thần bí rồi. Theo như vãn bối biết thì tin tức về ông ấy cũng không thấy có ghi trên sử sách của võ lâm.” Lục Thiên Hào ngẩn ra một lúc rồi nói.

“Đúng vậy! Cũng không biết tại sao những nhân sĩ võ lâm có mặt khi đó sau khi trở về thì không nhớ gì đến vị tiền bối ấy nữa, vì vậy trên sử sách mới không có đề cập đến ông ấy.” Tụy Đống gật đầu nói.

“Vậy những người của Tụy Dương Thôn khi đó bọn họ thế nào?” Ngọc Như đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Tất cả bọn họ đều chết, và bị vị tiền bối kia thiêu thành tro trước mặt toàn bộ những người trong thôn.” Tụy Đống thở dài nói.

“Tiền bối, những chuyện này thì có gì liên quan tới Diệp huynh?” Ngọc Như nghe vậy hơi trầm tư một chút hỏi tiếp.

“Toàn bộ sự việc vừa rồi là ngọn nguồn của vấn đề, về sau mới có liên quan.” Tụy Đống nhìn sang Diệp Khôn thấy hắn vẫn đang trong trạng thái suy tư, lão khẽ ho nhẹ một tiếng nói.

“A! Tiền bối cứ nói, ta muốn biết rốt cuộc việc này có liên quan tới ta như thế nào đây?” Diệp Khôn bị tiếng ho của Tụy Đống làm cho bừng tỉnh, hắn hơi lúng túng nói.

“Về sau vị tiền bối kia lấy toàn bộ tro cốt của những người bị thiêu khi đó gom vào một cái bình nhỏ, rồi đem đi đâu đó đúng một ngày một đêm không một ai biết. Hôm sau quay lại, ông ấy tập chung tất cả người trong thôn lại một chỗ rồi rắc số tro cốt đó lên người mọi người.”

“Tiền bối đó nói, do người trong thôn gây ra tội ác quá lớn cho nên dùng chính xương cốt của họ yểm bùa lên những người trong thôn để trừng phạt. Kể từ đó không được ai được ra khỏi thôn quá mười dặm, nếu không sẽ bị chết bất đắc kỳ tử.”

“Muốn thoát khỏi lời nguyền này thì phải đợi cho tới khi nào có người ngoài tới giúp đỡ thì mới được. Sau đó ông ấy dùng một phần tro cốt còn lại hòa vào với mực, rồi lại lấy khẩu quyết võ công của hai nhà, dùng bút khắc lên hai tấm biển treo ở ngoài cổng thôn kia. Ông ấy nói, chỉ cần sau này có người nào đó tới và tự lĩnh ngộ được hai câu khẩu quyết đó thì tự nhiên lời nguyền sẽ được giải, chúng ta sẽ được tự do.” Tụy Đống nói đến đây trong lòng đầy xúc động.

“Chỉ có vậy thôi sao? Quả thật khi đọc hai câu đó tại hạ lĩnh ngộ được vài phần, thế nhưng đâu có liên quan gì đến cái rương này.” Diệp Khôn thấy hơi nghi hoặc nhìn Tụy Đống với ánh mắt dò xét rồi liếc nhìn cái rương hỏi.

“Liên quan ở chỗ là, trước khi tiền bối đó đi có để lại cái rương này và nói, đến lúc ấy thì phải đưa cái rương này cho người đó.” Tụy Đống nhìn cái rương nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.