“Ài ! Huynh đã quyết ý như vậy thì ta cũng không miễn cưỡng, đây là tín vậy của ta, huynh hãy cầm lấy, sau này nếu có việc gì cần giúp đỡ, huynh hãy dùng nó và tìm đến đệ tử của Lục Phiến Môn, bất kể là việc gì, cho dù có khó khăn đến mấy, chúng ta cũng sẽ ra tay tương trợ.” Lục Thiên Hào thở dài một tiếng, hắn rất muốn mời Diệp Khôn đến làm khách nhưng cũng không muốn miễn cưỡng, cho nên đã lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho Diệp Khôn làm tín vật.
“Đa tạ hảo ý của Lục huynh.” Diệp Khôn cảm tạ một câu rồi nhận lấy miếng ngọc bội, việc tốt như vậy hắn cũng không khách khí mà nhận lấy.
Tiếp đó, Diệp Khôn và Ngọc Như hàn huyên với huynh muội Lục Thiên Hào thêm một lúc nữa, sau đó hai người đứng dậy cáo từ lên đường.
Không có bữa rượu nào là không tàn, không có cuộc vui nào là không kết thúc, mặc dù không muốn, nhưng huynh muội Lục Thiên Hào đành phải để cho Diệp Khôn và Ngọc Như đi.
Chia tay huynh muội họ Lục, Diệp Khôn cùng Ngọc Như lập tức lên đường, hai người đi theo hướng nam thẳng tiến tới Bạch Hạc Sơn Trang.
Diệp Khôn muốn nhanh chóng an bài cho Ngọc Như càng sớm càng tốt, hắn còn rất nhiều việc để làm không thể mang theo nàng đi cùng được, đặc biệt là tin tức cùng với cách gia nhập vào thế giới tu tiên, hắn nhất định phải tìm ra.
Sau khi Diệp Khôn và Ngọc Nhi rời đi, Lục Thiên Hào cùng với Lục Vân Tình cũng lên đường trở về tổng đàn Lục Phiến Môn ở Tây Lĩnh Sơn.
Khi về tới môn phái, Lục Thiên Hào liền họa lại một bức họa của Diệp Khôn, sau đó đưa cho thủ hạ sao chép ra thành nhiều bản, rồi phân phát tới toàn bộ phân đà, đồng thời truyền lệnh xuống, hễ sau này bất kể đệ tử nào trong môn hành tẩu trên giang hồ mà gặp hắn thì phải hết mực cung kính, nếu đối phương cần nhờ cậy việc gì, nhất định phải ra sức giúp đỡ trong phạm vi có thể của mình, không được chối từ.
Họa trục và khẩu lệnh vừa được ban xuống, đã khiến cho từ trên xuống dưới Lục Phiến Môn một hồi xôn xao, tin tức này khiến cho ai lấy đều tỏ ra hết sức kinh ngạc, bọn họ không hiểu cái người trong tranh kia là thần thánh phương nào mà lại được bổn môn ưu ái như vậy, nhìn dung mạo thì cũng chỉ là một thiếu niên bình thường còn rất trẻ tuổi mà thôi, không nghĩ tới hắn lại có ảnh hưởng lớn như vậy.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng bọn họ cũng không dám dị nghị gì, ai lấy cũng đều nhất nhất nghe theo, thực hư của việc này như thế nào chỉ có những nhân vật trọng yếu trong phái mới được biết, còn lại đệ tử trong phái chỉ biết người đó là ân nhân của thiếu chủ mà thôi.
Theo thời gian trôi qua, ban đầu để tử Lục Phiến Môn thường xuyên đem ra làm tâm điểm để bàn tán, về sau chuyện này cũng nắng xuống, không còn một ai đề cập đến nữa, dù sao chuyện này cũng là chuyện của dĩ vãng rồi.
...
Mà chuyện này Diệp Khôn không hề hay biết, hiện tại hắn và Ngọc Như cùng Tiểu Bạch đang nghỉ ngơi ăn uống tại một tửu lâu nhỏ bên trong Vĩnh Yên Trấn, đây là một thị trấn nhỏ họ gặp được trên đường đi.
Quãng đường mười dặm nói xa cũng không phải xa lắm, nhưng Diệp Khôn không vội, sở dĩ hắn nói với Lục Thiên Hào là có việc quan trọng cần làm gấp, cho nên muốn nhanh chóng tới Bạch Hạc Sơn Trang chẳng qua là cố ý mà thôi, hắn biết thế nào Lục Thiên Hào cũng sẽ mời tới Lục Phiến Môn làm khách, vì vậy đã đem việc này ra làm lá chắn, có cớ để từ trối khéo.
Đi từ Phục Khê Thôn tới Vĩnh Yên Trấn mất cả nửa ngày đường, thế nhưng Diệp Khôn không hề tỏ ra vẻ vội vã, ngược lại rất thong thả mà đi, ban đầu Ngọc Như hơi tò mò, rõ ràng nghe hắn nói cần đi gập, không ngờ lại thành ra thế này.
Khi đó Diệp Khôn chỉ cười cười không nói gì, nhưng về sau hắn cũng nói rõ cho Ngọc Như biết, nàng nghe xong vừa tức vừa thấy buồn cười, còn rất nhiều chuyện muốn dãi bày với Lục Vân Tình, không nghĩ tới lại bị hắn phá hỏng, nhưng ngẫm lại nàng cũng thấy vui, vì trong thâm tâm của nàng vẫn luôn muốn được ở một chỗ cùng với hắn.
Chỉ là Ngọc Như vẫn không được thoải mái cho lắm, bởi vì giữa hai người vẫn còn một kẻ thứ ba chuyên gia phá hoại nữa, đó chính là Tiểu Bạch, tiểu tử này rất tinh quoái, nó luôn khiến cho nàng phải đâu đầu, nhưng dù sao đối với nàng nó cũng chỉ là súc vật mà thôi, cho nên nàng đành mắt nhắm mắt mở cho qua, không thèm so đo với nó làm gì.
“Trời cũng sắp tối rồi, bây giờ chúng ra sẽ thuê phòng nghỉ lại một đêm, đợi sáng mai rồi đi tiếp a.” Ăn uống xong đâu đấy, Diệp Khôn gọi ra một bình trà cùng Ngọc Như ngồi nhâm nhi, sau đó lên tiếng nói.
“Mọi chuyện cứ nghe huynh sắp xếp đi, muội không có ý kiến gì.” Ngọc Như đưa tay vuốt tóc của mình, sau đó trừng mắt nhìn Tiểu Bạch đang ngồi bên cạnh nói.
Tiểu Bạch thấy Ngọc Như đột nhiên trừng mắt nhìn mình, nó cảm thấy khó hiểu đưa một tay lên gãi gãi đầu, rõ ràng nó không làm gì động chạm tới nàng cả, thế mà nàng lại có thái độ như thế với nó.
Đang tỏ ra ngơ ngác, đột nhiên Tiểu Bạch giật mình nhảy cẫng lên, đến lúc nó nhìn lại thì phát hiện ra vấn đề, hóa ra nó ngồi lên vạt áo của Ngọc Như, thảo nào nàng lại có thái độ như vậy với nó.
Tiểu Bạch nhìn Ngọc Như ngoác miệng ra cười, sau đó nó lại ngồi lại vị trí của mình, cầm ly trà đưa lên miệng húp vài miếng không thèm để ý nữa.
Ngọc Như thấy nó như vậy cũng không thèm so đo, nàng chu miệng “xì” một tiếng, sau đó cũng cầm ly trà lên nhấp một ngụm, Diệp Khôn thấy hai người như vậy cũng không nói gì, khóe miệng hắn nhếch lên khẽ mỉm cười.
“Ngọc Như, ta cảm thấy muội có điều gì không vui thì phải.” Nhìn nét mặt cùng thái độ của Ngọc Như, Diệp Khôn hơi nhướng mày hỏi.
“Cũng không phải là muội thấy không vui, chỉ là thời gian qua đi cùng Vân Tình, hai ta thường hay trò chuyện với nhau, bây giờ không có nàng ấy ở đây nữa, muội cảm thấy hơi thiếu thiếu một chút gì đấy.” Ngọc Như đưa hai đầu gối tay đặt lên bàn, sau đó chống cằm bĩu môi nói.
“Ha ha, thì ra là vậy, không sao, qua một vài ngày thì muội sẽ quen thôi mà, ta thấy Tiểu Bạch cũng được đấy chứ, hay là muội hãy chơi đùa mới nó đi cho đỡ buồn.” Diệp Khôn nghe vậy thì bật cười, quả thật thiếu đi huynh muội họ Lục cũng hơi yên ắng, nghĩ vậy hắn đưa tay lên sờ sờ cái mũi, sau đó liếc mắt nhìn Tiểu Bạch ở bên cạnh tủm tỉm nói.
“Xí! Ai thèm chơi với nó, tiểu tử này rất đáng ghét, chuyên đi phá hoại chuyện của người khác không à.” Ngọc Như bật người ngồi thẳng dậy, sau đó trừng mắt nhìn Tiểu Bạch lạnh nhạt nói.
“Chi chi.”
Tiểu Bạch nghe hai người nhắc tới mình, nó đảo mắt nhìn bên này, rồi lại liếc mắt nhìn bên kia, đến lúc thấy Ngọc Như nhìn mình với biểu hiện như vậy, nó hơi cau mày kêu lên hai tiếng, nhưng lập tức nó ngoác miệng ra cười khạc khạc vài tiếng.
“Đấy huynh xem, tiểu tử này thay đổi rất nhanh, nhìn bộ dạng của nó kìa, đáng ghét.” Bị Tiểu Bạch cười đểu, Ngọc Như tức giận nói.
“Ha ha. Quả thật hai người rất khó ở với nhau a.” Diệp Khôn cười ha hả, nói.
“Huynh...” Ngọc Như đang định nói thêm gì đó, nhưng đột nghiên ngừng lại, hai mắt nàng mở to ra nhìn về phía ngoài cửa tửu lâu, trên mặt tỏ ra khá là kinh ngạc.
Lúc này ở ngoài cửa tửu lâu có ba người trước sau bước vào, đi đầu là một đại hán, mày rậm râu hùm, sắc mặt có chút nhợt nhạt, bên cạnh đại hán là một thiếu niên và một ông lão cỡ sáu mươi tuổi, sắc mặt hai người so với đại hán không khác là mấy, nhìn ba người cứ như là người bị bệnh vậy.
Diệp Khôn thấy Ngọc Như đột nhiên đờ người ra, hắn hơi nhíu mày, lập tức quay đầu nhìn theo mắt nàng.
Vừa mới quay đầu lại, Diệp Khôn giật mình kinh ngạc, dường như hắn không dám tin vào mắt mình nữa, đưa tay lên dụi dụi mắt, đồng thời thả thần thức ra quan sát, lúc này hắn mới khẳng định là mình không có nhìn nhầm. Ba người này đối với hắn rất quen thuộc, đặc biệt là người già đứng cạnh thiếu niên, lão rõ ràng chính là Hà đại phu, sư phụ của hắn, hai người còn lại chính là Lâm Thiết Sơn và Vạn Đình Phong.
Không nghĩ tới lại gặp được ba người ở chỗ này, kể từ khi chia tay tính đến nay cũng qua vài tháng rồi, hắn còn đang có ý định đưa Ngọc Như tới Bạch Hạc Sơn Trang xong sẽ quay về tìm bọn họ, hôm nay lại gặp ở đây, thật sự quá bất ngờ.
“Sư phụ... Lâm đường chủ... Đình Phong huynh ... là ..các người sao?” Ngay lập tức, Diệp Khôn đứng bật người dậy, nhìn ra phía ngoài lắp bắp lên tiếng.
Ba người đang đi vào, đột nhiên nghe thấy giọng nói lắp bắp của Diệp Khôn thì giật mình, cả ba không hẹn mà cùng nhau quay đầu nhìn về một hướng, ngay lập tức vẻ mặt biểu hiện ra ngoài cũng không khác hắn là mấy, một lúc lâu sau ba người đồng cùng lên tiếng: “Diệp Khôn, Ngọc Như là hai người sao.”
Nghe ba người hỏi vậy, Diệp Khôn hít vào một hơi thật sâu, tâm tình của hắn kích động đến lỗi không thể nói thêm được lời nào, chỉ thấy hắn mỉm cười gật đầu một cái.
Ba người thấy vậy trong lòng mừng rỡ, sau khi liếc mắt nhìn nhau một cái, vội đi lại bên bàn của Diệp Khôn tùy tiện ngồi xuống.
Từ lúc nhìn thấy ba người đến giờ, Ngọc Như có lẽ quá kích động nên tâm tình không được tỉnh táo, nàng vẫn đờ ra đó không nói được gì, nhưng nhìn vào sắc mặt của nàng là biết được nàng đang có cảm xúc như thế nào, khi ba người tới gần, lúc này nàng mới bình tâm trở lại, nước mắt nàng ứa ra nhìn ba người trước mặt mình mà bật khóc nức nở.
“Ngọc Như muội đừng như thế.” Vạn Đình Phong vừa mới ngồi xuống, thấy Ngọc Như đột nhiên bật khóc vội lên tiếng an ủi.
Hắn biết, đã lâu không gặp cho nên Ngọc Như mới xúc động như vậy, thực ra hắn cũng như nàng, nhưng thân là nam nhi, cho nên hắn không thể có biểu hiện như nàng được, mọi tâm tư kích động của mình hắn đều cố kìm nén lại trong lòng, có bộc phát ra cũng chỉ biểu hiện lên trên nét mặt mà thôi.
“Huynh, muội rất nhớ huynh…” Ngọc Như nấc lên hai tiếng, sau đó nàng đưa tay lên lau đi nước mắt, sụt xịt lên tiếng.
“Ân! Huynh cũng thế, bây giờ đã gặp lại muội rồi, từ nay về sau ta sẽ không để muội phải chịu khổ cực nữa, ngoan nào…” Vạn Đình Phong xúc động, hắn đưa tay với lấy Ngọc Như kéo vào trong lòng, khẽ vỗ về an ủi.
Trong thâm tâm Vạn Đình Phong cũng tự trách, cha mẹ không có ở đây, hắn thân là huynh trưởng nhưng chưa chăm lo chu đáo cho muội muội, cho nên hắn cảm thấy có lỗi.
Ba người Diệp Khôn thấy hai người như vậy thì yên lặng, không lên tiếng nói gì, trong thâm tâm mỗi người đều hiểu được hoàn cảnh lúc này của họ, cho nên có thể thông cảm được, cứ thế để yên cho hai huynh muội biểu lộ tình cảm, không ai có ý xen vào.
Một lúc lâu sau, Diệp Khôn gọi thêm một bàn thức ăn nữa, sau đó hắn và Ngọc Như ngồi nhìn ba người ăn một cách rất ngon miệng. …
Buổi tối hôm đó, trong một gian phòng khá rộng, năm người ngồi vây quanh một chiếc bàn, ai lấy đều có nhiều điều muốn nói, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Không khí trong phòng trở lên yên tĩnh lạ thường, một lúc lâu sau, chờ mãi không thấy ai lên tiếng nói gì, Diệp Khôn bèn ho nhọ một tiếng đánh tan không khí yên lặng trong phòng.
“Sư phụ, ở đỉnh Quá Nha rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Khôn lên tiếng nói trước, trong đầu hắn lúc này đột nhiên nhớ đến sự việc ngày đó, khi mà Vạn Đình Phòng rời đi, hắn vội hỏi.
Hà đại phu thở dài một tiếng, lão không trả lời câu hỏi của Diệp Khôn ngay, mà lại đưa mắt nhìn sang Lâm Thiết Sơn, tâm tình trở lên bất định.
“Chuyện nói ra thì dài dòng, đêm hôm đó khi ta đang trên đường tới đỉnh Quá Nha thì bị một đám người của Bát Quái Môn phục kích, cũng may ta nhanh trí đã dùng phấn độc đánh đuổi bọn chúng, cho nên mới thoát khỏi vòng vây, nhưng lúc đó ta cũng đã bị thương. Khi tới đỉnh Quá Nha ta gặp được Lâm đường chủ, lúc đó ngài ấy đang tranh đấu với một đám người, hai ta liên thủ mới thoát được bọn chúng.” Hà đại phu nghĩ lại chuyện lúc đó, trên mặt lão vẫn còn toát lên vẻ sợ hãi.
“Sau đó chúng ta đi sâu vào bên trong, ngay lúc đó phát hiện có rất nhiều xác chết nằm la liệt trên mặt đất, điều lạ là những xác chết này đều bị chết khô, trên người không còn một chút máu nào cả, dường như bọn họ bị hút sạch máu mà chết vậy.” Hà đại phu nghĩ đến những xác chết trên đỉnh Quá Nha đến nỗi phát lạnh, lão hít vào một hơi thật sâu từ từ nói.
“Thấy có điều nghi vấn, bọn ta không dám tùy tiện lộ diện, đành phải lén lút đi vào, khi tới trước lối vào một hang động thì dừng lại. Ở lối vào chúng ta đã nhìn thấy một cảnh tượng hết sức hãi hùng…” Lâm Thiết Sơn đột nhiên chen vào lên tiếng, thế nhưng đang nói dở thì đột nhiên y dừng lại, trên mặt bất chợt hiện lên một tia hoảng sợ.
“Lâm đại thúc, không lẽ trong đó phát sinh chuyện gì sao?” Diệp Khôn nghe đến đây thì nhíu mày, nhìn biểu hiện của Lâm Thiết Sơn như vậy chắc chắn là gặp phải chuyện gì đó rất kinh khủng rồi, hắn thấy hơi tò mò rất muốn biết.
“Nghĩ đến là ta đã thấy sợ rồi, ngài nói tiếp đi.” Thật lâu sau, Lâm Thiết Sơn mới lấy lại được vẻ bình tĩnh, thế nhưng y không trực tiếp nói luôn, mà hướng sang Hà đại phu lên tiếng.
“Khi đó, bọn ta thấy một nhóm người của Vạn Kiếm Sơn Trang đang bị người của Bát Quái Môn bao vây lại, bên cạnh đó còn có một người thanh niên nhìn rất lạ mặt, trên tay hắn cầm một lá cờ có hình mặt quỷ màu đen nhìn rất dữ tợn. Không biết hắn đang tra khảo người của Vạn Kiếm Sơn Trang vấn đề gì, không cần biết bọn họ nói gì, hoặc là không nói gì, sau mỗi lần hỏi hắn lại phất lá cờ một cái, lập tức mặt quỷ trên lá cờ hiện ra, sau đó nó lao thẳng vào người đó, chỉ trong chốc lát là người đó bị mặt quỷ hút sạch máu lăn ra đất chết ngay.” Hà đại phu sau khi lấy lại được vẻ bình tĩnh rồi, lão liền chậm rãi nói tiếp, nghe ra thì thấy trong lời nói của lão vẫn còn ấn chứa nỗi sợ hãi đối với người thanh niên lạ mặt kia.
“Hả? Chuyện này... sư phụ, vậy vợ chồng Vạn trang chủ thì sao?” Nghe đến đây, đột nhiên Diệp Khôn rùng mình một cái, trong lòng chợt nổi nên một làn sóng lớn, thủ pháp của gã thanh niên kia hắn có thể tưởng tượng ra được, cố kìm nén lại tâm tình, hắn hơi suy tư một chút hỏi.