Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 1 - Chương 38: Hồi Hương



“Mọi người đã biết thung lũng ở trong dãy Thanh Phong rồi đấy, chỗ đó nhiều năm về trước chính là nơi tổ tiên của Vạn gia đã cư ngụ, nó được gọi là Động Phủ." Hà đại phu nhìn ra tâm tư của cả ba người, lão không vội vàng gì, mà chậm rãi nói.

"Diệp Khôn, lúc trước ta đã để lại cho con một gói hành trang, ngoài những vật ở trước mặt này ra, thì vẫn còn một bức thư nữa, trong thư ta có nói, hai cuốn sách cổ này là do tổ tiên của ta để lại, nhưng thực ra không phải vậy. Hai cuốn sách đó là do Vạn hiền đệ đưa nó cho ta, trong đó có một cuốn ghi lại những dược phương của người tu tiên, hai trong bốn bình đan dược này là do ta đã tự luyện, đối với người tu tiên những đân dược ta luyện không đáng giá, nhưng đối với người như chúng ta, nó lại là tiên dược đấy." Hà đại phu quay sang Diệp Khôn nhìn hắn một cách khó hiểu nói.

Diệp Khôn nghe vậy nhưng không nói gì, hắn chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, xem ra Hà đại phu đã nhìn ra được manh mối gì đó trên người hắn rồi thì phải.

"Còn cuốn sách còn lại không rõ tên là gì, nhưng bên trong có giới thiệu về tu tiên giới, bên cạnh đó còn có một công pháp nhập môn cơ sở của người tu tiên nữa, nghe Vạn hiền đệ nói nó có tên là Luân Chuyển Công.” Hà đại phu vẫn chăm chú vào Diệp Khôn với ánh mắt kỳ dị, bình tĩnh nói.

Nghe Hà đại phu nói đến đây, trong lòng Diệp Khôn như dậy sóng, không ngờ Vạn gia lại có bí mật lớn như vậy, mà Hà đại phu nói những chuyện này cho hắn biết, hắn dám khẳng định chắc chắn lão đã nhìn ra được điều gì từ hắn rồi.

“Diệp Khôn, nếu ta đoán không lầm thì con đã tu luyện công pháp được ghi trong cuốn sách kia phải không? Như vậy mới có thể giải thích được việc con tu luyện Vạn Kiếm Quyết tới trình độ đại thành với khoảng thời gian ngắn như vậy, bởi vì hiền đệ ta đã từng nói, công pháp đó chính là trụ cột của kiếm quyết, chẳng qua nó thuộc về thế giới tu tiên mà thôi.” Hà đại phu đột nhiên hỏi một câu, lời của lão vừa ra tới miệng đã khiến cho Diệp Khôn và hai người còn lại một hồi chấn động.

Diệp Khôn nghe xong thì giật mình kinh hãi, thật không ngờ Hà đại phu lại có thể nhìn ra bí mật của hắn, lại còn biết hắn đã tu luyện khẩu quyết kia.

Vạn Đình Phong và Lâm Thiết Sơn nghe vậy cũng giật mình cả kinh, hai người không hẹn mà cùng nhau đưa ánh mắt kinh dị nhìn về phía Diệp Khôn.

“Sư phụ nói không sai, quả thực con đã tu luyện qua công pháp đó.” Diệp Khôn bị ánh mắt của ba người dồn lên mặt, hắn hít vào một hơi thật sâu, sau khi lấy lại vẻ bình tĩnh thản nhiên nói.

“Ân! Ta đoán không sai mà, con có thể tu luyện được nó không biết là phúc hay họa đây.” Hà đại phu thấy Diệp Khôn khẳng định điều mình hỏi, lão giật mình kinh hãi, mặc dù đã đoán trước được việc này, nhưng lão vận chưa dám tin hẳn, không nghĩ tới thực sự lại đúng như lão nghĩ.

Lâm Thiết Sơn nhìn Diệp Khôn trong lòng cảm thấy khiếp sợ, tới lúc này thì y đã hiểu được những gì mà lúc trước Vạn Đình Thiên nói trước khi chết, hóa ra người tu tiên là như vậy, thảo nào thiếu niên kia lại mạnh tới mức khó tin như thế.

Kể cả Diệp Khôn cũng vậy, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà hắn mạnh tới mức khó tin, điều này đã khiến hắn càng thêm sợ hãi khi mà nghĩ tới người tu tiên.

“Hà đại phu, tới lúc này thì ta đã hiểu, hóa ra những lời của Vạn huynh nói trước khi chết là muốn ám chỉ tới người tu tiên, thảo nào huynh ấy bảo chúng ta phải chạy chốn tránh xa hắn ra.” Lâm Thiết Sơn tới lúc này mới hiểu được ngụ ý của Vạn Đình Thiên nói trước khi chết, y bèn hướng Hà đại phu nói ra.

“Ân! Khi đó do Vạn hiền đệ nói theo kiểu ám chỉ với ta, cho nên ngài nghe không hiểu gì.” Hà đại phu nghe vậy khẽ gật đầu nói.

Vạn Đình Phong tuy vẫn còn mơ hồ, nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngốc, qua cuộc nói chuyện của Diệp Khôn và Hà đại phu hắn cũng đoán ra được phần nào của câu chuyện, cho nên ánh mắt nhìn Diệp Khôn cũng đã thay đổi.

Lúc này lại nghe Lâm Thiết Sơn nói, Vạn Đình Phong không khỏi khiếp sợ rồi.

“Đình Phong! Diệp Khôn nó có thể tu tiên âu cũng là cái duyên của nó, con hãy để cái ngọc giản này lại cho nó, ngọc giản này theo như cha con nói nó chỉ có tác dụng đối với những người tu tiên mà thôi, có giữ lại bên mình cũng chẳng làm được gì, ngược lại sẽ mang đến họa sát thân nữa.” Hà đại phu đột nhiên quay sang Vạn Đình Phong nói.

“Cái này! Thôi được, đại bá đã nói vậy thì con cũng không có ý kiến gì, thế nhưng con có một yêu cầu muốn Diệp đệ chấp thuận.” Vạn Đình Phong hơi do dự một chút, sau đó hắn nhìn Diệp Khôn nghiêm nghị nói.

Đúng như Hà đại phu nói, những thứ mà tổ tiên để lại đối với Vạn gia không hề có tác dụng gì, ngược lại đã khiến cho Vạn gia rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay, tất cả là vì nó, nếu giữ lại sẽ rất nguy hiểm, chi bằng đưa nó cho Diệp Khôn, như vậy vừa có lợi cho mình, lại vừa có lợi cho người, một việc như vậy hắn không thể bỏ qua.

Tuy nhiên, vô công bất thọ lộc, Vạn Đình Phong không biết những thứ này có tác dụng đối với Diệp Khôn như thế nào, nhưng hắn cũng không muốn cứ vậy mà đưa cho đối phương, dù gì thì đây cũng là di vật của tổ tiên để lại đấy.

Cho nên, Vạn Đình Phong đã nghĩ ra một vấn đề, hắn muốn thương lượng với Diệp Khôn, nếu đối phương đồng ý, thì hắn mới an tâm giao cho.

“Đình Phong huynh, huynh có gì muốn nói xin cứ nói.” Diệp Khôn không biết trong ngoạc giản kia có ghi lại những gì, nhưng đó là đồ của tổ tiên Vạn gia để lại, nó lại có liên quan tới tu tiên giới, cho nên hắn rất muốn biết nó có gì bên trong, biết đâu từ đó có thể tìm được thứ mà hắn muốn tìm, cho nên khi nghe Hà đại phu và Vạn Đình Phong đề cập đến việc này, hắn âm thầm mừng rỡ trong lòng.

“Việc này cũng không phải là việc gì to tát, nếu sau này đệ có thành tựu ở tu tiên giới gì gì đó, ta rất mong đệ có thể thay ta và Ngọc Như trả thù cho Vạn gia, đệ thấy thế nào?” Vạn Đình Phong nhìn thẳng vào mặt của Diệp Khôn chậm rãi nói, người tu tiên mạnh như vậy thì hắn rất khó có thể báo thù, cho nên đã nghĩ tới điều này, rất muốn đối phương có thể chấp nhận.

Diệp Khôn nghe Vạn Đình Phong nói xong thì thở phào nhẹ nhõm, hắn tưởng đối phương sẽ muốn mình làm việc gì đó to tát, chuyện nhỏ như thế này thì hắn có thể làm được, quan tử báo thù mười năm chưa muộn, hiện tại thực lực của hắn chưa thể đấu lại được với tên thanh niên kia, nhưng không có nghĩa là thời gian sau này không thể.

“Đa tạ Đình Phong huynh, chỉ cần một ngày tiểu đệ có đủ năng lực, ta nhất định sẽ thay Vạn gia báo thù, quân tử nhất ngôn.” Diệp Khôn đưa tay ôm quyền hướng Vạn Đình Phong đa tạ một câu, sau đó hắn nghiêm nghị nói.

“Tốt! Tứ mã nan truy.” Vạn Đình Phong gật đầu lên tiếng, đối với Diệp Khôn hắn vẫn có lòng tin, cho nên rất vui mừng khi hắn nhận lời.

“Tốt rồi! Mọi chuyện cũng nên chấm dứt ở đây thôi, từ đây tới Bạch Hạc Sơn Trang cũng đã an toàn, ta xin cáo biệt tại đây.” Hà đại phu đợi cho Diệp Khôn và Vạn Đình Phong nói xong thì lên tiếng nói.

“! Hả? Đại bá, tại sao người lại muốn đi ngay?” Vạn Đình Phong nghe vậy kinh ngạc quay ra hỏi.

Không những Vạn Đình Phong có thái độ như vậy, Diệp Khôn và Lâm Thiết Sơn nghe lời này cũng tỏ ra kinh ngạc, đã tới đây rồi tại sao Hà đại phu lại không tới Bạch Hạc Sơn Trang, điều này rất khó hiểu.

“A! Mình hiểu rồi…” Nghĩ thế nào cũng không ra, nhưng đột nhiên Diệp Khôn nhớ tới điều gì đó, thầm nghĩ.

“Đình Phong, từ khi Vạn Kiếm Sơn Trang xảy ra chuyện, điều ta lo lắng nhất chính là con với Ngọc Như, từ đây tới Bạch Hạch Sơn Trang cũng không còn xa, đã có Lâm đường chủ đi cùng các con thì ta yên tâm rồi, ta còn có chút việc bận nên không tiện đi cùng, lúc khác ta sẽ tới thăm các con sau.” Hà đại phu không muốn nói rõ nguyên nhân, lão nghĩ thoáng qua rồi nói, nhưng trên mặt lão hiện rõ vẻ kiên quyết.

“Điều này... cho dù như thế, đại bá cần gì phải đi ngay chứ.” Vạn Đình Phong không cho là đúng nói.

“Phong nhi, nếu Hà đại phu đã nói vậy thì cứ để ông ấy đi đi, về sau chúng ta còn gặp lại nữa mà.” Lâm Thiết Sơn nhìn ra được tâm tư của Hà đại phu, lại thấy lão đã quyết tâm, cho nên y liền lên tiếng cản Vạn Đình Phong lại.

“Nhưng mà…” Vạn Đình Phong vẫn không muốn, hắn đang định nói thêm gì đó thì bị Lâm Thiết Sơn ngăn lại, hắn đành không nói nữa, đứng nhìn hai người với ánh mắt khó hiểu.

"Lâm đường chủ, hai đứa chúng nó ta xin giao lại cho ngài, đây là bình đan dược trị thương rất tốt, ngài hãy cầm lấy và bảo trọng." Hà đại phu quay sang Lâm Thiết Sơn nói, đồng thời lấy trong người ra một bình đan dược đưa cho y.

“Diệp Khôn, con thu dọn hành lý, chúng ta lên đường ngay.” Nói xong, Hà đại phu quay sang Diệp Khôn nói.

“A…Vâng!” Diệp Khôn không nghĩ tới Hà đại phu lại bảo mình đi cùng, hắn hơi ngây người ra một lúc, sau đó gật đầu đồng ý.

Sau đó, Hà đại phu và Diệp Khôn thu dọn đồ đạc rời khỏi tửu lâu ngay trong đêm.

Từ đầu đến gì không thấy bóng dáng của Tiểu Bạch đâu, hóa ra tiểu tử vì không thích ngồi nghe chuyện nhảm nên đã tìm một chỗ lăn ra ngủ, đến khi bị Diệp Khôn đánh thức dậy, nó tỏ ra hơi khó chịu một lúc, sau đó cũng không tỏ thái độ gì nữa, nó nhảy phốc lên vai hắn ngáp dài một cái.

Ngày hôm sau, khi Ngọc Như tỉnh dậy thì phát hiện Diệp Khôn và Hà đại phu đã bỏ đi, không lời từ biệt, vốn dĩ nàng đang buồn vì vừa bị mất cha mẹ, nay lại càng thêm buồn, thế nhưng buồn thì vẫn buồn, nàng cũng không biết làm gì hơn, đành ngậm ngùi cùng Vạn Đình Phong và Lâm Thiết Sơn trở về Bạch Hạc Sơn Trang.

Thời gian đầu, Ngọc Như ngày đêm nhung nhớ Diệp Khôn, nàng đã nhờ nhiều người trong Bạch Hạc Sơn Trang, thậm chí còn liên lạc với Lục Thiên Hào để nhờ hắn dò la tin tức, nhưng đều không thu được kết quả gì.

Thời gian cứ thế trôi qua, nhiều năm sau vẫn không có tin tức của Diệp Khôn, cuối cùng Ngọc Như cũng đã quên được hắn, đến một ngày nàng đã lên kiệu hoa, lấy một vị công tử con nhà thế gia ở vùng lân cận và sống một cuộc sống khá là hạnh phúc.


Đêm hôm đó, Hà đại phu dẫn theo Diệp Khôn tới một thôn nhỏ gần đó nghỉ ngơi tới sáng ngày hôm sau mới đi tiếp.

Hai hôm sau, hai người tới một thị trấn nhỏ có tên là Hàng Khương Trấn, sau đó Hà đại phu dẫn Diệp Khôn tìm đến một tiệm thuốc khá lớn ở đây.

Trước cửa Hồi Xuân Đường, lúc này có hai người đang đứng hướng mắt lên tấm bảng hiệu treo ở giữa cửa một tiệm thuốc lớn, đó là một ông già khoảng sáu mươi tuổi và một thiếu niên khoảng mười năm tuổi, trên vai thiếu niên còn có một con khỉ trắng đang đứng, bọn họ đứng ở đó đã gần một canh giờ rồi.

Không biết họ đứng đó làm gì, lại cứ chăm chú nhìn vào tiệm thuốc đó, không những người đi đường, ngay cả người trong tiệm cũng nhìn ra với ánh mắt khó hiểu, bên trong còn tỏ ý đề phòng.

“Sư phụ, tiệm thuốc này là nhà của người sao?" Đột nhiên, Diệp Khôn lên tiếng hỏi.

"Đúng vậy! Thật không ngờ, đã nhiều năm như vậy rồi, nó vẫn còn giữ được phong thái của ngày xưa, hhông biết hiện tại nơi đây do ai tiếp quản, đi, chúng ta vào trong xem sao." Hà đại phu thu lại ánh mắt tịnh mịch của mình, lão khẽ gật đầu nhớ lại nói.

Nói xong, Hà đại phu chậm rãi đi trước tiến vào bên trong Hồi Xuân Đường, Diệp Khôn cùng Tiểu Bạch cũng chậm rãi đi theo.

"Xin hỏi hai vị đến bốc thuốc hay là khám bệnh ạ ?" Khi hai người vừa bước vào cửa, ngay lập tức có một thiếu niên chừng mười tuổi từ bên trong chạy ra chắn trước mặt cung kính nói.

Chỉ là, thiếu niên này vừa dứt lời, đột nhiên hắn giật mình lui lại phía sau, rồi đưa mắt nhìn chằm chằm vào hai với với vẻ mặt đề phòng, hắn đã nhận ra hai người chính là người đứng ở ngoài đường nhòm ngó cửa tiệm suốt khoảng một canh giờ qua.

“Ha ha. Tiểu huynh đệ không cần phải khẩn trương như vậy.” Hà đại phu thấy thái độ của thiếu niên như vậy nhưng không tỏ ra tức giận, ngược lại lão cười ha hả nói.

“Hai người tới đây rốt cuộc muốn gì, tôi thấy hai người đứng ngoài kia nhòm ngó vào trong này cũng khá lâu rồi, nhất định là có ý không tốt, nếu không đi ngay tôi sẽ báo quan.” Nghe vậy thiếu niên vẫn tỏ ra đề phòng, hắn nhìn hai người đánh giá một chặp nói.

“Ha ha. Tiểu tử ngươi cũng mạnh bạo a, bọn ta tới đây không phải bốc thuốc, cũng không phải muốn khám bệnh, ta muốn gặp ông chủ của cậu, phiền cậu thông báo cho một tiếng.” Hà đại phu vẫn tỏ thái độ như cũ cười cười nói.

“Chỉ có như vậy thôi? Được rồi, hai người chờ tôi một chút, để tôi vào trong bẩm báo với gia sư một tiếng.” Thiếu niên hơi ngạc nghiên hỏi, sau khi nghĩ ngợi một lúc, bèn nói.

Hà đại phu gật đầu không nói gì thêm, lão đưa mắt nhìn theo bóng lưng của thiếu niên cười cười không thôi.

Diệp Khôn ở bên cạnh cũng không nói gì, hắn chỉ đưa mắt đánh giá xung quanh một lượt, hắn thấy trong sảnh này cũng khá rộng, bên cạnh quầy bốc thuốc là một tủ lớn có rất nhiều ngăn kéo, mỗi một ngăn kéo đều có ghi tên của một vị thuốc, đếm xơ qua cũng phải có hơn một trăm ngăn, tương đương với hơn một trăm vị thuốc khác nhau.

Diệp Khôn đang chú ý quan sát, đột nhiên hắn nghe thấy một giọng nói khàn khàn từ phía trong vọng ra.

“Không biết vị khách nào tới hàn xá muốn gặp lão phu, thứ cho lão phu tiếp đón chưa được chu đáo.”

Lời vừa dứt, từ trong căn phòng phía sau tủ thuốc bước ra một lão giả, lão này ước chừng sáu mươi tuổi, thân hình gầy gò, da mặt có chút nếp nhăn, trên người mặc một bộ y phục màu lâu, lão đang lững thững bước ra.

Vừa nhìn thấy lão giả, Hà đại phu đột nhiên giật mình, lão căng mắt ra nhìn lão giả phía trước một lúc thật lâu, theo đó sắc mặt lão biến đổi liên tục, tâm tình có vẻ rất kích động.

“Tiêu Minh, là ngươi sao? Ngươi vẫn còn sống?” Diệp Khôn đứng bên cạnh phát hiện ra Hà đại phu có điều khác thường, hắn đang định hỏi thì nghe thấy giọng nói run run của lão.

Lời vừ ra, đã khiến cho lão giả phải khựng người lại, lão không tự chủ được rùng mình một cái, sau đó lão ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm vào Hà đại phu.

“Người này…rốt cuộc hắn là ai? Tại sao lại biết tên mình? Không lẽ là kẻ thù năm xưa tìm đến?...” Nhìn Hà đại phu một lúc nhưng không nhận ra là ai, sắc mặt lão giả đột nhiên trầm xuống, ý nghĩ trong đầu lão liên tục xoay chuyển, lão đã nghĩ đến điều xấu nhất có thể xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.