Ngay sau đó, Trần Dương gọi một người giúp việc trong nhà tới, rồi kêu họ làm một mâm thức ăn mang lên để ba người ăn uống, sau khi ăn uống xong, lão bèn cho người an bài chỗ nghỉ ngơi cho hai người.
Do hôm qua thức trắng cả một đêm không được ngủ, cho nên Hà Nhất Quy và Diệp Khôn khi về tới phòng của mình đều cảm thấy mệt mỏi, ngay lập tức ngả lưng xuống giường ngủ một giấc thật say, mãi cho đến gần trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy được.
Hôm sau tỉnh dậy, Diệp Khôn rời khỏi phòng mình đi đến phòng của Hà Nhất Quy tìm lão nhưng không thấy lão đâu cả, hắn hỏi người làm thì biết được lão cùng với Trần Dương đã ra ngoài rồi, cho nên hắn lại quay trở về phòng, sau đó đóng cửa lại cùng với Tiểu Bạch đùa nghịch trong phòng.
Nằm trên giường với Tiểu Bạch, không phải nghĩ ngợi gì cả, Diệp Khôn cảm thấy trong lòng mình rất thoải mái, đã lâu rồi hắn không có cảm giác như vậy, lúc trước đi cùng với Ngọc Như, hắn lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng phải đề phòng người bên cạnh, thật sự rất mệt mỏi.
Lúc này có thể nói là không còn gì vướng bận nữa, vì vậy hắn và Tiểu Bạch một người một khỉ cùng nhau ở một chỗ, đùa nghịch làm loạn cả căn phòng lên.
Từ bên ngoài nhìn vào, có thể nghe thấy những tiếng cười cùng với những tiếng kêu đầy khoái trí của hai người, khiến cho những người làm cùng với những người đến bốc thuốc rất hiếu kỳ, thi thoảng liếc vào hậu viên phía sau hiệu thuốc một cái.
Được Trần Dương phân phó xuống, những người làm ở đây đều biết Diệp Khôn là khách quý của bổn tiệm, hơn nữa lại được Trần Dương coi hắn như là người nhà, cho nên những việc hắn làm bọn họ không để ý lắm, cứ để mặc hắn thích làm gì thì làm, miễn sao không ảnh hưởng đến công việc làm ăn của Hồi Xuân Đường là được.
Diệp Khôn cũng nhìn ra được điều đó, cho nên hắn không hề úy kỵ gì cả, suốt ngày chỉ ăn với chơi, lúc đói thì đi tới nhà bếp kiếm cơm ăn, lúc vui thì cùng Tiểu Bạch nô đùa, nhiều lúc rảnh rỗi hắn cũng tới phụ giúp Hồi Xuân Đường bốc thuốc khám bệnh, dần dần hắn đã chiếm được hảo cảm của những người ở đây.
Thấy Diệp Khôn như vậy, Hà Nhất Quy hết sức vui mừng, lão nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, cho nên rất hiểu rõ tính cách của hắn, đối với hắn lão vẫn luôn tin tưởng và yêu quý.
Trần Dương cũng vậy, lão rất có hảo cảm với Diệp Khôn, trải qua mất ngày này lão đã hiểu rõ được tính cách và con người của hắn, vừa thông minh nhanh nhẹn, lại còn biết làm việc, nhiều lúc lão đã từng nghĩ, giá như lão có được một đệ tử như hắn, như vậy thì về sau y bát của lão sẽ có người chân truyền, lão rất hâm mộ bạn già của mình, không nghĩ tới lão lại có một đệ tử như này.
Mà trong mấy ngày này, Trần Dương ngày nào cũng đưa Hà Nhất Quy ra ngoài, hai người họ đi từ sáng sớm cho tới chiều tối mới về, không biết ở bên ngoài họ đã làm những gì, nhưng xem ra có vẻ khá là bận rộn.
Diệp Khôn thấy làm lạ nhưng cũng không tiện hỏi, cũng không có ý muốn đi theo xem, hắn vẫn ở lại Hồi Xuân Đường tranh thủ nghỉ ngơi, làm những gì mình thích.
Hắn biết, chắc chắn Hà Nhất Quy hiện đang đi làm những việc mà lão đã nói lúc trước, hắn chỉ cần đợi khi nào lão làm xong, tới lúc đó sẽ cũng lão trở về Hà Gia Thôn một chuyến.
Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên hắn đi xa và lâu như vậy, ngoài việc nhớ nhà ra, hắn cũng nghĩ tới cậu mợ ở nhà, có lẽ bọn họ cũng rất lo lắng cho hắn.
…
Mấy ngày tiếp theo, Trần Dương và Hà Nhất Quy không thấy ra ngoài như trước nữa, hai lão ở lại Hồi Xuân Đường cùng nhau trao đổi về y thuật, những lúc đó, hai lão đều gọi Diệp Khôn tới, để cho hắn ngồi bên cạnh lắng nghe và ghi chép lại.
Nhờ vậy mà Diệp Khôn thu hoạch được rất nhiều, cho tới bây giờ kiến thức về y đạo của hắn đã có sự hiểu biết đáng kể, chỉ cần hắn bỏ chút thời gian ra nghiên cứu, chắc chắn về sau hắn sẽ trở thành một thầy thuốc giỏi.
Thời gian thắm thoát trôi qua, tính đến hôm nay Diệp Khôn đã ở Hồi Xuân Đường được một tháng.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã học được từ Hà Nhất Quy và Trần Dương rất nhiều, hắn cứ có cảm giác, hai lão đang có tình truyền thụ y thuật cho hắn vậy, bởi vì tất cả y bát của hai lão, hầu như đã được hắn ghi chép lại, hơn nữa, hắn lại đang giữ những bản ghi chép đó.
Một ngày kia, lúc này là xế chiều, Diệp Khôn đang nằm ngửa trên giường thở phì phò, mồ hôi trên người hắn chảy ra nhễ nhãi ướt hết cả áo, bên cạnh hắn là Tiểu Bạch, bộ dạng của nó nhìn rất khôi hài, trước đó cả căn phòng vốn gọn gang, nhưng lúc này đồ đạc bị vứt lung tung, mỗi chỗ một cái nhìn như là một bãi rác vậy.
“Tiểu Bạch, ngươi cũng thật là lắm trò nghịch ngợm, ngươi làm cho ta mệt muốn chết.” Diệp Khôn vừa thở vừa lấy tay xoa đầu Tiểu Bạch, mắng nó một câu.
Tiểu Bạch nghe thấy vậy nó kêu lên hai tiếng, sau đó ngoác miệng ra cười trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
Thái độ của Tiểu Bạch khiến cho Diệp Khôn mắng thầm nó một tiếng, nhưng chẳng biết nên làm gì với nó, đành lớn tiếng cười ha hả.
Đang cười vui vẻ, đột nhiên Diệp Khôn nhíu mày, hắn cảm giác được trước ngực mình có cái gì đó đang chảy ra, hình như là chất lỏng, nó thấm vào da, khiến hắn thấy lạnh toát cả người.
Bật người ngồi dậy, Diệp Khôn vội thò tay vào trong ngực lấy ra một vật hình tròn đen xì cầm trên tay, vật này có kích thước bằng nắm tay của hài tử mới sinh, bên ngoài nó được bao bọc bởi một lớp gì đó màu đen, lúc này dùng mắt thường có thể thấy được, nó đang dần tan ra, tạo thành những giọt chất lỏng ly ti màu đen, chính những giọt chất lỏng này đã thấm lên da của hắn, khiến hắn có cái cảm giác kia.
Đưa nó lên ngang mặt quan sát, một lúc lâu sau Diệp Khôn mới nhớ ra, nó chính là vật mà lúc trước Bạch Hầu đã đưa cho hắn, khi đó đang trong lúc nguy hiểm, cho nên hắn không có thời gian để xem, đành bỏ nó vào trong người cất đi.
Thời gian sau đó, hắn lại gặp nhiều chuyện khác quấn lấy, cho nên nhất thời đã quên mất nó, nếu hôm nay không phải nó phát sinh ra hiện tại lạ, thì chẳng biết tới lúc nào hắn mới nhớ tới nó đấy.
Vật này nhìn vào thì chẳng có gì bắt mắt, nhưng Bạch Hầu đưa cho hắn trong tình hình lúc đó, xem ra nó chắc chắn không phải là vật bình thường, bây giờ đột nhiên lớp vỏ bọc bên ngoài tan ra, có lẽ là do hắn và Tiểu Bạch nô đùa gớm quá, khiến cho mồ hôi chảy ra và tác động vào nó khiến nó trở lên như vậy.
Ý nghĩ trong đầu Diệp Khôn lóe lên, hắn vừa kinh ngạc vừa mong đợi, cho nên hắn không làm gì cả, mà chỉ lẳng lặng đợi cho chất lạ màu đen kia dần dần tan ra, để xem sau vỏ bọc xấu xí này, rốt cuộc nó sẽ có hình dạng như thế nào.
Thì cứ vậy nửa canh giờ trôi qua, chất lạ màu đen cuối cùng cũng tan hết, để lộ ra một viên ngọc màu lam nhìn rất đẹp, trên bề mặt viên ngọc phảng phất còn có một vầng sáng màu lam nhàn nhạt bao quanh, nó rất giống với những viên dạ minh châu khi được đặt ở trong bóng tối, chỉ là khi dó dạ minh châu sẽ phát ra ánh sáng mạnh, còn viên ngọc này hiện tại chỉ là một lớp sáng nhè nhẹ mà thôi.
“Thật không ngờ nó lại là một một viên Lam Ngọc đẹp như vậy.” Diệp Khôn nhìn viên ngọc trên tay mình thoáng kinh ngạc, hắn bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp của nó.
Diệp Khôn còn đang chăm chú vào viên ngọc, đột nhiên Tiểu Bạch ở bên cạnh nhẩy cẫng lên la hét inh ỏi, khi nó vừa nhìn thấy Lam Ngọc trên tay hắn. Tiểu Bạch vừa nhảy vừa la hét, bộ dạng của nó vừa kinh hoảng vừa vui mừng, một tay bám vào vai Diệp Khôn, một tay chỉ vào viên Lam Ngọc trên tay hắn, luôn miệng kêu mãi không thôi.
“Tiểu Bạch ngươi bị làm sao vậy?” Diệp Khôn thấy Tiểu Bạch bị kích động mạnh, hắn hơi ngẩn ra một chút, sau đó nghi hoặc hỏi.
Tiểu Bạch không nói được, vì vậy nó chỉ có thể dùng hành động để biểu thị, từ trước đến nay Diệp Khôn đều dựa vào đó để phán đoán, lần này cũng không ngoại lệ, hắn đã nhìn ra được vấn đề nằm ở trên Lam Ngọc.
Trước kia Lam Ngọc thuộc quyền sở hữu của Bạch Hầu, hiển nhiên Tiểu Bạch cũng sẽ biết chút gì đó, vấn đề là nhiều hay ít mà thôi, lúc này thấy vẻ kích động của nó như vậy, trong thâm tâm của Diệp Khôn đột nhiên dẫy lên một cảm giác lạ, hắn cảm giác được Lam Ngọc này là một vật bất phàm, chứ không phải là một vật trang trí bình thường.
Nhìn bộ dạng khẩn trương vui mừng của Tiểu Bạch, đến lúc này Diệp Khôn dám khẳng định, những gì hắn suy nghĩ rất có khả năng xảy ra, trong lòng hắn lập tức như có sóng dữ nổi lên.
Mạc kệ cho Tiểu Bạch ở bên cạnh la hét, Diệp Khôn đem ánh mắt tập chung lên Lam Ngọc, một lúc lâu sau, hắn để Lam Ngọc xuống , mặt mày nhăn nhó, xem ra hắn không phát hiện ra được gì cả.
“Chẳng nhẽ Tiểu Bạch nhìn thấy vật này lại nhớ tới mẹ nó, cho nên nó mới có biểu hiện như vậy.” Trong lòng cảm thấy khó hiểu, Diệp Khôn hơi nghĩ ngợi một chút, nhưng hắn vẫn không cho là vậy.
Tiểu Bạch thấy Diệp Khôn không có phản ứng gì, nó cố gắng muốn nói cho hắn điều gì đó nhưng không được, cuối cùng nó không làm gì nữa, mà thành thật đứng một bên, thế nhưng hai mắt nó vẫn nhìn chằm chằm vào Lam Ngọc không hề dời đi.
“Tiểu Bạch, không lẽ ngươi phát hiện ra điều gì, ta biết, chắc chắn ngươi đang nghĩ tới mẹ ngươi, thấy vật nhớ người là chuyện bình thường, ngươi cũng đừng buồn a.” Diệp Khôn để ý thấy Tiểu Bạch cứ nhìn Lam Ngọc không dời đi, hắn nghĩ đến Bạch Hầu, sau đó đưa tay vỗ về an ủi nó.
Nói xong, Diệp Khôn không thấy Tiểu Bạch có phản ứng gì, bộ dạng của nó vẫn vậy, hình như nó không để ý tới lời hắn nói, lúc này nó đã dồn hết tâm trí lên Lam Ngọc rồi thì phải.
Trước biểu hiện này của Tiểu Bạch, Diệp Khôn thoáng kinh ngạc, không lẽ tiểu tử này đang giận mình, không thèm nghe mình nữa, hắn hơi cau mày, thế nhưng không hề tỏ ra tức giận, ngược lại dường như hắn đã nghĩ ra được điều gì đó.
“Tiểu Bạch, nhìn ngươi đối với Lam Ngọc có vẻ rất kích động, ngươi hãy cầm lấy nó thử xem.” Bản thân không phát hiện ra được gì, Diệp Khôn không chịu bỏ qua, hắn biết Tiểu Bạch rất thông minh, cho nên hắn đã nghĩ ra chủ ý của mình, đưa Lam Ngọc cho nó xem, rất có thể nó sẽ giúp hắn tìm ra được điều mà hắn đang muốn biết, dù sao thì Lam Ngọc với nó ít nhiều cũng có quan hệ với nhau.
Dứt lời, Diệp Khôn cầm Lam Ngọc đưa qua cho Tiểu Bạch, ngay lập tức, nó thu ánh mắt lại, đưa tay đón lấy Lam Ngọc, sau đó nó quay ra nhìn hắn với ánh mắt mang đầy điều muốn nói.
Tiểu Bạch đứng im, nó đột nhiên lâm vào vẻ trầm tư, dường như nó đang nghĩ ngợi về điều gì đó, Diệp Khôn thấy vậy sắc mặt chỉ hơi đổi, nhưng hắn không có biểu hiện gì khác, cứ ngồi yên lẳng lặng chờ xem thế nào.
Mà lúc này, trong đầu Tiểu Bạch hiện lên hình ảnh của Bạch Hầu, nó thấy, mẹ nó một tay cầm Lam Ngọc, còn một tay nắm lấy tay của nó, kế đó, không biết mẹ nó đã làm gì, nó chỉ thấy hai mắt mẹ nó tập chung vào Lam Ngọc, thế rồi từ trong mắt mẹ nó lóe lên một tia lục mang, tia lục mang này chớp lên một cái liền chui tọt vào trong Lam Ngọc biến mất không thấy đâu nữa, một màn đáng kinh ngạc liền xuất hiện, cả nó mà mẹ nó đột nhiên biến mất, đến khi xuất hiện thì đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ, điều lạ hơn nữa là, viên Lam Ngọc kia đã không thấy đâu nữa.
Ở cái nơi xa lạ đó, Tiểu Bạch được Bạch Hầu dẫn đến một cái tiểu hồ, tiểu hồ này không giống với những hồ nước bình thường khác mà nó đã gặp, nước dưới hồ toàn bộ là một màu ngà sữa, mà trên mặt hồ xuất hiện một sương lơ lửng nhìn rất đẹp.
Sau khi tới đó, Bạch Hầu đã đưa nó xuống dưới hồ tắm, nói đúng hơn là xuống đó ngâm mình, hai mẹ con nó ở dưới hồ đúng một canh giờ, bất thình lình, không có dấu hiệu nào báo trước, nước hồ ở xung quanh hai mẹ con nó đột nhiên xảy ra dị biến.
Nó thấy nước hồ taọ thành một vòng xoáy, sau đó từ bên dưới có một lực lượng rất quỷ dị xuất hiện, lực lượng này không gây hại đến hai mẹ con nó, thế nhưng nó lại đẩy cả hai ra khỏi hồ.
Lần đầu tiên thì Tiểu Bạch tỏ ra rất sợ hãi, nhưng từ những lần sau trở đi nó cảm thấy việc này quá bình thường, không có gì phải đáng sợ cả.
Khi rời khỏi tiểu hồ, không biết Bạch Hầu đã có động tác gì, đột nhiên nó và Tiểu Bạch biến mất khỏi nơi này, đến khi xuất hiện đã thấy ở chỗ cũ, mà trên tay nó vẫn thấy viên Lam Ngọc kia.
Cứ như vậy, những hình ảnh này liên tục xuất hiện trong đầu Tiểu Bạch, nó lặp đi lặp lại rất nhiều lần, tất nhiên, những lần lặp lại này đều không giống nhau, mỗi một lần đó, nó và Bạch Hầu đều ở một địa điểm khác nhau bên ngoài, chỉ có mỗi địa phương xa lạ kia là không hề thay đổi.
Một lúc lâu sau, đột nhiên Tiểu Bạch khẽ giật mình, nó liền trở lại trạng thái bình thường, nó đưa tay gãi gãi đầu, dường như những hình ảnh vừa rồi đã khiến nó biết được điều gì đó, thế nhưng nhất thời nó vẫn chưa nghĩ ra.
Nó ghé mắt sát vào Lam Ngọc tìm tòi, trong đầu nó lại hiện lên hình ảnh của những lần Bạch Hầu đưa nó rới nơi xa lạ kia, nó nghĩ mẹ nó đã dùng chính Lam Ngọc để đưa nó tới đó, cho nên nhất định phải tìm ra được cách làm đó.
“Tiểu Bạch, ngươi có phát hiện gì sao?” Diệp Khôn nhìn Tiểu Bạch thấy nó có vẻ hơi khác lạ, hắn đoán chắc tiểu tử này đã nhớ đến điều gì đó rồi, vội hỏi.
Nghe Diệp Khôn hỏi, Tiểu Bạch vội quay đầu lại nhìn hắn gật gật vài cái, đồng thời nó giơ Lam Ngọc lên, tay còn lại làm ra vài động tác lạ, sau đó chỉ chỉ vào Lam Ngọc.
“Hả thật sao? Ý ngươi nói là bên trong viên ngọc này có một cái hồ nước, điều này sao có thể, ngươi không lừa ta đấy chứ?” Lần này Diệp Khôn hiểu được ý của Tiểu Bạch, hắn há mồm kinh ngạc, một lúc sau liên tiếng hỏi.
Tiểu Bạch liên tục gật đầu, nó khiến cho Diệp Khôn phải vò đầu suy nghĩ, nếu đúng như nó nói, thì khả năng này cũng có thể xảy ra.
Hắn liền nghĩ ngay tới Tu Tiên Bí Sự, trong đó đã từng đề cập đến một loại pháp bảo của tu tiên giới mà mãi về sau này hắn mới có cơ hội được tiếp xúc qua, hơn nữa còn sở hữu nó nữa, đó chính là Không Gian Tu Du.