Sau khi ngừng hấp thu ánh sáng, cái bình nhỏ bắt đầu có biến đổi lớn, toàn bộ kim ngân hoa văn bên ngoài đã hiện lên rõ ràng, nó đã biến thành màu vàng kim, nhìn rất rực rỡ, đồng thời ẩn hiện bên trong đó là hai màu đen trắng nhìn rất quỷ dị.
Diệp Khôn nhìn cái bình trước mặt, trong lòng mừng rỡ, cuối cùng cũng có kết quả, không biết là cái bình này là bảo bối gì, xem ra cũng không tầm thường.
Hắn không tưởng tượng ra, muốn kích hoạt cái bình này lại phải làm như vậy, nếu không phải hắn hiếu kỳ, đem pháp lực của mình rót vào, thì chắc là bây giờ cũng như lúc trước thôi, không có thu hoạch được gì cả.
Cầm cái bình lên tay, Diệp Khôn cảm thấy một tư vị khác lạ xẹt qua toàn thân, nhưng rất nhanh liền tan biến, hắn hơi cau mày, nhưng không thấy có gì nguy hiểm, cho nên lông mày giãn ra bắt đầu tìm hiểu.
Khi cái bình có biến, Diệp Khôn đã thấy nắp bình cũng có chút biến đôi theo, trong thâm tâm hắn nghĩ chắc chắn lần này có thê mở nó ra, vì vậy hắn rất mong đợi muốn biết hai chất lỏng đựng ở trong bình rốt cuộc là thế nào.
Nghĩ vậy lên hắn không hề chần chừ, liền cầm cái bình lên rồi đặt tay lên nắp bình thử mở nó ra.
Quả nhiên như những gì hắn nghĩ, lần này mở nắp bình ra quá dễ dàng, Diệp Khôn mừng thầm trong lòng, hắn liền đem thần thức đi vào bên trong bình để xem thực như nó ra sao.
Thần thức vừ đi vào, vẻ mặt Diệp Khôn tỏ ra khá kinh ngạc, cái bình này bên trong cũng như bên ngoài, không ngờ lại chia làm hai ngăn, một bên đen một bên trắng.
Nếu được, có thể tách cái bình này ra thành hai cái cũng không thành vấn đề.
“Bên trong hai nửa bình này, chỉ có hai chất dịch phân biệt một đen một trắng, số lượng cũng không nhiều lắm, chỉ có nửa bình thôi, không biết chúng có tác dụng gì nhỉ? Không biết là có uống được không ta? Cái bình này có vẻ thần bí như vậy, có lẽ hai loại chất dịch này cũng không phải vật tầm thường.” Một lúc sau, Diệp Khôn thu thần thức lại, thì thào nói.
Tưởng bên trong cái bình có bí mật gì lớn, nhưng cuối cùng cũng chỉ có hai loại chất lỏng này, cho nên Diệp Khôn hơi bị thất vọng, tuy nhiên không vì vậy mà hắn chịu bỏ qua, lòng hiếu kỳ nổi lên, hắn rất muốn biết rốt cuộc hai chất lỏng này sẽ có tác dụng gì đây.
Diệp Khôn nhìn hai chất dịch bên trong bình suy nghĩ một chặp, sau đó hắn lấy ra hai giọt, một đen một trắng để tìm hiểu.
Nhìn hai giọt chất lỏng trước mặt, Diệp Khôn không biết nên làm thế nào để kiểm tra tác dụng của nó, ý nghĩ trong đầu hắn xoay chuyển: “Chẳng nhẽ chất lỏng này dùng để uống vào trong người nhằm gia tăng pháp lực, thăng tiến tu vi? Nhưng như vậy liệu có vấn đề gì không nhỉ? Xem ra mình phải tìm cách thử xem sao.”
Nghĩ rồi, Diệp Khôn liền đứng dậy, sau đó hắn thả thần thức ra bao chùm toàn bộ dược viên, lục lọi tìm kiếm cái gì đó.
Một lúc lâu sau, Diệp Khôn khẽ nhíu mày, hai tay bấm phát quyết, ngay lập tức, hai luồng ánh sáng xanh từ hai đầu ngón tay hắn bắn ra, phân biệt theo hai hướng bay đi.
Thoáng cái, hai luồng ánh sáng xanh đã quay trở lại trên lòng bàn tay của hắn, ánh sáng thu lại, xuất hiện trên hai lòng bàn tay Diệp Khôn là hai con con côn trùng, đó là hai con dế to bằng ngón tay cái.
Sau đó, Diệp Khôn lấy hai bát nước, rồi cho hai giọt chất lỏng vào hai bát, lập tức, hai giọt chất lỏng bị hòa tan, một bát nước màu đen, và một bát nước màu trắng sữa xuất hiện trước mắt hắn.
Cầm hai con dế trên tay, Diệp Khôn gật đầu thầm hy vọng, sau đó hắn thả chúng vào hai bát nước, khiến cho chúng bị sặc nước, mà uống vào trong người.
Diệp Khôn ngồi bên cạnh, hắn luôn chú ý quan sát biểu hiện của hai con dế xem chúng có biến đổi gì không.
Một lúc sau, hai con dế trong hai cái bát có biểu hiện khác thường, sau khi chúng uống lo nước thì bắt đầu có biến hóa.
Chỉ thấy, con dế trong cái bát màu trắng nhảy dựng lên, cơ thể nó phình to ra, rất nhanh không lâu sau thì “bụp” một tiếng nổ tung. Còn con dế trong cái bát màu đen thì ngược lại, cơ thể nó đột nhiên run lên, dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng trở thành một quả trứng ấu trùng nằm trôi nổi trên mặt nước.
Nhìn một màn này xảy ra, Diệp Khôn khả kinh. Một bên thì nổ tung mà chết, còn một bên thì trở về trạng thái ban đầu là trứng ấu trùng, trong lòng hắn như thể dậy sóng, qua thí nghiệm này hắn đã có thể hình dung ra được tác dụng của hai loại chất lòng này rồi.
Một loại khiến cho thời gian phát triển rất nhanh, còn một loại khiến cho thời gian quay trở lại với thời kỳ ban đầu.
Hai chất lỏng này giống như là lưỡng nghi âm dương, có thể nghịch chuyển càn khôn, đưa một vật trở về trạng thái ban đầu của nó, và đưa một vật tới trạng thái trong tương lai của nó.
“Không ngờ hai loại chất lỏng này lại có tác dụng về thời gian, một loại tiến, một loại lùi. Đối với con trùng sống như thế, thì có lẽ với con người cũng vậy, cũng may là mình không có dùng, nếu không cũng sẽ có kết quả như con dế kia rồi. Không biết đối với những thứ khác thì thế nào a?” Trong lòng Diệp Khôn có chút sợ hãi thầm nghĩ.
“Đối vợi con trùng như thế thì với động vật và con người chắc cũng như vậy, không biết đối với thực vật thì như thế nào a?” Suy tư một chút, Diệp Khôn liền nghĩ tới một chủ ý.
Tiếp đó, Diệp Khôn đến bên đám dược thảo con trong vườn, hắn lần lượt lấy hai bát nước, tưới cho hai đám thảo dược.
Một khắc sau đó, hai đám dược thảo cũng có biến đổi lớn, mà kết quả cũng như trước, một đám dược thảo đột nhiên sinh trưởng rất nhanh, thoáng cái đã sinh trưởng tương đương với thời gian cỡ mười năm, còn một đám, thoáng cái trở lại thành những hạt dược thảo vẫn chưa nẩy mầm được vùi trong đất.
Kết quả như thế này, Diệp Khôn cũng đã nghĩ qua, nên hắn không có gì ngạc nghiên cả.
Không dừng lại ở đó, Diệp Khôn lại tìm hai miếng sắt, tiếp tục thí nghiệm, kết quả cũng như hai lần trước, một miếng được cô đọng lại, từ một miếng sắt bình thường trở thành một miếng huyền thiết có niên đại lâu năm, còn một miếng thì bị phân rã ra thành các phân tử sắt rời rạc rơi vãi trên mặt đất.
“Xem ra công dụng của hai loại chất lỏng này, là như vậy rồi. Có điều nếu như pha lẫn hai loại chất lỏng này lại với nhau thì sẽ như thế nào a?. Về cơ bản một cái tăng, một cái giảm. Còn nếu hai loại kết hợp thì...? Mình phải thử xem.” Thử nghiệm ba lần đều cho kết quả như nhau, Diệp Khôn hơi suy nghĩ một chút nói.
Nghĩ là làm, Diệp Khôn tiếp tục lấy hai giọt chất lỏng trong bình ra, nhưng lần này hắn chộn lẫn hai giọt vào làm một.
Có điều, khi hai giọt chất lỏng vừa tiếp xúc với nhau, thì lập tức “xèo” một tiếng, hai giọt chất lỏng tan thành mây khói, tiêu tan trong không khí.
“Ài! Xem ra hai loại chất lỏng này là khắc tinh của nhau, cho nên khi gặp nhau, liền tan thành mây khói như vậy rồi.” Thấy cảnh này, Diệp Khôn thở dài nói.
Tiếp đó Diệp Khôn thử nghiệm một vài lần nữa, kết quả của những lần sau đều như lần trước, xử lý xong một vài thứ, Diệp Khôn cầm cái bình trong tay, trên mặt tỏ vẻ rất vui mừng.
Liền lúc được hai bảo vật như vậy, khiến cho hắn không biết nói gì hơn ngoài ba từ “mừng như điên” để diễn tả tâm trạng của hắn lúc này.
Chẳng qua mừng thì mừng, nhưng Diệp Khôn cũng không thể chủ quan được, bảo vậy như thế này, nhất định phải cất giấu thật kỹ, nếu không thì sẽ mang đến họa sát thân.
Người xưa đã có câu “Thất phu vô tôi, hoài bích kỳ tội”, đạo lý này rất rõ ràng, mà trên thực tế hắn đã từng trải qua, nếu không thì Vạn Kiếm Sơn Trang cũng sẽ không bị rơi vào kết quả như vậy.
Vì vậy Diệp Khôn không do dự, hắn đã nghĩ ngay đến một chỗ, sau đó liền cầm bình nhỏ tiến nhập vào trong Lam Ngọc, rồi đi đến bên trong động phủ, cất bình nhỏ vào trong phòng bảo vật sau đó mới yên tâm đi ra.
Trở lại bên ngoài, sau đó Diệp Khôn xử lỹ một vài việc vặt ở chỗ này, xong đâu đấy, hắn liền rời khỏi Hồi Xuân Đường nghe ngóng tình bình một chút.
Không bao lâu sau, cuối cùng Diệp Khôn cũng dò hỏi được tin tức về Hồi Xuân Đường, có điều tin tức này lại khiến hắn, giật mình kinh ngạc.
Theo như người ta kể lại, cách đây một năm có một già, một trẻ, cùng với một con khỉ trắng tới làm khách ở Hồi Xuân Đường, không lâu sau đó, Hồi Xuân Đường xảy ra chuyện, bị một đám người trong giang hồ kéo đến đạp phá, phóng hỏa.
Cũng may lúc đó tất cả người trong Hồi Xuân Đường đã nhanh chóng chạy thoát, nhưng không biết là bọn họ đã đi đâu.
Nghe được tin tức này, khiến cho Diệp Khôn giật mình kinh hãi.
Hắn giật mình ở đây không phải là do Hồi Xuân Đường xảy ra chuyện, rõ ràng một năm trước, hai người một khỉ kia chính là hắn cùng Hà Nhất Quy và Tiểu Bạch, mà thời gian từ lúc đó tới nay mới có một năm, trong khi hắn ở không gian bên trong viên Lam Ngọc tính ra cũng là mười năm.
“Nói như vậy, thời gian trong Lam Ngọc nhanh gấp mười lần so với thời gian thực tại a... Như vậy cũng tốt, Tiểu Bạch chúng ta đi thôi, mọi chuyện coi như không còn gì vướng bận nữa. Bây giờ chúng ta quay về Thanh Châu đến Bát Quái Môn tìm người tu tiên kia.” Diệp Khôn thì thào nói một câu, sau hắn mỉm cười quay qua Tiểu Bạch trên vai nói.
Tiểu Bạch nghe Diệp Khôn nói vậy, nó không có ý kiến gì, chỉ ngoác miệng ra cười, rồi khoanh chân ngồi chỗm trệ trên vai hắn.
Sau đó, cả người Diệp Khôn loáng lên một cái, hắn nhằm hướng Thanh Châu vọt đi như tên bắn, thoáng cái đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.