Thấy vẻ vặt sợ hãi của Thanh niên và thiếu nữ, trong lòng Diệp Khôn khẽ động, cũng không nói gì, hắn chậm rãi bước tới gần chỗ hai người, giữ một khoảng cách nhất định, sau đó đem thần thức thả ra, đảo qua hai người âm thầm đánh giá.
…
Nửa tháng trước, Diệp Khôn một mình đi qua Minh Hà trấn, vừa lúc gặp đội tiêu của Trấn Nam tiêu cục đi qua, Thấy đội tiêu cùng đường đi với mình, nên Diệp Khôn đã ngỏ ý, xin được gia nhập đoàn tiêu cùng đi cho đỡ buồn.
Trung niên họ Cao là người rộng lượng, y thấy Diệp Khôn là hiệp khách giang hồ, nhìn qua thân thủ cũng khá, hơn nữa y để ý thấy, Diệp Khôn cũng là người đoàng hoàng, nên đã cho hắn đi cùng.
Dù sao thêm một người gia nhập đội tiêu cũng không có vấn đề gì, huống chi đối phương cũng chỉ là tiện đường mà thôi, Biết đâu đấy, trên đường đi đội tiêu có gặp phải vấn đề gì, thì có thể nhờ hắn giúp đỡ cũng không chừng.
Phán đoán của trung niên họ Cao cũng tương đối, trên đường đi, đội tiêu gặp vài rắc rối nhỏ, tuy có thể giải quyết được, nhưng cũng tốn một khoảng thời gian nhất định, như vậy hành trình sẽ chậm lại, khiến cho đội tiêu rất đau đầu. Cũng may, lúc đó Diệp Khôn đã ra tay giúp đỡ, giải quyết những việc đó rất đơn giản và nhanh chóng, Vì vậy, trung niên họ Cao càng thêm tin tưởng Diệp Khôn hơn, và trên đường đi thường trò chuyện với hắn.
Hai người thường nói chuyện với nhau về những chuyện trên giang hồ cũng rất hợp, khiến cho Diệp Khôn rất thoải mái, và trong lòng có chút hảo cảm với y.
Khi đội tiêu gặp nạn, Diệp Khôn định ra tay giúp đỡ, nhưng hắn còn chưa kịp ra tay, thì hắn phát hiện ra, hai người đến cướp tiêu là người tu tiên.
Gặp hai người này, trong lòng Diệp Khôn vừa mừng vừa sợ, vốn dĩ hắn trở về Thanh Châu là muốn tìm người tu tiên kia, mục đích là để thăm dò về thế giới tu tiên và cách gia nhập.
Thật không ngờ, giữa đường liền gặp hai người này, vì vậy hắn không thể bỏ qua cơ hội này được, cho nên khi hai người kia định rời đi, hắn liền lên tiếng ngăn đối phương lại.
…
Đem thần thức đảo qua hai người trước mặt, Diệp Khôn khẽ nhíu mày, thanh niên kia tu vi mới chỉ Luyện Khí Kỳ tầng sáu, còn thiếu nữ thì hơn y một bậc, Luyện Khí Kỳ tầng bảy, cả hai người tu vi thấp hơn nhiều so với suy nghĩ của hắn, chẳng trách đối phương sau khi thấy mình, thì khiếp sợ như vậy.
Vì vậy, đối với hai người trước mặt, thái độ của Diệp Khôn tỏ ra có chút cao ngạo, dù sao trong thời gian qua, hắn cũng đã tìm hiểu kỹ Tu Tiên Bí Sự và biết được, trong tu tiên giới thì cường giả vi tôn, cho dù có chuyện gì xảy ra, không cần biết đúng hay sai, cứ mang thực lực ra mà nói chuyện.
Thanh niên và thiếu nữ thấy Diệp Khôn đứng im không nói gì, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng có chút khẩn trương, hai người không biết đối phương làm như vậy là có ý gì.
“Hai vị không phải khẩn trương như vậy, tại hạ không có hứng thú với nhân sâm trong tay các người, ta cũng không muốn làm khó hai người làm gì cả, ta chỉ muốn hỏi hai người một vài chuyện thôi.” Diệp Khôn thấy thái độ của hai người như vậy, thì khẽ cười nói.
Thanh niên và thiếu nữ nghe Diệp Khôn nói vậy thì quay ra nhìn nhau, trong lòng có chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác đối với hắn.
Tuy đối phương đã nói vậy hẳn không có ác ý, có điều tu tiên giới chuyện lật lọng, giết người đoạt bảo thì rất nhiều, Cho nên hai người bọn họ đối với Diệp Khôn vẫn thập phần đề phòng.
Trước mắt cứ nghe xem đối phương muốn hỏi gì đã rồi tính, vì vậy thiếu nữ vội bước lên một bước khẽ cười nói. “Đạo hữu có gì cần hỏi xin cứ nói, tiểu muội nếu biết sẽ nói, không dám hồ ngôn loạn ngữ.”
“Ân. Vậy xin hỏi, hai vị là người tu tiên thuộc môn phái nào?” Thấy thiếu nữ xinh đẹp bước lên nhẹ nhàng nói với mình, Diệp Khôn hơi suy nghĩ rồi nói.
“Tiểu muội và Cao huynh đây đều là tán tu, không thuộc môn phái nào cả.” Thiếu nữ thấy Diệp Khôn hỏi vậy, có chút hơi bất ngờ và nghi hoặc, thế nhưng nàng vẫn tỏ ra bình tĩnh nói.
“Tán tu? Xem ra hai vị giao hảo cũng khá tốt a.” Diệp Khôn hơi kinh ngạc, tán tu, hắn cũng biết một chút.
Bình thường, tán tu chỉ một bình độc hành, rất ít khi đi cùng với người khác, mà hai người này đi cùng nhau, lại còn xưng huynh gọi muội, xem ra quan hệ cũng không phải dạng tầm thường.
“Tại hạ cũng là một tán tu, nhưng thường xuyên ở một chỗ tu luyện, ít khi ra ngoài, hôm nay gặp được hai vị ở đây, nên cũng muốn hỏi thăm một chút về tu tiên giới, rất mong được hai vi chỉ giáo cho.” Suy nghĩ một chặp, Diệp Khôn vội nói.
“Thì ra đạo hữu cũng là tán tu, hơn nữa lại một lòng khổ tu, tiểu muội tuy là tán tu nhưng cũng đã ra ngoài nhiều cho nên cũng biết một chút về tu tiên giới, nếu đạo hữu muốn biết tiểu muội sẵn sàng giảng thuật cho một phen.” Thiếu nữ đối với lời nói của Diệp Khôn có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ tới đối phương nói chỉ ở một chỗ tu luyện không ra ngoài, nên nàng cũng hiểu vội nói.
“A. Vậy mong cô nương hãy nói, tại hạ xin lắng nghe” Diệp Khôn nghe vậy có chút vui mừng nói.
Qua lại vài câu với Diệp Khôn, thiếu nữ thấy hắn cũng rất dễ gần, nên cũng vui vẻ giảng giải cho hắn nghe về những môn mái tu tiên ở Việt Quốc, nàng này nói thao thao bất tuyệt, hơn một canh giờ mới xong.
Thanh niên đứng bên cạnh cùng nghe, y cũng phải trố mắt lên nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Hai người có thể nói là quen nhau từ nhỏ, cùng lớn lên ở cùng một địa phương, rồi cùng nhau vô tình đi vào con đường tu tiên, về sau gặp nhau, thấy có duyên nên kết bái huynh muội, biết nhau đã nhiều năm rồi, nhưng cũng không nghĩ ra nàng này lại biết nhiều chuyện như vậy.
Thanh niên bên cạnh thiếu nữ còn kinh ngạc như vậy nữa, huống chi là Diệp Khôn, hắn cũng trố mắt lên nhìn, còn cái miệng nhỏ của thiếu nữ thì nói liên tục.
Đúng là tu tiên giới không hề đơn giản chút nào cả.
Những gì thiếu nữ nói cho hắn biết, chẳng qua cũng chỉ là một phần rất nhỏ của tu tiên giới ở Việt Quốc mà thôi.
Nhưng những điều này, đối với Diệp Khôn cũng là rất nhiều rồi, thực tế như nàng này nói, so với trong sách thì hoàn toàn không có ghi lại, mà phải trực tiếp thấy hoặc nghe qua mới biết được.
Nghe thiếu nữ nói xong, Diệp Khôn thấy trong người nhiệt huyết dâng trào, Tu tiên, tu tiên, nhất định hắn phải tu tiên, hơn nữa phải trở thành người mạnh, có thực lực thì mới có thể tồn tại được.
“Đúng rồi. Cô nương có thể cho tại hạ biết, làm thế nào để có thể gia nhập vào một môn phái tu tiên không?” Diệp Khôn nghe thiếu nữ nói xong, thất thần suy nghĩ một lúc vội lên tiếng hỏi.
“A. Đạo hữu cũng muốn gia nhập môn phái tu tiên sao?” Thiếu nữ thấy Diệp Khôn nói vậy kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy. Tại hạ muốn gia nhập môn phái tu tiên, như vậy sẽ thuận lợi hơn trong việc tu luyện của mình, làm tán tu như vầy, tu luyện một mình rất khó khăn.” Diệp Khôn thản nhiên nói.
“Đạo hữu nói đúng. Nếu gia nhập môn phái, thì tài nguyên tu luyện sẽ rất phong phú, tốt gấp trăm lần so với việc tự mình tu luyện.” Nghe Diệp Khôn nói vậy, thiếu nữ cũng cảm thấy hâm mộ nói.
“Phải rồi, tại sao hai vị không tìm một môn phái nào đó mà gia nhập.” Diệp Khôn như nhớ tới điều gì vội hỏi.
“Đạo hữu có điều không biết, các tông môn, gia tộc tuyển chọn môn nhân đệ tử rất hà khắc, yêu cầu linh căn cũng tương đối, hai huynh muội chúng ta tư chất linh căn kém cỏi, có muốn cũng không có môn phái, hay gia tộc nào chịu nhận. Vì vậy chỉ đành làm tán tu thôi.” Thanh niên từ đầu đến giờ không nói câu nào, nghe Diệp Khôn hỏi vậy, y than một tiếng, vội nói.
“A. Thì ra là như vậy, tại hạ cũng không rõ tư chất linh căn của mình thế nào, không biết có phù hợp để gia nhập môn phái nào không đây.” Diệp Khôn hô lên một tiếng, hắn không ngờ muốn gia nhập môn phái lại phức tạp như vậy.
Xem ra trước tiên hắn phải tìm hiểu xem tư chất linh căn của mình như thế nào trước đã, sau đó mới tìm cách để gia nhập vào một môn phái nào đấy.