Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 1 - Chương 54: Bạch Tuyết Nhạ



“Hắc hắc. Cô nương, cô không cần khẩn trương như vậy, cô làm như tại hạ sẽ ăn thịt cô ngay lập tức thì phải.” Diệp Khôn nhìn thiếu nữ thật lâu, đột nhiên bật cười nói.

“Hừ! Thiếu hiệp không có ý gì với tiểu nữ, tại sao lại nhìn ta chằm chằm như vậy, tiểu nữ còn đang nghĩ, không chừng thiếu hiệp là một kẻ háo sắc đấy.” Thiếu nữ bị Diệp Khôn nói như vậy, mặt đỏ bừng lên tỏ vẻ xấu hổ, tức giận nói.

“Ta... Được rồi! Coi như ta không phải với cô nương, chỉ là mong cô nương hãy thu lại mỵ thuật của mình trước a.” Diệp Khôn bị đối phương vu cáo cho là kẻ háo sắc, khiến cho hắn thấy mình thật oan uổng, nhưng nhất thời không biết nói thế nào cả, dành tỏ vẻ có lỗi.

Thiếu nữ thấy biểu hiện của Diệp Khôn như vậy thì cười thầm trong bụng, nàng liếc mắt nhìn hắn một cái đầy thâm ý, sau đó thò tay vào trong áo lấy ra một bình nhỏ màu xanh.

Kế đó, thiếu nữ đặt chiếc bình xuống bàn, rồi ngón tay nàng khẽ búng, đem mở lắp bình ra, ngay lập tức, một mùi thơm nhè nhẹ lan tỏa khắp không gian bên trong Tứ Phương Hội Quán, đồng thời nàng cũng thu hồi mỵ thuật lại.

Mỵ lực vừa thu lại, thiếu nữ trở lại trạng thái bình thường, không còn hấp lực như trước nữa, tuy nhiên, do bẩm sinh nàng có được mỵ lực, cho nên trên người nàng vẫn còn một chút hấp lực, tường đó thôi cũng khiến cho những ai nhìn thấy dung nhan của nàng, đều phải xiêu lòng rồi.

Không còn mỵ lực hấp dẫn nữa, đám người trong Hội Quán hít vào làn hương từ cái bình nhỏ kia, lập tức cả người thanh tỉnh trở lại, cả đám nhìn nhau ngơ ngác một hồi, dường như không biết chuyện gì đã xảy ra đối với mình cả.

Có điều, khi cả đám nhìn thấy thiếu nữ đứng gần chỗ Diệp Khôn, thì ai lấy đều sáng mắt lên, chăm chú nhìn nàng với con mắt hâm mộ lẫn thèm thuồng.

“Hừ! Đúng là một lũ đàn ông háo sắc.” Bị rất nhiều cặp mắt chăm chú nhìn mình như vậy, thiếu nữ cũng không có tức giận, nàng chỉ hừ nhẹ một tiếng nói ra một câu mang ý khinh miệt.

Chuyện này đối với nàng không có gì đáng nhắc cả, nàng tới chỗ nào cũng gặp, cho nên nàng không thèm để ý.

Đám người bị thiếu nữ nói vậy, một vài người mặt mày vẫn trơ ra không có biểu hiện gì, những người còn lại đều là những người có lòng tự trọng, hoặc có danh khí, thì vội thu lại ánh mắt, trong lòng thấy xấu hổ, cười khổ một tiếng.

“Cô nương, xin hỏi cô có phải là Bạch Linh Tiên Tử, Bạch Tuyết Nhạ không?” Tạ Thường Minh sau khi lấy lại vẻ bình tĩnh, y liếc nhìn thiếu nữ một cái hỏi.

“Thì ra là Tạ minh chủ, đúng vậy, tiểu nữ chính là Bạch Tuyết Nhạ, còn danh xưng Bạch Linh Tiên Tử thì tiểu nữ thật không dám nhận, đó chỉ là do các bằng hữu trên giang hồ yêu mến thuận miệng gọi vậy thôi.” Bạch Tuyết Nhạ quay sang Tạ Thường Minh thi lễ với y, rồi chào một tiếng nói.

“Ồ! Bạch cô nương lại biết Tạ mỗ, hình như chúng ta chưa hề gặp nhau thì phải.” Xác định thiếu nữ trước mặt đúng là Bạch Tuyết Nhạ, Tạ Thường Minh cũng không có bất ngờ, chỉ là y và nàng ta chưa hề gặp mặt nhau, nàng này vừa tới đã nhận ra y ngay, điều này khiến cho y có chút bất ngờ.

“Tạ minh chủ không cần đa nghi, sở dĩ tiểu nữ nhận biết được minh chủ, chẳng qua là đã được nhìn thấy bức họa của ngài vài lần ở những nơi mà tiểu nữ đã đi qua.” Bạch Tuyết Nhạ thấy Tạ Thường Minh có chút nghi ngờ, vội lên tiếng giải thích.

“Thì ra là thế! Phải rồi, gần đây Bạch cô nương nổi danh rất nhanh a, lần này cô đích thân đưa thư khiêu chiến hẹn gặp Tạ mỗ ở đây, xem ra Bạch cô nương rất tự tin a.” Tạ Thường Minh gật đầu, trực tiếp đi vào vấn đề chính hỏi.

“Tạ minh chủ đã quá lời rồi, tiểu nữ phận là nữ nhi, nên đã được hầu hết các anh hùng trong thiên hạ nhường nhịn ấy thôi, tuy nhiên, tiểu nữ cũng rất tự tin vào bản thân mình, rất muốn thử sức với minh chủ một lần đấy.” Bạch Tuyết Nhạ khẽ cười nói.

Tạ Thường Minh nghe thấy vậy thì trong lòng hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: “Cái gì mà phận nữ nhi được các vị anh hùng nhường nhịn chứ, mỗi lần ngươi ra tay hạ thủ rất tàn nhẫn, chẳng qua tin tức đều bị giữ bí mật không có tiết lộ ra ngoài mà thôi, ai lấy cứ tưởng rằng ngươi thanh cao lắm, đúng là lòng dạ đàn bà thật ác độc.”

“Bạch cô nương khiêm tốn quá, như vậy đi, bây giờ cũng đã xế chiều rồi, cô nương hãy chọn một chỗ ở đây nghỉ đã, sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu tỷ thí, cô thấy thế nào?” Tạ Thường Minh suy nghĩ một chặp nói.

“Đa tạ minh chủ đã quan tâm, tiểu nữ cũng đang có ý này.” Bạch Tuyết Nhạ khẽ nhún người thi lễ nói.

“Thế thì cứ như vậy đi, Tạ mỗ còn có chút chuyện cần giải quyết ngay, sáng mai tại hạ sẽ ở ngoài cổng thành chờ cô, các vị, Tạ mỗ xin cáo từ lui trước.” Tạ Thường Minh đứng dậy nói, rồi hướng đám người xung quanh chào một tiếng, sau đó y rảo bước đi ra ngoài Hội Quán, hai thiếu niên đi cùng y cũng đứng dậy bước theo sau.

“Minh chủ đi thong thả.”

Đám người ở đây cũng khom người thi lễ chào Tạ Thường Minh một tiếng.

Chờ cho Tạ Thường Minh rời khỏi, đám người này liền xúm lại bao quanh Bạch Tuyết Nhạ, nịnh bợ, chào hỏi làm quen, Diệp Khôn từ đầu đến giờ vẫn ngồi một bên không nói gì, hắn chỉ ngồi đấy nhìn đám người này nịnh bợ Bạch Tuyết Nhạ, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm biếm.

Bên này, Ngọc Diện Thư Sinh và một vài người bạn của y, cùng với thiếu niên họ Đường thì ngồi yên tại chỗ, nhìn đám người phía trước với ánh mắt đầy châm trọc.

Một lúc lâu sau, Bạch Tuyết Nhạ tách khỏi đám người đang bao vây mình, đi lại gần chỗ mấy thư sinh đang ngồi gần đó, miệng cười tươi như hoa nói:
“Xin hỏi vị công tử này, đại danh quý tính là gì? Có thể cho tiểu nữ biết được chăng.”

“Đại danh thì tại hạ không dám nhận, tên tại hạ là Ngọc Đình Văn, được các bằng hữu trên giang hồ yêu mến thường gọi là Ngọc Diện Thư Sinh.” Thư sinh thấy Bạch Tuyết Nhạ nhìn mình hỏi, vội đáp.

“A! Thì ra công tử chính là lãng tử đa tình, Ngọc Diện Thư Sinh, Ngọc Đình Văn, tiểu muội nghe danh đã lâu, nay mới được ngặp mặt, hạnh ngộ, hạnh ngộ.” Bạch Tuyết Nhạ hô lên một tiếng nói.

“Không dám. Để cho Bạch cô nương phải chê cười rồi.” Ngọc Đình Văn nghe Bạch Tuyết Nhạ nhắc đến bốn chữ “lãng tử đa tình” thì xấu hổ nói.

“Ngọc công tử, không cần phải vậy, lãng tử đa tình thì đã sao, ta thấy huynh đa tình thật, nhưng hình như vẫn chưa có cô nương nào chịu gả cho thì phải.” Bạch Tuyết Nhạ liếc mắt nhìn Ngọc Đình Văn một cái, cười khanh khách nói.

“Bạch cô nương, cô thật là...” Ngọc Đình Văn bị Bạch Tuyết Nhạ trêu trọc, y không nói được lời nào, chỉ biết ngồi một bên cười khổ không thôi.

Tiếp đó, Bạch Tuyết Nhạ cùng với đám người Ngọc Đình Văn trò chuyện cho tới khuya mới thôi, Diệp Khôn ở một bên không ai để ý đến hắn, hắn lẳng lặng về phòng lúc nào không hay.



Cách Tứ Phương Hội Quán không xa lắm, trong một căn phòng bí mật ở một ngôi nhà nhỏ nằm ở phía nam Tiết Sa Thành.

Lúc này có ba người đang ngồi quanh một cái bàn nhỏ, bọn họ thì thầm nói chuyện gì đó có vẻ rất bí mật, ba người này không phải ai khác chính là Tạ Thường Minh và hai thiếu niên đi cùng y.

“Minh chủ, cuộc tỷ thí ngày mai của ngài với Bạch nha đầu kia có cần hai huynh đệ ta ra tay không?” Thiếu niên ngồi bên phải Tạ Thường Minh nói.

“Việc này không cần, nha đầu đó đối với ta không có gì uy hiếp, ngày mai nhất định ta phải lấy mạng ả, để tế vong linh tam đệ của ta.” Tạ Thường Minh hai tay nắm chặt nghiến răng nói.

“Ân. Theo như điều tra của huynh đệ ta, tại hạ biết được võ công của cô ta không hề tầm thường chút nào, hơn nữa, trước khi chiến đấu cô ta thường dùng tà thuật để mê hoặc đối phương, minh chủ, ngày mai nhất định ngài phải cẩn thận.”

“Về chuyện này ta đã có chuẩn bị rồi, hai người cứ an tâm.” Tạ Thường Minh cười nham nhiểm nói, đối với cuộc tỷ thí này y đã chuẩn bị kỹ từ trước, ngày mai giết chết Bạch Tuyết Nhạ, trong lòng y rất tự tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.