Tình cảnh bây giờ không có lợi, Bạch Tuyết Nhạ tay cầm chặt đốc kiếm, hai môi míu chặt, trên mặt lộ rõ vẻ khẩn trương.
Tạ Thường Minh thấy vậy thì cười lạnh, người y khẽ động lao về phía trước, thoáng cái đã đến trước mặt Bạch Tuyết Nhạ, y nâng tay phải lên, tung ra một quyền như thái sơn áp đỉnh, nhằm vào đỉnh đầu của Bạch Tuyết Nhạ đánh tới.
Bạch Tuyết Nhạ trong lòng cả kinh, tuy nhiên nàng phản ứng cũng không chậm, chân bước sang trái một bước, rồi lách người né tránh được một quyền của đối phương.
Tạ Thường Minh hừ lạnh một tiếng, hai tay vung lên tạo thành chảo thủ, từ hai hướng khác nhau bổ về phía đối phương.
Bạch Tuyết Nhạ né người nghiêng về phía sau, nàng cố gắng mãi mới tránh khỏi trảo thủ của đối phương, đồng thời kiếm trong tay vung lên, thi triển Thanh Long Kiếm Quyết tấn công lại.
Lưỡi kiếm chém tới, Tạ Thường Minh không dám tay không đối kháng, y lui lại hai bước, hữu thủ đan vào nhau tung ra một chưởng, kình lực đánh ra làm lệch lưỡi kiếm qua một bên, không để cho đối phương kịp phản ứng, y lại biến biến chiêu tiếp tục lao vào tấn công.
Bạch Tuyết Nhạ vì bị nội thương, hơn nữa nội lực đã cạn, nàng gắng gượng hết sức, thi triển thân pháp liên tục tránh né những đòn tấn công của đối phương, hễ có cơ hội lại vung kiếm phản kích lại.
Nhất thời hai bên ở vào thế giằng co, có điều nhìn vào tình hình, thì rõ ràng Bạch Tuyết Nhạ rơi vào thế hạ phong, cứ tiếp tục thế này thì nàng sẽ không thể chịu nổi quá thêm một khắc nữa cũng nên.
Thấy tình hình chuyển biến xấu, Ngọc Đình Văn quay sang truyền âm nói với thiếu niên họ Đường điều gì đó, thiếu niên họ Đường nghe xong gật đầu một cái rồi quay sang nhìn hai huynh đệ họ Lã, sau đó y phất tay một cái, tập tức có hơn hai mươi người không biết từ chỗ nào phi lên bao vây huynh đệ họ Lã vào bên trong.
Đột nhiên bị nhiều người như vậy bao vây, hai huynh đệ họ Lã cả kinh, vội tựa lưng vào nhau, đặt cơ thể trong tư thế chiến đấu.
“Ra tay!”
Nghe được lệnh, hơn hai mươi người này lập tức lao vào tấn công huynh đệ họ Lã, bị nhiều người vây công như vậy, huynh đệ họ Lã cũng không có sợ hãi, hai người dù sao cũng là cao thủ nhất lưu, hành tẩu giang hồ cũng đã nhiều năm, kinh nghiệm đầy người, cho nên ứng chiến rất bình tĩnh và linh hoạt.
Chẳng qua hơn hai mươi người này cũng không phải dạng tầm thường, tất cả đều là cao thủ nhị lưu, hơn nữa phối hợp cũng rất ăn ý, thành ra hai bên liền ở vào thế giằng co, huynh đệ họ Lã tạm thời không thể thoát khỏi vòng vây được.
Ngọc Đình Văn thấy vậy thì gật đầu hài lòng, sau đó y cùng với thiếu niên họ Đường hướng về chỗ Tạ Thường Minh và Bạch Tuyết Nhạ lao tới.
Hai người vừa động thân, thì phía dưới chỗ những người quan chiến cũng xảy ra biến cố.
Một loạt tiếng nổ vang lên, bụi khói bay mù mịt, thoảng cái đã bao phủ toàn bộ thành đông vào bên trong, theo đó có rất nhiều tiếng la hoảng hốt vang lên không ngớt.
Đồng thời từ phía dưới phi lên hơn ba chục người, đứng vây xung quanh hai người Bạch Tuyết Nhạ và Tạ Thường Minh vào bên trong, tất cả đều đưa mắt hướng Ngọc Đình Văn chờ lệnh.
Sự việc đột nhiên biến đổi, Diệp Khôn đứng bên này hơi kinh ngạc, trên mặt hắn hiện lên vẻ tức giận, sau đó liền đem thần thức quét qua đám người phía dưới đang bị bụi khói vây kín. Một lúc sau, sắc mặt của hắn mới giãn ra thì thào nói: “Thật đúng là có chút ý tứ, dùng pháo khói kích nổ để che mắt người ta, rồi đồng loạt ra tay, xem ra chuyện này bọn họ không muốn cho người khác biết được đây.”
Vừa rồi nghe một loạt tiếng nổ vang lên, lại nghe được những tiếng kinh hô, Diệp Khôn cứ tưởng bọn người này bất chấp tính mạng của những người dân thường ở phía dưới mà kích phát thuốc nổ, cho nên hắn rất tức giận, nhưng khi đảo thần thức qua xem tình hình, thì không thấy ai bị thương cả, họ chỉ bị khói làm cho cay mắt, không nhìn thấy gì dẫn đến hoảng loạn la lên mà thôi, lúc đấy hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Khôn tuy đã từng nói, hắn sẽ không lo chuyện bao đồng nữa, nhưng hắn cũng không phải kẻ máu lạnh, nếu đám người này thật sự bị thuốc nổ giết chết, thì hắn cũng không ngại mà ra tay ngăn cản, tiêu giệt những kẻ đã gây ra chuyện này đấy.
Từ hồi bước chân vào giang hồ, trải qua nhiều biến cố, cho nên đối với những kẻ ác hắn luôn căm hận, nếu gặp, hắn cũng không ngại gì mà ra tay tiêu diệt.
Tuy vậy, hắn cũng không phải là kẻ tự đại, trước khi làm chuyện gì hắn cũng phải cân nhắc thật kỹ, chỉ làm những việc trong khả năng của mình mà thôi.
Nghĩ như vậy, Diệp Khôn cũng không có hành động gì, hắn vẫn ung dung đứng im tại chỗ quan chiến.
Sự việc sảy ra bất ngờ, Tạ Thường Minh giật mình kinh hãi, y đánh ra một chưởng thoát khỏi Bạch Tuyết Nhạ rồi nhảy về phía sau đứng, sau đó y đưa mắt nhìn những người đang bao vây xung quanh mình cảm thấy có chút quen thuộc, cười lớn nói: “Tốt...Tốt... thì ra các ngươi đều cùng là một bọn, xem ra các ngươi hôm nay nhất định phải giết chết Tạ mỗ a, đáng tiếc, chỉ dựa vào các ngươi mà muốn giết Tạ mỗ sao?”
“Tạ Thường Minh, khẩu khí của ngươi cũng lớn lắm, nếu như lúc bình thường bọn ta một phần cơ hội cũng không có, nhưng bây giờ thì sao? Ngươi tuy không bị thương nặng, nhưng ta dám khẳng định, vừa rồi ngươi đã dùng tám thành công lực để thi triển Tam Phân Quy Nguyên Khí rồi, lúc này nội lực trong cơ thể người còn lại cũng không còn nhiều, hơn nữa... hắc hắc, ngươi thử điều động nội lực trong cơ thể xem thế nào?” Ngọc Đình Văn nghe vậy thì cười lớn nói.
Tạ Thường Minh nhíu mày, đối phương phán đoán rất chính xác về tình trạng của y, với tính cách và danh tiếng của Ngọc Đình Văn, y nói như vậy cũng không phải nói bừa, nghĩ vậy, y liền hít vào một hơi thật sâu, đồng thời âm thầm vận công, điều động nội lực.
Đột nhiên cả người Tạ Thường Minh khẽ run lên, trên mặt y tỏ vẻ khó coi đến cực điểm, vừa rồi khi hắn vận công, nội lực vừa lưu chuyển thì lập tức tan biến, toàn thân cảm thấy rất mệt mỏi.
“Chuyện này! Sao có thể? Nội lực của ta? Tại sao đột nhiên lại tán hết.” Tạ Thường Minh mặt mày nhăn nhó, nói.
“Thế nào? Có phải nội lực của ngươi đã mất hết, toàn thân cảm thấy rất mệt mỏi không có sức không? Ta không ngại nói cho ngươi biết, ngươi đã trúng phải Túy Hương Hiệp Cốt Tán, nếu không có thuốc giải, thì đừng có mơ sẽ thoát khỏi nơi này.” Ngọc Đình Văn cười cười nói.
“Cái gì? Túy Hương Hiệp Cốt Tán? Không lẽ trong khói có độc.” Tạ Thường Minh biến sắc, thất thanh nói.
Túy Hương Hiệp Cốt Tán là một loại độc dược không màu không mùi, nên rất khó phát hiện. Nó không gây chết người, nhưng dược tính của nó sẽ khiến cho những người luyện võ khi hít phải lập tức nội lực bị mất hết, thêm vào đó toàn thân sẽ cảm thấy mệt mỏi. Loại độc dược này chỉ có tác dụng đối với những người luyện võ, còn với người không luyện võ thì không có ảnh hưởng gì.
Hơn hai trăm năm về trước, một vị thần y của tà phái tên là Ban Nhược Lỗ đã phát minh ra nó, có điều, ông thấy nếu để nó truyền ra ngoài sẽ gây hại đến võ lâm, cho nên đã đem nó cùng phương thuốc bào chế hủy đi.
Nhưng không ngờ, còn chưa kịp hủy ông liền bị một trong số hai tên đệ tử của mình ám toán, tên đồ đệ đó đã cướp lấy phương thuốc và chốn đi biệt tích khỏi giang hồ mấy năm.
Vài năm sau, trên giang hồ xuất hiện một kẻ võ công tầm thường, cùng với Túy Hương Hiệp Cốt Tán, hắn khiến cho giang hồ vướng vào một hạo kiếp lớn.
Không hiểu hắn có thù oán gì sâu đậm với các thế lực trên giang hồ, đến nỗi đã dùng Túy Hương Hiệp Cốt Tán gây lên rất nhiều vụ thảm sát.
Cho nên, trên giang hồ nó được liệt vào cấm kỵ, hễ phát hiện ra kẻ nào tàng trữ hoặc sử dụng nó, không cần biết người đó là ai cũng sẽ bị toàn thể giang hồ truy sát.
Tạ Thường Minh hoàn toàn không nghĩ tới, độc dược cấm kỵ của giang hồ lại rơi vào tay Ngọc Đình Văn, để rồi hôm nay chính y lại là nạn nhân của nó.