Thông qua Hà đại phu Diệp Khôn đã biết rõ lai lịch của thiếu niên ở bên cạnh Ngọc Như rồi, tuy nhiên lúc này hắn vẫn tỏ ra khách khí đưa tay nắm quyền bắt trước phong cách của người trong giang hồ gật đầu chào thiếu niên một tiếng: “Đình Phong huynh, hạnh ngộ.”
“Hạnh ngộ” Thiếu niên thấy vậy cũng gật đầu chào Diệp Khôn một tiếng.
Sau đó ba người cùng nhau đi tới phòng khách, rồi phân biệt mỗi người ngồi xuống một cái ghế bắt đầu trò chuyện.
Trong lúc trò chuyện Diệp Khôn có đề cập đến bệnh tình của Ngọc Như, và nói rõ hắn sẽ thay Hà đại phu đảm nhận việc trị bệnh cho nàng. Thấy vậy Ngọc Như và Đình Phong cũng không có biểu hiện gì là ngạc nghiên cả, việc này trong thư Hà đại phu cũng đã cho họ biết rồi, chẳng qua hai người muốn tự mình nghe Diệp Khôn khẳng định lại mà thôi.
Mặc dù không biết trình độ về y thuật của Diệp Khôn thế nào nhưng nếu hắn đã được chính Hà đại phu tin tưởng ủy thác, như vậy hai người bọn họ cũng có phần an tâm hơn.
Ngay sau đó Diệp Khôn lấy ra bình đan dược màu đỏ rồi dốc ra một viên thuốc nhỏ bằng hạt đậu có màu hồng đưa cho Ngọc Như uống.
Viên thuốc này hắn không biết tên của nó là gì, chỉ biết đó là thuốc để trị bệnh cho Ngọc Như mà thôi. Hắn đã xem qua thì thấy ở trong bình có khoảng năm mươi viên, chỉ cần dùng hết chỗ thuốc này thì bệnh tình của Ngọc Như sẽ được trị khỏi.
Ngọc Như nhận lấy viên thuốc Diệp Khôn đưa cho, nàng cầm nó lên nhìn qua một chút rồi không hề do dự cho vào miệng nuốt xuống.
Viên thuốc vừa vào trong miệng thì lập tức tan ra, dược lực của nó phân tán đi khắp cơ thể của nàng khiến cho sắc mặt nàng có chút khởi sắc không còn tiều tụy như trước nữa.
Cảm nhận được sự biến đổi trong cơ thể mình, Ngọc Như không còn cảm giác mệt mỏi như trước nữa, khí lực cũng đã hồi lại khá nhiều.
“Cái này không cần, vốn dĩ thuốc này là sư phụ ta để lại cho muội, trong này ta đã xem qua có bốn mươi chín viên, mỗi ngày muội uống một viên, khi nào uống hết số thuốc này là bệnh tình của muội sẽ khỏi.” Diệp Khôn khiêm tốn nói một câu rồi đưa luôn bình đan dược cho Ngọc Như.
Sở dĩ Diệp Khôn đưa luôn bình đan dược này cho Ngọc Như là do hắn đã có chủ ý từ trước, dù sao thuốc này là để cho nàng dùng tốt hơn hết là để cho nàng giữ bên mình, như thế sẽ tiện hơn cho việc chủ động uống thuốc.
Nhận lấy bình đan dược Ngọc Như mỉm cười khách khí nói cảm ơn vài câu, Diệp Khôn thấy vậy chỉ cười cười cũng không nói gì .
Kế đó ba người tiếp tục ngồi nói chuyện phiếm thêm một lúc lâu nữa, Diệp Khôn giảo hoạt vừa nói vừa thăm dò huynh muội hai người. Cũng nhờ vậy mà từ miệng hai huynh muội họ Vạn nói ra, hắn đã biết được đại khái lai lịch của hai người.
Hai người vốn là thiếu chủ và tiểu thư của Vạn Kiếm Sơn Trang, một sơn trang khá nổi tiếng về việc rèn kiếm trên giang hồ ở Việt Quốc.
Vạn Kiếm Sơn Trang tọa lạc trên đỉnh Minh Phong, nằm ở phía nam Thanh Phong Sơn thuộc Thanh Châu. Thế lực Sơn Trang cũng tương đối lớn, địa vị trên giang hồ chỉ sau Thiết Giáp Môn và Bách Nhật Môn hai môn phái đứng nhất nhì ở Thanh Châu.
Vạn Kiếm Sơn Trang có thể nói là đứng thứ ba, bên cạnh đó cũng có một thể lực khác thực lực cũng không sai biệt lắm nhưng bị ép xuống xếp hạng thứ tư là Bát Quái Môn.
Gần đây Vạn Kiếm Sơn Trang xẩy ra chuyện khiến cho huynh muội Đình Phong và Ngọc Như phải ẩn thân nơi đây, mà hết thảy chuyện này chính là do Bát Quái Môn gây lên.
“Hai vị, thứ cho ta có chút hiếu kỳ, ta thấy thực lực của Vạn Kiếm Sơn Trang có thể nói hơn hẳn Bát Quái Môn, tại sao các người lại ra nông nổi này.” Diệp Khôn trầm ngâm nói.
Vạn Đình Phong liếc nhìn Ngọc Như một cái rồi nhìn Diệp Khôn thở dài: “Chuyện này có chút ẩn tình, thôi có nói cho đệ biết cũng không sao, dù gì đệ cũng là đệ tử của Hà đại thúc vả lại thời gian tới huynh muội ta cũng cần đệ giúp đỡ nữa.”
“Nguyên nhân của việc này cũng là do hai món bảo vật mà tổ tiên ta để lại, đó là một cái ngọc giản và một cuốn bí kíp, trong đó nguyên nhân chủ yếu là cái ngọc giản kia. Không hiểu tại sao bọn người Bát Quái Môn lại biết được nhà ta có bảo vật gia truyền, và chúng đã cho người tới thương lượng muốn mua lại ngọc giản kia. Cái ngọc giản kia tuy là bảo vậy tổ tiên để lại có thể nói là một bảo vật vô giá, từ trước đến nay đã có bao đời Vạn gia ta đem nó ra tìm hiểu nhưng dù tìm hiểu bằng cách nào đi nữa cũng không thấy được nó có gì đặc biệt cả, về sau hầu như chỉ để nó đấy chẳng ai thèm ngó tới. Chỉ có cuốn bí kíp kia thì còn có hữu dụng, thế nhưng chúng lại không nhằm vào nó mà lại nhằm vào ngọc giản.” Vạn Đình Phong ngừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Đối với việc này Vạn gia ta không đồng ý, đó là di vật của tổ tiên để lại há có thể tùy tiện đem nó đưa cho người khác được. Đàm phán không thành, bị Vạn gia cự tuyệt cho nên bọn người Bát Quái Môn đã dùng võ lực tấn công sơn trang hòng cướp đoạt.”
“Thực lực của Bát Quái Môn cũng không đến lỗi mạnh để có thể khiến cho Vạn Kiếm Sơn Trang chúng ta ra rơi vào tình trạng như hôm nay. Sở dĩ Vạn gia rơi vào hoàn cảnh này là do bên phía Bát Quái Môn có một người biết dùng tà thuật, và hình như hắn chính là đầu sỏ cho việc này. Không rõ hắn là người như thế nào, nhưng theo tình báo đưa tin về cho biết là bọn người Bát Quái Môn đối với hắn rất cung kính và sợ hãi.”
“Hắn đúng là một người mạnh khủng khiếp, trong lúc hai bên xung đột hắn đã dùng thực lực một người sát hại tám vị trưởng lão và bốn vị hộ pháp trong trang. Bọn họ đều là những người có võ công tuyệt thế mạnh nhất trong trang, nếu đem ra so sánh thì họ chỉ kém cha ta một chút mà thôi. Trải qua mấy trận tử chiến Sơn trang bị tổn thất khá nặng nề, vì để đảm bảo an toàn tính mạng cho những người còn lại mà chúng ta đã phải bỏ lại sơn trang đi lánh nạn, nhưng không ngờ chúng vẫn đuổi theo mãi không thôi.” Vạn Đình Phong chậm dãi nói, trong giọng nói tràn đầy căm hận.
“Thì ra tai họa của hai người là đến từ một bảo vật tổ tiên để lại.” Diệp Khôn trầm tư nói.
“Đúng thế ! Cũng may trước đó Ngọc Như bị bệnh cần một nơi yên tĩnh để tĩnh dưỡng nên cha ta đã đưa muội ấy tới đây trước, nếu không thật khó mà nói sẽ có chuyện gì sẽ xảy ra với muội ấy.” Vạn Đình Phong gật đầu đồng ý rồi quay sang tiểu muội bên cạnh nói.
“Nhưng mà ta vẫn chưa hiểu lắm, theo như huynh nói thì ngọc giản kia không có tác dụng gì, thế nhưng tại sao bọn người Bát Quái Môn lại nhất định muốn đoạt được nó.” Diệp Khôn hỏi một câu khiến hắn thấy khó hiểu.
“Cái này ! Ta cũng không rõ, như ta đã nói rồi đấy, nhiều đời trước của Vạn gia cho tới đời này đã từng tìm hiểu nhưng không hề phát hiện ra nó có gì đặc biệt cả, bề ngoài nó cũng chỉ là một cái ngọc giản bình thường mà thôi.” Vạn Đình Phong cũng không hiểu được nguyên nhân tại sao thản nhiên nói.
“À phải rồi, như huynh nói bên đối phương có một người biết sử dụng tà thuật, huynh có thể tả lại cho ta xem một chút được chăng?” Diệp Khôn đột nhiên như nhớ tới điều gì hỏi.
“Điểm này thì ta rất rõ, hắn chỉ dùng duy nhất một chiêu khi sát hại tám vị trưởng lão cùng bốn vị hộ pháp, lúc ra tay hắn thường tìm cách tiếp cận đối phương rồi xuất kỳ bất ý phóng ra một đốm nửa nhỏ cỡ bằng đầu ngón tay cái, nếu để đốm nửa đó đánh trúng thì toàn thân sẽ bốc cháy chẳng mấy chốc biến thành tro, bọn họ là bị sát hại như vậy đấy.” Vạn Đình Phong nhớ lại trên mặt tỏ rõ sự sợ hãi nói.
“Đây đâu phải là tà thuật gì, rõ ràng là Hỏa Đạt Thuật của người tu tiên mà. Thật không ngờ mình vừa mới biết về tu tiên giả chưa được bao lâu, vậy mà đã có manh mối rồi.” Diệp Khôn nghe Vạn Đình Phong miêu tả trong lòng chợt động thầm nghĩ.
“Nếu nói hắn lợi hại như vậy tại sao mọi người lại có thể chạy thoát được?” Diệp Khôn hơi suy tư hỏi tiếp.
“Vậy là huynh chưa biết rồi, tuy hắn lợi hại nhưng tà thuật của hắn không sử dụng liên tục được, mỗi lần sử dụng cũng chỉ được ba lần mà thôi.” Vạn Đình Phong giải thích.
“Thì ra là vậy.” Diệp Khôn ồ lên một tiếng nói
Lúc này Diệp Khôn khẳng định tên kia đúng là người tu tiên, hắn xem qua đoạn khẩu quyết kia cũng thấy có nói qua về Hỏa Đạn Thuật, theo đó còn phải tùy vào pháp lực trên người nhiều hay ít mà có số lần sử dụng liên tục nhiều hay ít.
Mà người này mới chỉ sử dụng được có ba lần liên tục, điều này chứng tỏ cũng chỉ mới tu luyện không lâu.
Xem ra vụ này chính là do người tu tiên kia cầm đầu, một ngọc giản ngay cả đám người Vạn Kiếm Sơn Trang cũng không thể sử dụng thì chắc chắn bọn người Bát Quái Môn cũng thế thôi.
“À phải rồi ! đệ hình như chưa bao giờ luyện võ phải không.” Diệp Khôn còn đang suy nghĩ, đột nhiên Vạn Đình Phong hỏi.
“Đúng vậy! Ta từ nhỏ theo sư phụ học nghề thuốc, có tập thì cũng chỉ tập dưỡng sinh để cường thân kiện thể thôi, chứ chưa hề học qua chút võ công nào cả, mà huynh hỏi ta như vậy là có ý gì.” Diệp Khôn thấy Vạn Đình Phong hỏi vậy tỏ ra nghi hoặc hỏi lại.
“Đệ đừng hiểu nhầm, ta hỏi vậy là vì ta có ý muốn để cho đệ học Vạn Kiếm Quyết của Vạn gia ta đấy.” Vạn Đình Phong thấy thái độ của Diệp Khôn vội giải thích nói.
“Việc này...đệ có thể sao?” Diệp Khôn ngạc nhiên hỏi