Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 2 - Chương 121: Luyện Đan



Làm xong đâu đấy Diệp Khôn thả lỏng toàn thân, hai chân xếp bằng, đi vào trạng thái nhập định.

Nửa ngày sau, Diệp Khôn mở bừng hai mắt tinh quang trong mắt hắn lóe lên, khẽ gật đầu tự đánh giá bản thân.

Sau nửa ngày ngồi tĩnh tọa, Diệp Khôn lúc này đãz ở vào trạng thái tốt nhất, thuận tiện đã có thể bắt đầu luyện đan.

Nghĩ là làm, Diệp Khôn đem toàn bộ dược liệu thu vào trong túi trữ vật, sau đó toàn thân hắn mơ hồ biết mất tăm hơi.

Khi xuất hiện, Diệp Khôn đã ở bên trong phòng thuốc của căn nhà nhỏ.

Không chậm chễ, Diệp Khôn vội cất bước đi vào gian phòng bên trái, đến bên kệ sách, hắn đưa tay đặt lên một cái chốt nhỏ nằm ẩn vào bên trong tường, ngón tay dùng lực khẽ đẩy.

“Két…”

Tiếng cửa mở vang lên, toàn bộ giá sách bị đẩy sang bên cạnh để lộ ra một thông đạo đen ngòm, đi sâu xuống lòng đất.

Thông đạo này chính là con đường dẫn đến phòng luyện đan của Trương Vĩnh, bên trong ngọc giản lão cũng đã đề cập đến nó cho Diệp Khôn biết, để hắn cũng có thể tùy thời sử dụng.

Việc luyện đan lần này cũng chỉ là những loại đan dược phổ thông tương đối dễ luyện, vì vậy khi có chủ ý luyện đan, Diệp Khôn nghĩ ngay đến phòng luyện đan này của Trương Vĩnh thường dùng, để khai lò.

Sở dĩ hắn không dùng lò luyện đan ở bên trong Lam Ngọc, mà lại ra ngoài dùng lò luyện đan của Trương Vĩnh để luyện đan. Cũng bởi vì, lò luyện đan bên trong Lam Ngọc chỉ là lò có phẩm chất tầm thường mà hắn đã mua ở phường thị về, đem ra so sánh với lò luyện đan của Trương Vĩnh thì quá kém rồi, nếu mà dùng nó để luyện thì tỷ lệ thành công sẽ bị giảm sút đi rất nhiều, cho nên hắn đã quyết định sử dụng lò luyện của lão.

Theo thông đạo đi sâu xuống lòng đất hơn năm trăm trượng, đến cuối cùng đã xuất hiện một gian tĩnh thất rộng chừng năm mươi trượng.

Đảo mắt nhìn qua một lượt, Diệp Khôn thấy trước mặt hắn là một đỉnh lô mang phong thái cổ xưa, bên cạnh đó là một đầu rồng mọc từ dưới đất lên. Đầu rồng này hiển nhiên là nguồn dẫn địa hỏa dưới đất rồi.

Bên cạnh đó, còn có một vài vận dụng cần thiết dùng cho việc luyện đan. Ở dưới chân đỉnh lô còn có một trận pháp nhỏ, không có gì lạ trận pháp này đúng là phụ trợ trong khi luyện đan.

“Chỗ này hình như đã lâu chưa có ai dùng tới.” Thu lại ánh mắt Diệp Khôn nhàn nhạt nói một câu.

Nói rồi, Diệp Khôn khẽ phất tay, hào quang chớp lên vài cái, mấy chục hộp gỗ liền xuất hiện trước mặt hắn.

Tiếp đó, Diệp Khôn lấy ra ba khối hạ phẩm linh thạch, thuận theo đó khảm vào ba mắt trận của trận pháp bên dưới đỉnh lô.

“Ông…ông…”

Trận pháp được khảm vào linh thạch, không đợi cho Diệp Khôn có thêm động tác gì khác nó đã bắt đầu chuyển động.

Một tầng quang hà từ trận pháp xuất hiện liền đem đỉnh lô từ từ nâng lên, đến khi cách mặt đất tầm một trượng thì dừng lại.

Nhìn thấy màn này, Diệp Khôn không hề tỏ ra kinh ngạc, ngược lại hắn lại tỏ ra mừng thầm: “Quả nhiên không ngoài dự đoán của mình, tác dụng của trận pháp chính là như vậy.”

Mỉm cười một lúc, Diệp Khôn khẽ vẩy tay đánh ra một đạo pháp quyết rơi trên đầu rồng bên cạnh.

“Bụp…Bụp…”

Từng tiếng nổ nhỏ vang lên, đầu rồng khẽ run lên một cái, sau đó bắt đầu phun ra những ngọn lửa tím lên trên đỉnh lô.

Thấy vậy, sắc mặt Diệp Khôn trở lên nghiêm nghị, hắn liên tục đánh ra từng đạo pháp quyết, khống chế nhiệt độ của ngọn lửa.

Trong luyện đan, quan trọng nhất là địa hỏa, việc điều khiển địa hỏa như thế nào, sẽ là quyết định rất lớn sự thành bại của lần khai lò luyện đan đó.

Trải qua những lần luyện đan trước kia, Diệp Khôn đã rút ra được rất nhiều kinh nghiệm trong việc này. Mặc dù vậy, hắn cũng không giám lơ là, tinh thần vẫn luôn tập chung vào việc khống chế ngọn lửa.

Bên cạnh việc khống chế địa hỏa cho tốt, thì cũng phải thuận theo thời gian và địa điểm để khai lò luyện đan nữa, như thế thì tỷ lệ thành công mới cao hơn.

Trên lý thuyết là như vậy, nhưng trên thực tế Diệp Khôn cũng chẳng để ý đến việc đấy mấy. Bất kỳ lúc nào, chỗ nào, hắn cũng có thể khai lò luyện đan được. Chủ yếu chính vẫn là khống chế địa hỏa mà thôi.

Tuy nói vậy, nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ của hắn đối với những đan dược cấp thấp mà thôi. Những loại đan dược cấp thấp này nguyên vật liệu rất sẵn có, vì vậy cũng không quá quan trọng lắm. Nhưng nếu đổi lại là một loại đan dược cấp cao thì lại khác rồi, đến khi đó, hắn cũng không có mạo hiểm tùy thời mà khai lò luyện đan như thế này đấy.

Thời gian trôi qua, nhiệt độ trong phòng cũng đã tăng lên không ít, đồng thời, nhiệt độ của đỉnh lô cũng đã tăng lên, tỏa ra một nhiệt lượng thật kinh người.

Hít vào một hơi nhiệt khí, Diệp Khôn đánh ra một đạo pháp quyết, rơi trên nắp đỉnh lô.

“Phụp”

Một tiếng bật nhẹ vang lên, nắp của đỉnh lô đã được mở.

Trước tiên là luyện chế Bồi Dương Đan, loại đan dược này luyện chế cũng không có gì là khó khăn cho lắm. Chỉ cần chuyên tâm một chút, tỷ lệ thành công cũng khá cao.

Cánh tay Diệp Khôn khẽ vẩy, lần lượt từng hộp ngọc nhỏ dựng dược liệu đã qua xử lý, được hắn điều khiển đổ vào bên trong đỉnh lô. Sau đó, nắp đỉnh lô được hắn đậy lại, cùng với đó địa hỏa cũng được điều chỉnh mạnh hơn một chút.

Cứ như vậy, thời gian dần dần trôi qua.

Không biết trải qua bao lâu, Diệp Khôn nhướng mày, điều khiển địa hỏa lưu chuyển càng nhanh hơn.

"Phanh..."

Một tiếng trầm đục vang lên, lắp của đỉnh lô vậy mà bị bật ra, mùi thơm của thuốc tràn ngập gian tĩnh thất.

Động tác của Diệp Khôn cũng dừng lại, trên mặt không khỏi lộ vẻ tươi cười.

Lần này luyện Bồi Dương Đan vậy mà rất thuận lợi, cũng không có vất vả như những lần trước là mấy.

Chẳng qua là hắn tốn chút pháp lực, để điều khiển địa hỏa mà thôi. Đã có chuẩn bị sẵn, chỉ cần nuốt vào vài viên đan dược, ngồi điều tức một chút là được rồi.

Dừng lại một chút, Diệp Khôn thu toàn bộ Bồi Dương Đan vào trong ba bình nhỏ. Sau đó nghỉ ngơi một chặp, tiếp tục luyện chế Tẩy Linh Đan.

Hai hôm sau, từ trong tĩnh thất đi ra, trên tay Diệp Khôn cầm một khỏa đan dược to bằng long nhãn, vuốt ve mãi không thôi.

“Hồi Xuân Đan, ăn vào một khỏa có thể kiến mình trẻ mãi không già, luôn giữ dung mạo như lúc này. Nếu như rơi vào tay nữ nhân, không biết sẽ như thế nào a. hắc hắc.”

Nói xong, Diệp Khôn không hề do dự, đem khỏa Hồi Xuân Đan trực tiếp cho vào mồm nuốt xuống.

Đan dược vừa vào tới cổ, chưa kịp xuống bụng thì lập tức tan biến. Một nguồn dược lực mãnh liệt, nhưng rất thoải mái, tản mát ra toàn thân khiến cho Diệp Khôn cảm thấy một cảm giác khó tả.

Hít vào một hơi thật sâu, Diệp Khôn nhắm lại mắt lại, cảm thụ sự biến đổi chậm rãi trên cơ thể mình.

Một lúc lâu sau, Diệp Khôn mở hai mắt, khóe miệng nở nụ cười, chậm dãi đi ra ngoài đến bên cạnh bàn gỗ ngồi xuống.

“Không nghĩ tới Hồi Xuân Đan tuy là đan dược cấp thấp, nhưng luyện chế cũng không phải đơn giản chút nào. Tỷ lệ thành công rất thấp, dùng nhiều nguyên liệu như thế, cố gắng lắm mình cũng chỉ luyện chế thành công bốn khỏa. Thảo nào loại đan dược này ở tu tiên giới lại ít như vậy, cũng chẳng có mấy người hao tâm đi luyện chế nó.”

Diệp Khôn lấy trong người ra một lọ đan dược, sau đó, đổ ra lòng bàn tay ba viên đan dược giống hệt như viên lúc nãy, thì thào nói.

"Con đường phía trước còn rất dài, xem ra mình cũng nên để ý đến luyện đan chi đạo một chút." Đem ba khỏa Hồi Xuân Đan thu vào, Diệp Khôn trầm mặc một chút nói.

"A! Chuyện gì vậy!"

Còn đang suy nghĩ, đột nhiên Diệp Khôn cau mày, sắc mặt tỏ ra khó coi đến cực điểm, hoảng hốt kêu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.