Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 2 - Chương 129: Ngọc La Phù Lệnh



Tổng đà Ngũ Hành Phái, Tàng Kinh Các.

Đứng bên cạnh cửa vào Tàng Kinh Các, Diệp Khôn đưa mắt liếc nhìn toàn bộ Tàng Kinh Các một lượt, âm thầm tự đánh giá, nét mặt hắn không khỏi nộ rõ vẻ kinh ngạc. Nhưng rất nhanh, khóe miệng hắn không khỏi lộ ra một tia cười mỉm.

Chỉ thấy không gian chỗ này rộng gấp mười lần Tàng Kinh Các ở các phân đà mà hắn từng tới, ở giữa được bày biện vài bộ bàn ghế, hiện tại có một vài tu sĩ đang ngồi thưởng thức linh trà và linh quả ở đó, cũng có một hai người thì thào trao đổi với nhau cái gì đó. Tất cả những tu sĩ này tu vi cũng không hề thua kém gì Diệp Khôn, linh lực giao động trên người bọn họ đều là Luyện Khí Kỳ tầng mười hai và mười ba.

Lui vào bên trong góc phải một chút, chỗ này được bố trí như một quầy thu giống trong các tửu lâu ở thế tục. Ngồi bên trong là một lão giả, cũng đã ngoài bảy mươi tuổi, hai mắt lão nhắm nghiền, bộ dạng như là người mang bệnh trên người vậy. Nhưng khí tức trên người lão, rõ ràng là cao thủ Trúc Cơ Kỳ. Lão giả ngồi nhập định ở đó, đối với sự có mặt của các tu sĩ ở chỗ này, dường như lão chẳng them quan tâm gì cả.

Bên cạnh đó, cũng có bố trí một Truyền Tống Nhận nhỏ, hiển nhiên nó dùng để truyền tống lên các lầu khác.

Xung quanh những chỗ khác, cũng được bố trí giá đựng các loại điển tịch, công pháp, lần lượt tùy theo chủng loại, từ đơn giản, đến phức tạp cũng được sắp xếp ngăn lắp từng chỗ một

Diệp Khôn đánh giá qua một lượt, cũng không có úy kị gì cả, thản nhiên bước vào.

Lúc trước Diệp Khôn đứng phía ngoài cửa những tu sĩ ở đây không để ý tới hắn. Nhưng khi hắn vừa bước chân tiến vào, lập tức trở thành trọng điểm của những tu sĩ kia tò mò.

Diệp Khôn thấy vậy, chỉ hơi nhướng mày, nhưng cũng chẳng nói gì cả, hướng về phía lão giả đang ngồi phía trong đi tới.

Thấy vậy, những tu sĩ khác cũng chỉ hời hợt đánh giá hắn một chặp, rồi lại tiếp tục lam việc của mình, không để ý gì cả.

“Quy mô chỗ này đúng là rộng lớn, có thể nói gấp mười lần ở những chỗ khác. Bên cạnh đó, hình như chỗ này cũng thường xuyên có người hay lui tới. Xem ra, những người này, hẳn là những tinh anh đệ tử của bổn môn rồi. Như vậy, mới được thoải mái như vậy chứ, có thể ngồi chỗ này thưởng rượu, trò chuyện.” Diệp Khôn vừa đi vừa âm thầm tự đánh giá.

“Tiền bối! Vãn bối Diệp Khôn, Dược Linh Cốc, xin ra mắt ngài.” Đến bên cạnh lão giả đang ngồi xếp bằng, Diệp Khôn khẽ khom người, chắp tay cung kính nói.

Diệp Khôn vừa dứt lời, những tu sĩ bên cạnh hơi kinh ngạc, tất cả đều hồn ánh mắt về phía hắn, một lần nữa dò sét.

Người của Dược Linh Cốc, đây đúng là một cơ hội tốt, nếu như có thể giao hảo được với hắn, thì sau này có thể nhờ cậy một hai đấy.

Trong đầu những tu sĩ có mặt ở đây, đều có xuy nghĩ cùng một mục đích. Không cần biết đối phương là người như thế nào, chỉ cần là người của Dược Linh Cốc, là đã khiến cho bọn họ có chút hảo cảm rồi. Tuy nghĩ như vậy, nhưng những tu sĩ này cũng không có ai dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn Diệp Khôn cùng lão giả.

Lão giả đang ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền. Vừa nghe thấy Diệp Khôn nói xong, hai mắt lão mở bừng ra, nhìn chằm chằm vào hắn.

Theo ánh mắt của lão nhìn Diệp Khôn, một linh áp khủng bố của cao thủ Trúc Cơ Kỳ được phóng thích ra, tràn ngập khắp gian phòng. Khiến cho Diệp Khôn và những tu sĩ có mặt ở đây, tâm thần đều cảm thấy khiếp sợ.

Thế nhưng, linh áp này đến cũng nhanh, mà đi cũng nhanh. Diệp Khôn và những người khác, đều thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu tử, ta chưa từng thấy qua ngươi bao giờ, hình như ngươi là người mới?” Không đợi cho Diệp Khôn trấn tĩnh lại, lão giả lạnh lùng lên tiếng.

“Vâng thưa tiền bối! Vãn bối đúng là người mới đến.” Diệp Khôn thoáng cái thanh tĩnh lại, cung kính nói.

“Ồ! Như vậy Trương Vĩnh lão gia hỏa kia mới thu ngươi làm đồ đệ? Hình như ta nhớ không nhầm, thì hắn đã tuyên bố sẽ không thu bất kỳ thêm một kẻ nào nữa làm đồ đệ cơ mà? Ngươi sao có thể chứ?” Lão giả hơi nhíu mày, như có điều suy nghĩ, nghi ngờ hỏi.

“Tiền bối minh giám! Vãn bối đúng là người của Dược Linh Cốc, do Trương tiền bối thu nhận, nhưng không phải là thu nhận đồ đệ, mà chỉ là giúp tiền bối trông coi Dược Linh Cốc mà thôi!” Diệp Khôn nghe lão giả hỏi dồn như vậy, nhưng cũng không có lúng túng, bình tĩnh nói.

“A! Thì ra là thế! Được rồi! Hôm nay ngươi tới đây là có việc gì?” Lão giả nghe xong, liền hiểu ngay vấn đề, gật đầu nói.

“Chuện là thế này. Vãn bối tới đây thỉnh tiền bối cho phép tiến vào tầng thứ tư Tàng Kinh Các một chuyến.” Diệp Khôn cung kính, thản nhiên nói.

“Cái gì?”

“Cái gì?”

...

“Cái gì?”

Diệp Khôn vừa nói ra ý muốn của mình, lập tức, một loạt âm thanh đầy kinh ngạc, lẫn sợ hãi vang lên.

Làm sao có thể chứ? Tầng thứ tư Tàng Kinh Các? Không thể tưởng tượng nổi, ngay cả các trưởng lão bình thường trong tông cũng không thể tùy tiện ra vào. Muốn vào nhất định phải có chỉ thị hoặc lệnh bài của chưởng môn, hoặc của Thái thượng trưởng lão mới được.

Đằng này, chỉ vẻn vẹn là một tiểu tử Luyện Khí Kỳ, lại có đảm lược muốn lên tâng thứ tư. Điều này khiến cho người khác không thể tin nổi, chẳng nhẽ hắn mới nhập phái lên không biết điều này?

Điều này cũng không đúng rồi, nếu đã tới Tàng Kinh Các một lần, thì không thể không xem qua nội quy bên ngoài rồi. Như vậy, không thể nói là hắn không biết được điều này.

Trừ khi hắn phải có chỗ dựa nào đó, thì mới dám đưa ra thỉnh cầu này đấy.

Cả một đám tu sĩ xung quanh, liên tục suy đoán về Diệp Khôn. Nhưng có nghĩ như thế nào, bọn họ cũng không thể chấp nhận được điều này cả. Nhất thời, không biết nói như thế nào cho phải, chỉ còn cách ở một bên tiếp tục theo dõi mà thôi.

Lão giả nghe Diệp Khôn nói xong, cũng như những tu sĩ kia, đều thốt lên kinh ngạc, biểu hiện ra ngoài không sai biệt lắm. Lão cũng không thể tin nổi, Diệp Khôn lại có thể đưa ra loại thỉnh cầu này.

Tuy nhiên, lão giả cũng là người sống lâu năm, cho nên kinh ngạc cũng chỉ là trong thoáng chốc mà thôi. Lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, lão giả cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn lạnh lùng nói: “Tiểu tử thật lớn mật. Ngươi có biết tầng thứ tư của Tàng Kinh Các là chỗ nào không? Đừng nói là ta, người trông coi chỗ này, nếu như không có sự cho phép của chưởng môn và hai vị sư thúc, cũng không thể tiến vào đấy. Ngươi? Tiểu tử, ngươi thật sự có bổn sự này sao?”

“Tiền bối, xin ngài đừng hiểu nhầm. Tầng thứ tư trọng yếu như thế nào? Vãn bối là đệ tử bổn môn, há lại không biết sao? Vãn bối dù cho có thêm mấy cái lá gan, thì cũng sẽ không dám đưa ra thỉnh cầu như vậy đâu? ” Thấy thái độ của những người xung quanh, và thái độ của lão giả như vậy. Diệp Khôn không thèm để ý, thản nhiên nói.

Lão giả nghe Diệp Khôn nói vậy, đồng tử trong hai mắt co rụt lại. Lão là người từng trải, làm sao không nghe ra được một chút ý tứ trong lời của Diệp Khôn chứ? Nếu như tiểu tử này không có chuẩn bị từ trước, thì có lẽ cũng không dám mạo muội tới đây nói ra những lời như vậy được.
Ý nghĩ trong đầu lão xoay chuyển, hừ nhẹ một tiếng nói: “Ngươi nói thì hay lắm! Thế nhưng, ngươi đã đưa ra thỉnh cầu như vậy hẳn là đã có chuẩn bị từ trước rồi?”

“Không sai! Trước tiên, mời tiền bối xem qua vật này một chút a.”
Diệp Khôn mỉm cười, cung kinh nói.

Sau đó, tay áo Diệp Khôn khẽ vẫy, một vật nhỏ bằng ba đầu ngón tay từ trong ống tay áo của hắn kích bắn ra, bay về phía lão giả. Lão giả thấy vậy, thì hơi nhướng mày, thuận theo vươn một cánh tay ra chụp lấy vật đó vào trong tay.

Mở nắm tay ra, đập vào mắt lão giả là một miếng ngọc phù, mang phong cách cổ xưa, bên trên còn có ấn ký đặc thù của Ngũ Hành Phái. Vừa nhìn thấy miếng ngọc phù, lão giả lắp bắp kinh hãi hô lên.

“Đây là... Ngọc La Phù Lệnh”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.